Ở Lại Trong Lòng Anh

Chương 6




Từ khi nhận được lượt like của Thẩm Minh Tích, Tống Cần thỉnh thoảng gửi tin nhắn Wechat cho anh, chủ yếu kể về cuộc sống đời thường. May mắn thay lần nào cũng nhận được hồi âm của anh..

Sau khi xác nhận rằng anh không cảm thấy phiền, cô tiếp tục duy trì cuộc trò chuyện này.

Có lẽ gần đây Tống Cần chú ý đến vẻ ngoài nhiều hơn nên bị đồng nghiệp ép hỏi, cô thẳng thắn thừa nhận: “Tôi quả thật đã gặp được người mình thích”.

"Này, nếu không chinh phục được anh ta thì sự nghiệp của chị xem như bị hủy hoại." Anh chàng đẹp trai Tiểu Uông nói.

“Chỉ đơn giản thích một người không được sao? Đâu nhất thiết phải ở bên nhau mới là tốt.”

“Người trưởng thành yêu nhau đều có mục đích.” Viện Lâm nói: “Chúng ta không còn là thiếu nữ nữa”.

“Phụ nữ khi thích ai đó cũng không cần có quá nhiều suy xét.” Tống Cần phản bác.

"Vấn đề là em có muốn ở bên người đó hay không, hay em sợ khi ở cùng nhau thì cả hai sẽ vỡ mộng. Hoặc là, em sợ rằng anh ta không thích mình, thứ tình cảm này rồi sẽ không có kết quả?"

Tống Cần cũng từng nghĩ đến điều này, có lẽ cảm xúc hiện tại tốt đến mức cô không muốn phá vỡ sự mập mờ này.

Tất nhiên, cảm xúc đơn thuần như này không phù hợp với mục đích phát triển của Hoa Hệ Duyên.

Chiều đến, khi Tống Cần cùng chị NhưNhư hẹn gặp mặt một nam thành viên, cô lại một lần nữa bị kéo về hiện thực của cái gọi là “thực tế nghiệt ngã”.

Thời gian gần đây, chị Như Như tỏ ra khá cởi mở, sẵn sàng hẹn gặp các thành viên nam. Hôm nay Tống Cần sắp xếp cho cô ấy gặp một người đàn ông bằng tuổi.

Nhiệm vụ của Tống Cần chỉ là điều chỉnh không khí và giải quyết ổn thỏa mọi việc.

“Em không cần nói nhiều, chị sẽ tự mình giải quyết”.

Vì vậy, Tống Cần ngồi cạnh họ, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình hết mức có thể ngoại trừ lời giới thiệu ban đầu.

Nam thành viên đến gặp lần này tên là Từ Bác Cương, làm nghề kinh doanh vật liệu xây dựng, đã ly hôn được một năm, chưa có con, ngoại hình thô kệch.

Điều mà Tống Cần không ngờ tới là hai người này chưa kịp tìm hiểu nhau thì đã nổ ra một cuộc tranh cãi nảy lửa.

Chị Như Như giới thiệu sơ qua về học cấn, công việc và thu nhập hàng năm. Từ Bác Cương tỏ vẻ không chú ý lắm, chỉ hỏi nếu cô ấy bận rộn với sự nghiệp như vậy thì sẽ chăm sóc gia đình bằng cách nào.

Câu hỏi của anh ta lập tức khiến chị Như Như nổi giận.

"Tại sao tôi lại phải gánh vác việc gia đình? Theo ý anh, sau khi kết hôn, anh sẽ không cần chăm lo việc nhà đúng không?"

“Tất nhiên tôi sẽ phụ việc nhà, nhưng nếu có con, chẳng phải đứa nhỏ sẽ cần mẹ chăm sóc nhiều hơn sao?” Từ Bác Cương nhấp một ngụm trà, mỉm cười giải thích.

“Việc con bám mẹ chẳng phải có nghĩa là người cha không làm tròn trách nhiệm sao? Nếu người đàn ông gần gũi với con thì đứa nhỏ sẽ gắn bó với cha thôi."

“Nhưng đứa trẻ là do mẹ sinh ra, bản năng làm mẹ là tự nhiên, cũng sẽ quyết định tính cách khi còn nhỏ của đứa nhỏ."

“Sao anh không đề cập đến việc các chuyên gia còn cho rằng việc thiếu sự hiện diện của người cha có thể dẫn đến khiếm khuyết nhân cách ở trẻ?”

Tống Cần đang định can thiệp thì Từ Bác Cương giơ tay lên chặn cô, nói: "Xin đừng làm gián đoạn cuộc nói chuyện của chúng tôi."

“Ừ, để chị nói rõ với anh ta. Xin hỏi anh, nguyên nhân khiến cuộc hôn nhân trước của anh tan vỡ là gì?”

"Tôi đã nói rồi, tôi và vợ cũ có những dự định tương lai khác nhau, mâu thuẫn của chúng tôi không thể dung hòa được."

"Chính xác là chuyện gì?"

