Ở Lại Trong Lòng Anh

Chương 7




Từ khi Hiểu Gia theo đuổi Trình Tiểu Uy, hầu như ngày nào cô ấy cũng báo cáo tiến độ cho Tống Cần, gửi Wechat và tìm nhiều chủ đề để trò chuyện với cậu ta. Ngoài việc nhờ Trình Tiểu Uy giảng giải kiến thức lịch sử, Hiểu Gia còn được biết rằng anh ta rất thích tìm hiểu về các loại chim cảnh. Gần đây, cô ấy còn bị ám ảnh bởi việc chụp ảnh các loài chim mình tình cờ bắt gặp trên đường.

Ngoài ra, cô ấy còn tích cực quan tâm đến cuộc sống của Trình Tiểu Uy, dặn cậu ta ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng hơn, mỗi khi thấy cậu ta thức khuya viết luận văn đều nhắn cậu ta đi ngủ sớm, giảm nguy cơ đột quỵ. Bài đăng nào của Trình Tiểu Uy cũng được Hiểu Gia tương tác sớm nhất.

Tuy nhiên, thái độ của Trình Tiểu Uy đối với Hiểu Gia luôn rất lịch sự, trả lời mọi câu hỏi một cách có chừng mực, điều này khiến Hiểu Gia bối rối không biết cậu ta có thích cô chút nào không.

Tống Cần nhìn ra sự thật, nói thẳng: “Em nghĩ chị đang đóng vai như một người mẹ của cậu ta thì đúng hơn, không cần phải quan tâm từng ly từng tí như vậy đâu."

"Chị cũng cảm thấy mình hơi lắm điều, nhưng chị rất thích trò chuyện với anh ấy, may là chưa lần nào chị bị ngó lơ."

“Nhưng cậu ta cũng chưa bao giờ chủ động gợi chuyện với chị.” Tống Cần chỉ ra vấn đề.

"Có thể nói chuyện qua lại là tốt rồi, giai đoạn này chị cũng chỉ muốn anh ấy duy trì mối quan hệ xã giao như này."

"Nhưng quá chủ động cũng sẽ phản tác dụng."

"Thật ra cũng không quá thường xuyên, giờ nghỉ trưa chị mới nhắn tin cho anh ấy."

Tống Cần cảm thấy cách theo đuổi của Hiểu Gia không tinh tế lắm, lâu dần sẽ dễ khiến người ta mệt mỏi nên cô đề nghị: “Sao chị không thử mạnh dạn mời cậu ấy ra ngoài gặp mặt?”

"Đó cũng là kế hoạch của chị." Hiểu Gia hào hứng nói: "Sắp tới có một bộ phim ra rạp, một lần tình cờ chị biết được anh ấy rất hâm mộ vị đạo diễn này, vì vậy chị dự định sẽ rủ anh ấy đi xem chung."

"Được, vậy thì thử xem."

"Nhưng mà, em có nghĩ rằng anh ấy nhìn ra chị thích anh ấy không?" Hiểu Gia hỏi.

“Ừ, cậu ta hẳn là nhận ra rồi.” Tống Cần lẩm bẩm trong lòng: “Chị gái ngốc nghếch."

"Xong đời rồi, chị bị nhìn thấu rồi." Hiểu Gia có chút bối rối nhưng cũng có chút hy vọng.

Khi Tống Cần đặt điện thoại xuống, trong tiềm thức tính toán hôm nay là thứ mấy và còn bao nhiêu ngày nữa mới đến thứ bảy, lo lắng nếu thứ bảy này ông chủ Thẩm không đến thì cô lại phải đợi thêm một tuần nữa sao...

Đột nhiên cô cảm thấy chán nản.

Tuần trước, sau khi nhận bánh cô gửi, đến thứ hai cô nhận được tin nhắn: “Tôi đã nhận được bánh rồi, cảm ơn cô.” Sau đó cô không còn nhận được tin gì từ anh, cũng không có cơ hội để lại phản hồi gì trên trang cá nhân của anh vì Thẩm Minh Tích không hề đăng gì lên đó.

