Ở Lại Đây Với Anh

Chương 14




Đóng sầm cánh cửa màu xanh lại, Anna chạy ra hành lang rộng màu trắng kiểu Tây Ban Nha bao quanh khu nhà. Trời đang rất nắng mà cô lại quên lấy kính mát theo. Cô lấy tay che ngang trán rồi đưa mắt ra bãi cỏ tìm Connor.

Dưới ánh nắng chói lòa cô chỉ nhìn thấy mũ của Connor và đồ chơi của Taylor, mấy cái nồi chảo nâu tí hon mà không thấy hai cha con đâu cả.

“Đây này”, Connor với gọi.

“Em không thấy anh đâu cả”.

“Giờ em thấy rồi”, anh chậm rãi trả lời, “Anh mới đọc truyện cho Taylor nghe”.

Connor bận áo thun trắng bó sát lấy thân hình vạm vỡ của anh cùng một chiếc quần jean. Anh vừa đung đưa xích đu cho Taylor vừa cầm một quyển truyện tranh hình nổi mở trên tay. Taylor lúc này trông đáng yêu quá, cô bé đang nắm chặt hai tay lại rồi giơ lên cố chống lại cơn buồn ngủ dù mí mắt đã gần díp lại rồi.

Anna cười với anh, “Ồ, anh làm con mệt rồi này”, cô cố tỏ ra giọng bình thường.

“Dù sao con bé thấy vui mà. Em sao rồi?”, anh hỏi.

“Em à, em bình thường”, cô nói, “Em chỉ muốn hít thở ít không khí trong lành thôi. Em... em muốn thấy hai cha con đang làm gì, rồi đi dạo một lát... trước khi... họ... khách của chúng ta đến. Em muốn tự trấn tĩnh lại một chút”.

“Em đứng vào bóng mát đi, trời nóng lắm đấy”.

“Em không chảy ra đâu mà”.

“Anh thì lại thích thấy em tan chảy đấy”. Ánh nhìn nồng nàn cháy bỏng hiện lên trong đôi mắt xanh của anh làm cô nhớ đến những đêm họ bên nhau, lúc cô ở bên dưới anh... làm cô mong sao họ sẽ còn có nhiều đêm như thế nữa.

Cô liếm đôi môi khô của mình.

“Xin lỗi em vì giờ mình chẳng có thời gian nghỉ ngơi nữa”, anh hạ giọng, “Đừng đi xa quá nhé, nhìn em bận đầm đẹp lắm nên ra nắng nóng thế này lâu không được đâu”.

“Cảm ơn anh vì đã chăm Taylor giúp em để em có thời gian sửa soạn. Con bé thích anh chơi đùa và nói chuyện với nó lắm đấy”.

“Anh còn yêu nụ cười rạng rỡ của con nhiều hơn. Con sẽ là cô gái xinh đẹp nhất được sinh ra ở miền nam này đây. Con còn có tài năng của người đánh trống nữa. Anh âu yêm nhìn con, “Anh đã chuẩn bị dọa mấy đứa bạn trai của con bé khi nó lớn lên rồi đấy”.

Nghĩ đến tương lai mong manh của cả hai, tự nhiên Anna thấy ruột mình thắt lại, “Ừm...”

“Em đi dạo thong thả nhé”.

Lưỡng lự không muốn rời hai cha con, Anna đi về phía bậc thang. Cô định làm ca nước chanh rồi ra ngồi chơi cùng cả hai.

Nhưng rồi cô quyết dịnh đi dạo. Cô duỗi thẳng vai rồi tiến ra con đường trước cổng.

Đi đến cuối con đường lát sỏi, cô mở cổng. Tiếp tục rảo bước trên con đường nhỏ uốn khúc dưới những tán sồi già, cô dần để lại ngôi nhà màu trắng sau lưng.

Trông thấy một băng ghế dưới tán cây sồi gần hàng rào nơi có mấy con gia súc Santa Cruz đang gặm cỏ, cô đến chỗ có bóng mát rồi ngồi xuống nghỉ.