"Cô ấy không muốn sinh con trong vòng hai năm tới, nhưng cô ấy đã gần ba mươi lăm tuổi, theo định nghĩa về mặt y học thì ở tuổi đó đã khá nguy hiểm để mang thai rồi."

Câu trả lời này gần như khiến chị Như Như nổ tung, nếu Tống Cần không nắm tay cô ấy, có lẽ cô ấy đã ném cốc cà phê vào mặt người đàn ông đối diện.

"Quan tâm đến chuyện này mà anh vẫn đến gặp tôi à? Anh không biết tôi lớn tuổi hơn vợ cũ của anh à?"

"Tất nhiên tôi biết, nhưng nhìn hình thì quả thật em rất phù hợp với tiêu chuẩn của tôi." Từ Bác Cương lười biếng tựa lưng vào ghế nói: “Đây là câu trả lời chân thành của tôi.”

Chị Như Như cười khẩy, nói từng chữ: “Đáng tiếc anh lại không hợp nhãn tôi. Nói thật, nếu là năm năm trước, tôi thậm chí còn không thèm gặp mặt anh."

"Tôi hiểu. Những cô gái ở tuổi em luôn rất khắt khe, nhất là những người đẹp." Từ Bác Cương không tức giận mà nhàn nhã nói: "Lúc còn trẻ, tôi ỷ vào điều kiện kinh tế mà kén cá chọn canh. Qua ba mươi tuổi, tôi phải hạ thấp tiêu chuẩn một chút. Bây giờ đã qua một lần đổ vỡ, tôi vẫn không tìm được người phù hợp."

“Anh đến đây để gây sự với tôi à? Nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ hạ thấp tiêu chuẩn của mình, hôm nay tôi có mặt ở đây chỉ vì có thời gian rảnh thôi."

“Không đến lượt tôi cũng không sao.” Từ Bác Cương lắc lắc ngón trỏ, trong mắt có chút giễu cợt, “Tôi chỉ khuyên em nên nhìn rõ sự thật, người đàn ông em thích sẽ chỉ chọn những người trẻ tuổi hơn em thôi. Cô gái à, trình độ học vấn, mức lương hàng năm, nhà và xe của em hoàn toàn không đáng kể trong mắt người đàn ông em thích. Suy cho cùng, khả năng cạnh tranh cốt lõi của phụ nữ trong hôn nhân chính là tuổi tác.”

"Anh Từ, xin hãy tôn trọng phụ nữ." Tống Cần ngăn Từ Bác Cương tiếp tục đả kích: "Lời nói của anh hơi quá đáng, cho dù không thích thì anh cũng không thể dùng lời nói làm tổn thương người khác."

Từ Bác Cương cười hai tiếng, "Sao tôi phải bận tâm? Cô ấy có thể duy trì bộ dạng hiện tại được bao nhiêu năm nữa chứ?"

"Cái đồ xấu xí. Trách tôi không có mắt, bỏ qua ngoại hình mà đến đây gặp anh, đúng là lãng phí thời gian của tôi." Chị Như Như lấy điện thoại trong tiếc túi hàng hiệu ra, quét mã thanh toán.

Từ Bác Cương cười nửa miệng, nói: "Cảm ơn vì đã chiêu đãi tôi bữa này."

Chị Như Như tức giận bỏ đi, Tống Cần nhanh chóng đuổi kịp để trấn an cô ấy.

Đến trước khu vườn nhỏ, Tống Cần dùng hết sức kéo chị Như Như lại.

“Xin lỗi chị, do em không xem kỹ yêu cầu của thành viên nam…”

“Đừng nói nữa, là ai thì kết quả cũng như nhau thôi." Trên mắt chị Như Như bắt đầu phiếm hồng.

"Không đâu, còn rất nhiều đàn ông tốt, em sẽ không để sai lầm này xảy ra lần nữa."

“Người đàn ông có điều kiện tốt liệu có đến gặp mặt chị không?" Chị Như Như vội dùng ngón tay lau nước mắt, cố gắng lấy lại tinh thần càng nhanh càng tốt, giọng điệu cứng ngắc: "Không cần an ủi chị, bỏ đi, chị thà độc thân chứ không để mình bị lựa chọn như một món hàng hết hạn sử dụng nữa.”

Tống Cần lặng lẽ hộ tống cô ấy đến bãi đậu xe, sau đó tự mình rời đi.

Buổi tối, Tống Cần gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Minh Tích: "Hôm nay tâm tình tôi không tốt."

Một lúc sau, ông chủ Thẩm trả lời bằng một dấu chấm hỏi, cô tóm tắt câu chuyện bằng vài dòng tin nhắn.

“Ăn tối chưa?” Thẩm Minh Tích không có bày tỏ ý kiến, chỉ hỏi về bữa tối.

“Tôi đang hâm nóng, sắp ăn được rồi.”

"Ăn no rồi sự buồn phiền sẽ qua đi."

"Đây là cách anh giảm bớt căng thẳng à?"

"Là cách của tất cả mọi người."

Tống Cần mỉm cười, cho rằng mình đoán đúng rồi.