Tống Cần nghĩ, sao mình lại thích phải một người kín kẽ đến mức này...

Hiểu Gia ít nhất còn có cơ hội trò chuyện bằng tin nhắn với Trình Tiểu Uy, nhưng Tống Cần chỉ có thể tự an ủi bản thân: phải kiên nhẫn.

Trưa hôm sau, Tống Cần nhận được bốn biểu tượng cảm xúc đang khóc từ Hiểu Gia.

"Anh ấy từ chối rồi, nói rằng ngày đó đã có kế hoạch. Chị nửa đùa nửa thật nói khi nào có thời gian thì hẹn gặp, anh ấy nói không biết khi nào mới có thời gian rảnh."

Tống Cần đành an ủi cô ấy vài câu.

"Chị thậm chí còn mua voucher của quán lẩu gần rạp chiếu phim rồi, đang suy nghĩ hôm đó nên mặc gì cho trẻ trung, thật đau lòng."

Tống Cần trong lòng thở dài, kết quả này có thể đoán được, dù sao từ đầu đến cuối đối phương đều không có biểu hiện chủ động với Hiểu Gia.

"Em có thấy phiền khi nghe chị lải nhải không? Em có nghĩ yêu đơn phương như chị là quá ngu ngốc không?" Hiểu Gia sau khi bình tĩnh lại hỏi Tống Cần.

“Không có.” Tống Cần đáp.

Đây là lời thật lòng của Tống Cần, trong thâm tâm cô biết mình cũng không thông minh hơn Hiểu Gia là bao.

Cô lặng lẽ liếc nhìn cuốn lịch trên bàn, thầm đếm trong đầu rằng một ngày nữa sắp trôi qua.

Người yêu đơn phương quả thực rất khờ khạo, nếu có cơ hội, ai lại muốn yêu đơn phương chứ. Tống Cần nghĩ, mình với Hiểu Gia cùng là hai kẻ ngốc, chẳng ai hơn ai.

Thứ bảy, Tống Cần may mắn không phải tăng ca, vội vã đến “Sáng Nay” từ sáng sớm, dù trời đang mưa.

Khi còn cách quán chưa đầy trăm mét, Tống Cần dừng lại, nhìn đồng hồ, mới 8 giờ 32 phút, trong lòng cô cầu nguyện quán đã có người ở đó.

Tim đập nhanh hơn, Tống Cần bước đến trước cửa và nhìn vào trong, cô ngay lập tức thấy nhẹ nhõm vì bên trong đã có khách rồi. Tuy nhiên, chân cô hơi khựng lại khi thấy bên trong là một vị khách nữ.

Thẩm Minh Tích vừa đặt ly sữa nóng xuống trước mặt vị khách kia thì ngước lên, bắt gặp người đến là Tống Cần thì sửng sốt một chút. Anh nói với cô, đầu bếp còn chưa đến, tạm thời chưa có đồ ăn.

Tống Cần ừ một tiếng, tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, đặt chiếc ô sũng nước sang một bên, nhìn vị khách ngồi trong góc. Đó là một cô gái tóc xoăn, mặc một chiếc váy dệt kim dài tay có họa tiết kẻ sọc, dáng người mảnh khảnh, chân đi đôi giày da cao gót màu nâu, trên bàn có một chiếc túi nhỏ xinh xắn.

Vị khách hình như có chút không thoải mái, nhắm mắt lại, một tay xoa thái dương, một tay cầm khăn giấy ấn liên tục vào trán, một lúc sau cô mở túi, lấy hộp thuốc ra, liếc nhìn ly sữa, ngượng ngùng nói với ông chủ Thẩm: “Anh có thể cho tôi thêm một cốc nước ấm nữa được không?”

Thẩm Minh Tích vội rót cho cô ấy cốc nước ấm.

"Cảm ơn. Tôi đang đi được nửa đường thì đột nhiên cảm thấy chóng mặt, tim đập nhanh, không biết có phải bệnh cũ tái phát không. Tôi nhìn quanh thì chỉ có tiệm này mở cửa nên tôi chỉ muốn vào nghỉ ngơi một chút."