Một cơn gió nhẹ thổi qua đồng cỏ, Anna thấy lòng mình thật thư thái và vui vẻ khi ngắm nhìn đàn gia súc đang gặm cỏ. Cô lấy hai tay ôm gối ngồi đó quên cả thời gian trôi.

Đột nhiên có tiếng sấm vang lên làm cô giật nảy mình. Cô vụt đứng lên khi trông thấy một phụ nữ trẻ mảnh mai đang cưỡi trên con ngựa vàng không yên phi ra từ đám cây.

Abby

Nín thở, Anna bước gần đến hàng rào hơn.

Abby đang kìm dây cương ngựa lại, khi còn cách hàng rào khoảng hai mét, con ngựa dừng lại và cào móng xuống đất.

Abby bước xuống ngựa mà không nói gì. Cô cầm dây cương dài và cũng dẫn ngựa tiến đến hàng rào.

Anna nửa muốn chạy đến bên người chị em song sinh của mình nửa lại muốn bỏ chạy ngay. Môi cô mấp máy không nên lời.

“Becky? Em đã thấy khỏe hơn chưa? Chị mong đến buổi tối nay lắm”.

“Chúng ta như hai kẻ xa lạ mà. Chúng ta không nên là người lạ. Lẽ ra ta phải chia sẻ vui buồn trong cuộc sống cùng nhau”.

Con ngựa khịt mũi.

Bao cảm xúc lẫn lộn cùng hình ảnh của những ngày xưa hiện về trong đầu Anna. Cô nhớ lại hình ảnh hai bé gái, tóc tết đuôi sam đung đưa trên vai gầy khi cùng nhau cưỡi trên con ngựa của Abby chạy dọc theo những con đường nắng nóng đầy bụi giữa mùa hè. Cô nhớ lại lúc cả hai cùng nhau đứng trên thềm bể bơi, cả hai cùng đưa tay bịt mũi rồi nhảy xuống hồ cùng lúc. Cô nhớ lại lúc hai chị em giúp mẹ nướng bánh quy cho ông già Noel vào dịp Giáng sinh.

Cả hai cùng nhau bê khay bánh quy đến bên cây thông Noel. Tự nhiên Anna lại đứng dưới gôc cây sồi nhìn chăm chăm gương mặt xa lạ nhưng lại quá đỗi thân quen của người chị song sinh đã trưởng thành.

Có biết bao điều cô muốn nói cùng chị mình, Anna thấy như mình sắp òa lên khóc, Thế nhưng... thế nhưng...

“Abby?”

Không khí tràn vào cuống họng Anna, cô cố nuốt xuống, rồi lại cố đẩy ra nhưng không thể làm được.

Đã mất quá nhiều năm. Quá nhiều. Họ đã từng thân thiết như một, chia sẻ với nhau mọi thứ. Không gì có thể bù lại những tháng ngày mất mát ấy. Cứ như thế cô đã khóa tất cả tình yêu mình dành cho Abby vào lòng rồi giờ không tìm thấy chìa khóa để mở ra vậy.

Nỗi cô đơn ùa đến xâm chiếm lấy Anna. Nỗi buồn vì không được gặp gỡ chị mình tràn về, nhưng giờ Abby đang ở ngay đây bên cô và có vẻ muốn nối lại tình chị em của hai người.

Có lẽ ít nhất cô cũng làm được một điều là cố tìm ra điểm chung nào đó với chị mình.

“Em thấy khỏe hơn chưa?”, Abby hỏi.

Anna gật đầu, “Ở nông trại thế này thật tuyệt, rất yên bình”.

“Bọn chị cũng thích ở đây lắm. Sẽ rất tuyệt nếu sau này Caesar và Taylor cùng lớn lên, tha hồ chạy nhảy tự do khám phá thiên nhiên giống như chúng ta ngày xưa. Trẻ con ghét những bó buộc ở cuộc sống nơi thành phố lắm”.

Anna mỉm cười, “Có lẽ em nên vào kiểm tra hâm nóng lại bữa tối”.

