Ở Một Nơi Nào Đó Chúng Ta Sẽ Được Gặp Nhau

Chương 15




An Như bước vào, cô mặc một chiếc váy đen cao cổ dài quá đầu gối, hai cánh tay may lửng bằng vải ren. An Như mặc thêm quần tất cùng giày cao gót đều màu đen, đầu đội một chiếc mũ nhỏ rủ xuống tấm vải màn che hết khuôn mặt. Trông An Như mang đầy vẻ tang thương nhưng cũng vẫn rất uy nghiêm, quyền lực. Theo sau cô là một tốp vệ sĩ ăn mặc chỉnh chu càng làm cô có khí thế khiến người khá phải sợ hãi.

Mọi người nhìn mà đều thầm trầm trồ khen ngợi, quả đúng là cha con, khí thế này so với cố chủ tịch không khác nhau là mấy, thậm trí còn có phần hơn.Thiên Nhu nhìn An Như đã trở lại như trước kia thì rất đỗi là vui mừng. Lạc Thần thì có chút thở phào nhẹ nhõm.

An Như bước đến bục phát biểu thay người chủ trì, mắt đảo qua nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở nhà tang lễ, dõng dạc nói:

-Ba tôi, Nam Cung chủ tịch của tập đoàn Nam Thiên, là một người cha cũng là một người lãnh đạo xuất sắc. Ông đã cùng mọi người đi trên con đường để phát triển Nam Thiên như bây giờ. Tôi tin rằng ông ấy cũng sẽ biết ơn những người đó. Và tôi – tân chủ tịch của Nam Thiên cũng hi vọng có thể tiếp tục có được sự ủng hộ cùng giúp đỡ của mọi người để phát triển tập đoàn vững mạnh theo di nguyện của ba. Tôi cũng rất cảm kích mọi người cùng đã bỏ chút thời gian để tiễn đưa ông về nơi an nghỉ vĩnh hằng. Tôi xin trân thành cảm ơn!!!!!!!!

An Như cúi đầu cảm ơn khách khứa, rồi đứng bên cạnh linh cữu của ba mình. Người chủ trì thay thế vị trí của cô rồi bắt đầu lần lượt cho từng khách vào viếng. Bước ảnh lớn của chủ tịch được treo trên tường, khung ảnh được làm bằng gỗ đàn hương sơn đen không phai, treo thêm vào bông hoa tết từ vải tang trắng. Bên dưới bước ảnh là cỗ quan tài lớn, bày xung quanh rất nhiều loại hoa trắng. Đôi mắt của Nam Cung chủ tịch trên bức ảnh tràn đầy sự uy nghiêm, như nhìn thấu được mọi người nên ai vào đây viếng cũng đều là vẻ tôn trọng nhất có thể.

Suốt buổi lễ, An Như cũng không nói gì nhiều, chỉ vào câu chào hỏi với những khách quan trọng. Cô cũng không đến gặp Thiên Nhu và Lạc Thần.

Rồi buổi lễ viếng cũng đã kết thúc, và đến lễ nhậm chức của tân chủ tịch. Mọi người trong công ty từ nhân viên các cấp cho đến cổ đông trước linh cữu của cố chủ tịch đều chúc mừng và hứa trung thành với tập đoàn, trung thành với An Như. An Như cũng hứa sẽ làm tròn trách nhiệm thừa kế của mình.

Sau đó, cỗ quan tài được hơn 10 nhân viên tang lễ khuân ra xe đi đến công viên vĩnh hằng, nới an nghỉ chủ cố chủ tịch Nam Thiên. Sau khi làm xong một vào thủ tục cơ bản, linh cữu được hạ huyệt rồi lấp đất lên. Nhìn cảnh này, người ta thấy An Như cũng không biểu hiện gì nhiều, chỉ cúi đầu. Nhưng Thiên Nhu biết, cậu ấy đã khổ sợ chịu đựng như thế nào khi thấy ba mình bị chôn xuống mặt đất lạnh lẽo.