“Không sao, cô có thể ngồi đó bao lâu cũng được.” Thẩm Minh Tích quay người đi đến tủ lạnh, lấy ra hai quả trứng.

Tống Cần nhìn anh đánh trứng thật nhuyễn, đảo đều, cho dầu vào nồi, rắc chút tiêu, chẳng mấy chốc đã dọn cho vị khách kia một dĩa trứng ốp-la.

"Có thể do cô chưa ăn sáng đấy, có chút đồ ăn vào dạ dày sẽ khoẻ nhanh hơn." Thẩm Minh Tích đặt chiếc đĩa sứ trắng và bộ dao nĩa lên bàn.

Vị khách có chút sửng sốt, sau khi ý thức được liền cảm tạ không ngớt: "Cảm ơn, anh thật chu đáo."

“Không sao đâu, dùng từ từ thôi”

Sau đó, anh đi về phía cửa sổ, nhìn mưa càng lúc càng nặng hạt, chợt quay đầu lại, ánh mắt rơi vào mặt Tống Cần, hỏi rất thẳng: “Trời mưa mà cô cũng ra ngoài ăn sáng à?"

“ Ừm.” Tống Cần cảm giác anh nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc.

"Cô ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi."

"Muốn uống chút gì không?"

“Không, tôi ngồi một lát thôi.” Vì lý do nào đó, Tống Cần không thể nói ra điều mình đã chuẩn bị.

“Gần đây công việc của cô thế nào?” Anh thản nhiên hỏi, như thể đang giết thời gian.

"Cũng vậy thôi, không có gì đặc biệt."

Anh khẽ gật đầu, sau đó nhìn cô một cách bình tĩnh và thân thiện, trong mắt cô, đôi mắt đẹp của anh như dòng sông chảy dưới ánh mặt trời, phản chiếu ánh sáng như dải bạc. Tống Cần thấy mình đúng là vô dụng, chờ đợi cả tuần chỉ để nói được vài ba câu vô nghĩa với anh.

Vị khách bên kia ngượng ngùng vẫy tay, Thẩm Minh Tích tự nhiên bước tới hỏi cô ấy có cần giúp gì không.

Tống Cần nghe thấy cô ấy cười, hỏi anh có thể kết bạn WeChat không. Giọng nói ẩn dấu sự mong đợi kia dường như quen quen, Tống Cần nhìn bộ quần áo của mình, trên người còn vài chỗ bị nước mưa làm xốc xếch, tâm trạng cô bỗng rơi xuống đáy thung lũng.

Hóa ra anh đối với mọi người đều giống nhau, trước đây cô còn tưởng rằng mình là một ngoại lệ.

Thẩm Minh Tích đi về phía cô, Tống Cần đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Tôi về đây.”

“Bây giờ trời đang mưa to lắm, sao cô không ngồi đợi một lát.” Thẩm Minh Tích nói: “Cô muốn ăn gì không?”

"Không sao đâu. Tôi có mang theo ô. Từ đây đi bộ về nhà cũng không xa."

Dứt lời, cô chợt cảm thấy bối rối, vì vậy mặc kệ ánh mắt ngơ ngác của anh, Tống Cần cầm ô bước nhanh ra ngoài.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, vai cô bị ai đó vỗ nhẹ, quay đầu nhìn, là Thẩm Minh Tích.

“Tôi tiễn cô ra tới ngã tư.” Anh nói.

"Không sao, trong cửa hàng của anh vẫn còn khách, anh đi làm việc đi."

“Quãng đường không xa, chỉ mất mấy phút là đến nơi.” Anh nói, cầm chiếc ô cán dài lên: “Đi thôi.”

Cô im lặng, không từ chối nữa.

Hai người cùng nhau đi trong mưa, gió tạt làm từng giọt nước vỗ mạnh vào mu bàn tay cô. Tống Cần khẽ phất tay rũ nước, vô tình chạm vào tay Thẩm Minh Tích. Anh im lặng nhích cơ thể ra xa cô một chút.

"Cô sống rất gần đây phải không?"

"Chỉ qua hai cái đèn giao thông là sẽ tới."