Năm phút sau, Tống Cần cuối cùng cũng ăn tối, cô chụp ảnh đăng lên "khoảng khắc": “Cuộc đời đôi khi giống như viên sỏi lăn vào giày. Đôi khi nó làm bạn chảy máu, đôi khi nó lại giống một nụ hôn của thiên nhiên. Dù thế nào, chỉ cần bạn kiên trì với lựa chọn của mình."

Hai phút sau, cô nhận được một like từ Thẩm Minh Tích.

Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi anh: "Tại sao tôi không thấy mấy bài đăng của anh?"

"Vì căn bản là tôi không thường đăng bài."

"Không phải là anh cố ý chặn tôi sao?"

"Không phải."

“Vậy anh có hay xem lén bài đăng của người khác không?”

"Nhìn lén làm gì, nếu người khác không muốn tôi nhìn thì tôi sẽ không nhìn."

“Đúng vậy, giống như tôi không thể nhìn thấy cuộc sống thường ngày của anh bởi vì anh không muốn tôi nhìn thấy.”

Anh ngừng trả lời. Một lúc sau, cô mở vòng tròn bạn bè của anh, ngạc nhiên vì giao diện không còn là một trang trắng trơn nữa, nhưng quả thật anh rất hiếm khi đăng bài. Chia sẻ mới nhất chỉ là thông báo về lịch mở cửa của "Sáng Nay."

"Tôi nghĩ ít nhất anh cũng nên có một tấm hình chứ." Cô đùa.

"Tôi mà đẹp trai thì tôi đã chụp ảnh selfie rồi, không đợi cô hỏi."

"Đại ca, anh không biết mình rất đẹp trai à?"

“Cô đã nói điều này với bao nhiêu người rồi?”

"Không nhiều, lần cuối là hồi cấp ba."

"Là tình yêu gà bông của cô à?"

"Không, chỉ là tình yêu đơn phương mà thôi, tuổi trẻ mơ mộng ấy mà."

Anh không trả lời nữa.

Khi chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện, cô chợt nhìn thấy một phong bì màu đỏ Wechat do anh gửi.

“Anh gửi lộn người à?” Cô sửng sốt.

“Tặng cô, coi như cho cô giải sầu, nhưng nói trước là số tiền rất ít.”

"..."

Cô kích động đến mức có cảm giác như một đứa trẻ nhận lì xì từ người lớn trong dịp Tết Nguyên Đán, vui đến mức nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì màu đỏ rất lâu, càng nhìn càng thấy dễ thương..

Tống Cần không khỏi thắc mắc: Phải chăng anh ấy cũng có tình cảm với mình, nếu không thì tại sao anh kiên trì trả lời tin nhắn Wechat, lại còn gửi phong bao lì xì cho cô?

Nếu trước đó cô cảm thấy tình yêu của mình dành cho anh quá viển vông thì lúc này cô lại cảm thấy mọi việc trở nên chân thật hơn nhiều.

Cô hạ quyết tâm sẽ hành động cụ thể hơn.

Sau khi biết được thói quen ghé thăm quán mỗi sáng thứ bảy của ông chủ Thẩm, Tống Cần đã cẩn thận mua một món quà và mang đến cho anh.

Thực ra cô không biết nên tặng gì, sau khi cân nhắc kỹ càng, đồ ăn có vẻ là thứ dễ nhất trong trường hợp này. Sau đó, cô đến siêu thị, chọn một hộp bánh phô mai cao cấp, nhờ người bán hàng gói cẩn thận.

Tống Cần phân vân, không biết Thẩm Minh Tích có thích đồ ngọt như này không.

Không muốn phiền nên Tống Cần không báo trước rằng cô sẽ đến vào sáng thứ 7. Chẳng may Thẩm Minh Tích tình cờ đi vắng, trong quán chỉ có một đầu bếp đang chuẩn bị nguyên liệu, anh ta nói có lẽ ông chủ Thẩm ngày mai mới đến đây.

"Đây là bánh tôi định tặng anh ấy, anh có thể cho vào tủ đông giúp tôi được không?" Tống Cần nói: "Vì thời hạn sử dụng tương đối ngắn nên ăn bánh tươi sẽ ngon hơn."

"Đương nhiên không thành vấn đề." Đầu bếp lễ phép nhận lấy túi quà, vẻ mặt chân thành.

Sau khi bước ra khỏi quán, Tống Cần liền giơ ngón tay đếm ngày.

Ngày mai đến thì quá lộ liễu, nếu may mắn thứ bảy tuần sau cô không phải làm thêm giờ, hy vọng có cơ hội gặp mặt anh.

Tuy nhiên, từ hôm nay đến thứ bảy tuần sau còn tới bảy ngày nữa, đối với cô là quá dài.

Sau khi trở về nhà, cô uể oải ngồi phịch xuống ghế sô pha, hồi lâu sau, cô mới chậm rãi tự nhủ: “Còn sáu ngày hai mươi hai giờ hai mươi ba phút nữa mình mới có thể gặp được anh ấy..."