An Như đã cố gắng không cho những giọt nước mắt của mình không chảy một lần nào nữa. Theo di nguyện cuối cùng của ba, cô sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Nhân viên bình thường của tập đoàn đứng một bên mộ, còn nhân viên cao cấp đứng bên còn lại. Lạc Thần tuy chỉ mang danh trợ lý nhưng là trợ ý riêng của Phó giám đốc, lại còn quen biết chủ tịch nên được đứng cùng nhân viên cấp cao. Đang cúi đầu tỏ sự mặc niệm thì hắn lén nhìn xung quanh, Nhìn sang bên nhân viên bình thường, hắn thấy một người rất quen thuộc. Ngạc nhiên khẽ thốt một câu:-Nguyệt nhi.......?

Tang lễ cuối cùng cũng kết thúc, mọi người tản dần đi. Một số người quen thân thiết của Nam Cung gia thì vẫn còn ở lại mở lời chia buồn và động viên An Như. Họ vây quanh cô đông đến nỗi Lạc Thần không có chút cơ hội nào chen vào.

Hắn đi loanh quanh gần đo bỗng nghe thấy một tiếng gọi trong trẻo quen thuộc hồi nào:

-Anh Lạc thần?

Đúng là cô rồi! Cô gái với khuôn mặt thanh tú dễ thương, tính tình chín chắn hoạt bát. Mộ Dung Nguyệt

-Là em sao Nguyệt nhi?

-Vâng! Lâu lắm rồi không gặp anh! Anh dạo này vẫn tốt chứ?

-Anh lúc nào cũng vậy. Cái quan trọng là em! Em không sao chứ?

-Ý anh là gì?_Dung Nguyệt có chút tò mò hỏi

-À không! Không có gì đâu! Nhìn em có vẻ ổn như vậy là anh yên tâm rồi.

Lạc Thần cứ nghĩ sau lần đó Nguyệt nhi sẽ suy sụp nhiều lắm. Thậm chí có thể còn hận anh. Nhìn cô vẫn còn vui vẻ như vậy cảm giác áy náy tội lỗi đã vơi đi hơn nửa

-Em làm ở Nam Thiên à? Sao anh chưa nhìn thấy em?_Lạc Thần bây giờ mới nhớ ra, lúc nãy nhìn thấy cô hắn có chút tò mò, ngạc nhiên.

-Em làm ở bộ phận maketting. Trưởng phòng công tác ở nước ngoài nên em thay mặt cô ấy đến chia buồn với An Như tỷ

-An Như tỷ? Em không hận cô ấy sao?

-Sao lại hận? Anh nói cái gì vậy? Không nhờ chị ấy làm sao em có cuộc sống tốt như bây giờ.

-Ý em là sao?

-Chị ấy không nói gì với anh sao? Hồi đó sao khi lôi em ra khỏi nhà nghỉ, chị ấy đưa em về nhà nói chuyện. Chị ấy hỏi em có muốn đi du học không? Có muốn kiếm tiền lo cho em trai không? Em nói là muốn nhưng điều kiện không cho phép, chị ấy liền bảo Nam Cung gia sẽ tài trợ cho em đi học học, cũng như lo cuộc sống cho hai chị em em đến lúc có thể tự trang trải. Nhưng có điều kiện là phải đi càng sớm càng tốt.

-Tại sao cô ta lại kêu em đi gấp vậy?

-Em cũng không biết! Vì đi gấp quá nên em cũng không kịp gặp để tạm biệt anh. Lần trước anh gọi em trên đường nhưng dở lúc ấy em đang vội đến công ty nên không dừng lại được. Thật có lỗi với anh quá!

-Không! Không sao! Anh hiểu.....

Lạc Thần bây giờ thực sự rất sốc. Là anh cứ nghĩ An Như đã hủy hoại cuộc đời của Nguyệt nhi vì tính chiếm hữu quá đáng của mình. Những việc cô đã làm nằm ngoài những gì hắn tưởng tượng. Tại sao An Như lại làm như vậy? Tại sao cô lại tự biến mình thành một kẻ ác độc để nhận toàn bộ sự ghét bỏ của anh trong những năm qua? Rồi Lạc Thần nhớ đến những câu kì lạ mà Thiên Nhu đã nói. Rốt cuộc là An Như đang giấu anh điều gì?