“Nghe có vẻ không gần lắm.” Anh suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc hỏi: “Sao hôm nay cô lại đến?”

Bên tai Tống Cần vang lên tiếng mưa và tiếng trẻ em cười đùa, cô chậm rãi xoay người nhìn Thẩm Minh Tích.

Tại sao ư?

“Anh nghĩ xem?” cô hỏi, “Anh không đoán được sao?”

Anh dừng lại, nhìn cô, “Tôi không đoán được, cũng không muốn đoán.”

“Tôi chỉ muốn đến để gặp anh.” Tống Cần cũng dừng lại, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên quyết.

"Gặp tôi?"

Có lẽ đây là cơ hội thích hợp, chỉ cần một chút can đảm, cô có thể nói cho anh biết suy nghĩ của mình.

"Bởi vì ngoại trừ hôm nay, tôi cũng không có cơ hội được gặp anh."

Anh im lặng, nghiêm túc lắng nghe cô nói.

"Có thể anh cảm thấy đột ngột, nhưng kể từ khi gặp anh, tôi luôn nghĩ về anh. Tôi gửi WeChat cho anh vì tôi đột nhiên thấy nhớ anh. Anh thích bài đăng của tôi làm tâm trạng tôi như muốn nô tung vì vui vẻ. Anh gửi bao lì xì cho tôi, đêm đó tôi không ngủ được vì phấn khích. Tuần trước tôi cố ý mua bánh đến cho anh, khi biết anh không ở quán tôi đã rất thất vọng." Tống Cần hít một hơi thật sâu, ngừng một lúc mới tự động viên mình nói tiếp: "Hình như tôi có chút ảo tưởng về suy nghĩ của anh dành cho tôi. Thật ra, anh có chút cảm giác nào với tôi không?"

“Cô thích tôi à?”

“Ừ, tôi thích anh.” Vừa nói ra câu này, toàn thân cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Có lẽ thừa nhận rằng bạn thích ai đó vào ngày mưa sẽ tốt hơn là vào ngày nắng, ít nhất tiếng mưa có thể át đi phần nào nhịp tim và hơi thở gấp gáp của chính mình.

"Cô có từng nghĩ đây chỉ là ảo tưởng của chính mình không? Có thể cô gặp được một người mình từng yêu thích khi còn nhỏ nên đơn giản cảm thấy thú vị?"

“Không phải.” Cô kiên quyết phủ nhận, “Tôi không phải đang bị cuốn vào ký ức tuổi thơ như anh nói.”

Anh im lặng một lúc rồi mới nói: "Cảm ơn những lời của cô, mặc dù tôi rất ngạc nhiên, bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình có điều gì đặc biệt đáng được người khác yêu thích."

“Như vậy, anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết anh cảm thấy thế nào về tôi không?” Nghe xong lời này, cảm giác khó chịu như mong đợi vẫn chưa kịp đến, cô vẫn có thể lý trí chờ một sự xác nhận.

Câu trả lời của anh vang đến tai cô một cách rõ ràng trong lúc trời đang mưa to: "Tôi không có tình cảm với cô như tình cảm mà cô dành cho tôi lúc này."

"Không có chút nào?"

"Ít nhất là không phải bây giờ, tôi chắc chắn." Anh tiếp tục, "Tôi sẽ không thử bắt đầu một mối quan hệ với người mà tôi không có tình cảm."

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Bên tai chỉ có tiếng mưa lớn, cô bước về phía trước một bước.

Anh không nói xin lỗi, chỉ lặng lẽ tiễn cô đến ngã tư và nói lời tạm biệt.

Khi Tống Cần về đến nhà, lời anh nói vẫn văng vẳng bên tai, cô thẫn thờ cất ô, ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, trong đầu nghĩ, kết thúc như vậy cũng tốt, mọi sự mập mờ xem như chấm dứt, cô có thể quay lại với cuộc sống thường nhật của mình.

Cô xoá hết tin nhắn của hai người, nằm yên lặng trên ghế sofa cho đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Khi cô tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối, mưa đã tạnh.