“Ừ, hẹn gặp lại em”, Abby nói nhỏ, “Mời chị đến chơi thường xuyên nhé”.

Thường xuyên ư? Mối quan hệ này có thể có không? Họ có thể làm lại từ đây không? Nghe có vẻ rất hay. Mà tại sao không cơ chứ?

Anna quay bước vội vã về phía khu nhà lợp ngói đỏ.

Khi Anna chạy qua cổng, Connor đang ngồi trên xích đu nói chuyện điện thoại liền nhổm dậy.

“Tôi sẽ gọi lại sau”, anh ngừng cuộc điện thoại và tiến nhanh về phía cô.

“Em yêu!”

Cô nhanh chóng khựng lại khi nghe anh gọi, nếu anh không đứng ngay cửa thì có lẽ cô đã chạy qua luôn rồi.

“Em ổn chứ?”, anh hỏi.

“Em... không sao”.

Anh kéo cô lại ôm trong vòng tay vững chãi và ấm áp rồi áp mặt cô vào ngực mình, “Có chuyện gì xảy ra vậy em?”

“Em nhìn thấy Abby! Thấy chị ấy đang cưỡi ngựa. Rồi đột nhiên em nhớ lại thòi thơ ấu. Chúng em bơi cùng nhau, cưỡi ngựa... Kỉ niệm hiện về rõ mồn một như vừa mới hôm qua. Hồi đó hai chị em thân nhau lắm. Rồi thấy chị biến thành người lớn và em chẳng còn nhận ra Abby của ngày xưa nữa. Em thấy hạnh phúc rồi lại vô cùng đau khổ.”

“Đây chỉ là bước đầu thôi. Bữa tối sẽ là bước tiếp theo”.

“Em... em mong chúng ta sẽ hoãn bữa ăn tối lại”.

“Đây chính là lý do tại sao ta phải làm ngay bây giờ. Em cứ suy nghĩ sự việc phức tạp lên hoài”.

“Nhưng có vẻ gượng ép. Như cuộc hôn nhân của chúng ta đây này”.

“Sao cơ? Em nghĩ vậy thật à? Hay em chỉ nói vậy để bảo vệ bản thân mình? Bởi vì mỗi lần anh chạm vào người em, mỗi lần ta gần gũi nhau đều quá tuyệt. Vậy thì sao em có thể nghĩ như thế?”

“Em không biết. Em không quan tâm”.

“Vậy à, tệ thật, anh thì có quan tâm đấy! Chuyện của chúng ta là rất đặc biệt. Em phải đối diện với gia đình mình dù có muốn hay không. Lần tới khi gặp họ, mọi việc sẽ bình thưòng hơn”.

“Em không thể”.

“Anh có thể nói cho em nghe rất nhiều điều kinh khủng về hai từ “không thể”. Chuyện gì mà cũng nói “không thể” là xem như thôi rồi. Anh từng thấy người mất mạng vì điều đó em à”.

Anh áp tay cô lên môi mình, “Anh sẽ luôn luôn ở bên em.” Anh siết chặt cô trong vòng tay mình cho đến khi cô cũng ôm anh thật chặt.

“Thứ gì cũng có thể mất đi trong tích tắc”, cô nói, “Em không thể mạo hiểm lần nữa”.

“Đừng nghĩ như vậy, em à. Sao em không nghĩ rằng mình có thể cùng nhau sẻ chia mọi vui buồn? Chúng ta có quyền được hưởng hạnh phúc. Được yêu, được sống xứng đáng để ta mạo hiếm chứ? Ba chúng ta, em, Taylor và anh có thể là cơ hội làm lại cho em mà?”

Có thể sao?

“Hãy ôm em thôi”, cô thì thào, “Hãy ôm em”.

“Anna, anh xin lỗi đã ít nhiều dối em lúc chúng ta ở Las Vegas. Là lỗi của anh nên ta mới có một khởi đầu không hay.”

Cô nghĩ đến cơ hội việc làm ở Gergia. Rồi anh vuốt tóc và hôn trán cô, cô lại ôm anh sát hơn vào mình.