Biết mình đã hiểu lầm cô khiến hắn cảm thấy đau đớn không thôi, cảm giác áy náy tội lỗi ùa về. Nhưng trong đó vẫn có một niềm vui sướng khó tả khi biết cô vẫn là cô gái tốt bụng, lương thiện ngày bé. Càng trưởng thành, An Như càng thể hiện ra bên ngoài tính khí tiểu thư, bá đạo, không coi ai gì, giống như mọi thứ xung quanh cô là rác rưởi vậy. Thấy cô như vậy nhưng hồi đó hắn vẫn bên cạnh cô, làm bạn với cô. không hiểu sao trong thâm tâm hắn luôn nghĩ có khi An Như không thực sự như vậy. Kể cả khi danh sự ghét bỏ sau này của mình chô cô, hắn đôi khi cũng tự hỏi liệu mình làm thế có sai lầm?

-Chị ấy cho em sang Anh học, hiện tại đang trong thời gian thực tập bên ngoài nên em mới về nước làm cho Nam Thiên. Coi như góp chút sức cho chị ấy. Hồi chị ấy bên Mỹ, mấy lần em sang thăm đều thấy chị ấy nằm viện. Nghe Mọc tiểu thư nói chị ấy cố gắng quá sức nên lúc nào cũng nhập viện hai ba lần.

-Cái gì? An Như nhập viện thường xuyên?????_Lạc Thần có chút lo lắng hỏi

-Chị ấy luôn học gấp đôi người khác, nghe bảo để nhanh chóng giúp Nam Cung chủ tịch sức khỏe yếu dần. Nhưng cuối cùng ông ấy cũng không vượt qua được. Chị An Như hẳn đau buồn lắm!_Dung Nguyệt thương cảm nói

Rốt cuộc thì trong thời gian bên Mỹ, An Như đã làm cái quái gì vậy? Tại sao lại hành hạ bản thân mình như thế? Lạc Thần càng nghĩ càng đau lòng. Nam Cung chủ tịch mất rồi, hắn thề sẽ ở bên canh cô bù đắp cho những lỗi lầm thời gian qua, trợ giúp cô, ở bên bầu bạn với cô. Hắn dùng danh dự của mình để thề. Nhớ đén cái gì, Lạc Thần hỏi:

-Hôm em chuyển nhà đi có ai bị thương không?

-Bị thương?_Dung Nguyệt ngẫm nghĩ một lát để nhớ lại

-Không có đâu! Mà sao anh hỏi vậy?

-À bởi sau khi em đi anh có qua đó vô tình thấy vệt máu ở góc bếp.

-Vệt máu? Lạ nhỉ? A đúng rồi_Dung Nguyệt bỗng nhớ ra

-Lúc dọn đồ, An Như tỷ cũng có đến, chị đứng sau người dọn đồ giúp em. Một lát sau em thấy chị ấy đứng một chỗ ở góc bếp để làm gì ấy. Chị ấy ôm chiếc khăn tay rồi máu rỉ ra. Em lo lắng hỏi chị ấy có làm sao không thì chị ấy bảo chỉ là chảy máu cam rồi giục em ra xe đi luôn. Em cũng tin nên không để ý nhiều. Ê! Này! Lạc Thần! ANH CHẠY ĐI ĐÂU VẬY????

Lạc Thần nghe được gần hết đã vội chạy đi, hướng đám người đưa tang vẫn đang đứng tụ tập. Trong lòng hắn đang rất rối bời, hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó chính là đi tìm An Như. Hỏi cho rõ ràng xem trong suốt mấy năm qua là hắn đã bỏ lỡ cái gì? Tại sao bây giờ mọi thứ lại trở nên mẫu thuẫn và khó hiểu đến vậy????