Ở Lại Bên Anh

Chương 39: Chị, em thích chị




Edit + Beta: Khang Vy

Thẩm Tâm Oánh không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như hôm nay, nuốt nước mắt vội nói, "Chú, dì, hai người hiểu lầm rồi, cháu với chị ấy không..."

Hạ Từ lạnh nhạt, "Câm miệng."

"Nghe cho kĩ đây." Hạ Từ không rảnh nghe lời nói dối của cô ta, tới trước mặt cô ta, lạnh lùng nói thẳng, "Nếu hôm nay tôi đi vào căn nhà này mà là một cảnh tượng khác, tôi nhất định sẽ chân thành cảm ơn cô. Nhưng bây giờ, hiển nhiên cô không lương thiện như mẹ mình."

Thẩm Tâm Oánh còn muốn giải thích, "Dì ơi, đây là hiểu..."

Khuôn mặt Hạ Từ không có biểu cảm nào, cắt lời, "Không cần giải thích, tôi tin cô đã nhận ra người bên cạnh tôi chính là đạo diễn Thẩm Lan. Cô cho rằng tôi và đạo diễn Thẩm đây không nhìn ra diễn xuất chị em thâm tình vừa rồi sao?"

Hạ Từ không khách khí vạch trần mục đích của Thẩm Tâm Oánh, bước lên khiến cô ta phải lùi về sau, "Mong cô nhớ cho kỹ, con gái tôi Thẩm Vi Lê, không có một phần quan hệ nào với cô, cô cũng sẽ không lấy được thứ gì từ chỗ chúng tôi đâu."

"Trong mắt cô không chứa nổi quần áo và đồ dùng của con gái tôi, trong mắt tôi cũng không chứa nổi hành động cô làm."

"Nếu cô còn dám âm mưu tính toán với con gái tôi, tôi sẽ khiến cô biết một người mẹ có thể vì con gái mà làm ra chuyện gì."

Thẩm Tâm Oánh lui về sau, ngồi xuống giường, hi vọng vụt cháy cũng thất bại, nhanh chóng hóa thành bọt nước, sắc mặt trắng bệch.

Đối với người bắt nạt con gái mình, Hạ Từ tuyệt không nương tay, lạnh lùng nhìn cô gái không biết giới hạn này, cảnh cáo, "Tôi hi vọng cô nhớ kỹ câu này, tự mình hiểu mình. Người không biết tự lượng sức mình chính là người ngu xuẩn nhất."

*

Thấy Thẩm Vi Lê và Phạm Mỹ Huệ cùng xuống dưới, Chu Yến Hỗn lập tức xuống xe.

Lúc Thẩm Vi Lê mở cốp lấy đồ, bỗng cảm nhận được phía sau có tiếng bước chân dẫm lên tuyết tới gần, đột nhiên quay đầu, thấy Chu Yến Hỗn mặc đồ đen không tiếng động bước đến, theo bản năng "a" lên một tiếng.

Phạm Mỹ Huệ vội quay đầu, nhìn thấy Chu Yến Hỗn, bà cũng kinh ngạc kêu lên.

Chu Yến Hỗn lui về sau nửa bước, lễ phép nói, "Cháu chào dì, xin lỗi đã dọa tới dì. Cháu tìm chị cháu, có việc muốn nói với chị ấy."

Phạm Mỹ Huệ đoán có lẽ vẫn liên quan tới chuyện tình cảm, thở dài gật đầu nói với Thẩm Vi Lê, "Vậy hai đứa nói chuyện đi, mẹ lên lầu trước."

Thẩm Vi Lê không gật đầu, trước khi mẹ xoay người vào trong cô cũng xoay người lại, xa cách nói, "Tôi lên lầu lấy vòng tay cho cậu."

Vừa nói xong, tay áo len đã bị Chu Yến Hỗn bắt lấy.

Thẩm Vi Lê quay đầu, nhíu mày nói, "Vòng tay ở túi trên tầng."

Dưới ánh đèn đường, Chu Yến Hỗn nhìn thẳng vào mắt cô, "Thẩm Vi Lê, em không cần vòng tay."

Thẩm Vi Lê giãy giụa muốn đẩy cậu ra, nhưng ống tay áo đã bị cậu níu chặt.

Trong lúc này, Phạm Mỹ Huệ cũng đã lên nhà một mình.

Thẩm Vi Lê bất đắc dĩ, "Cậu không cần vòng tay thì tới tìm tôi làm gì? Buông tôi ra trước đã, nói chuyện cho tử tế."

Đã ba tháng nay, Chu Yến Hỗn chưa từng bình tĩnh nổi, trong lòng lúc nào cũng như có lửa giận đốt cháy cả người khiến cậu bực bội bất an.

Nhưng cuối cùng, lúc cậu hiểu rõ nguyên nhân sự bực bội này từ đầu ra, tất cả tức giận cũng đều tiêu tan.

Toàn bộ cảm xúc biến thành nhớ nhung và khao khát.

Chu Yến Hỗn trở nên ngoan ngoãn như lúc nhỏ, nghe lời Thẩm Vi Lê nói, ngoan ngoãn buông tay, mắt trông mong nhìn cô.

Nhưng Thẩm Vi Lê lại không muốn nói gì, xoay người nhấc chân muốn đi.

Chu Yến Hỗn hoảng hốt đưa tay qua giữ chặt eo cô, ôm cô từ phía sau, "Chị."

Cậu dùng sức, cong eo lại, cằm đặt lên bả vai cô.

Thẩm Vi Lê bị cái ôm bất thình lình làm mất đi năng lực suy nghĩ, mãi cho tới khi cảm nhận được hơi thở nóng bừng của cậu bên tai, cô mới quay mặt đi, dùng sức kéo tay cậu ra, "Buông tôi ra trước đi."

Chu Yến Hỗn ôm cô rất chặt, "Thả ra thì chị sẽ đi mất."

Thẩm Vi Lê hít sâu, "Tôi không đi."

Chu Yến Hỗn, "Không bỏ."

Thẩm Vi Lê không còn cách khác, quay mặt đi muốn nói cậu làm như vậy không có tác dụng nào đâu.

Lúc này, Chu Yến Hỗn mở miệng, "Chị trả lời em trước đã, chị và Thẩm Tùng Chu đang hẹn hò sao?"

Thẩm Vi Lê bình tĩnh, "Chu thiếu, phải hay không cũng không liên quan tới cậu, đối với cậu mà nói cũng không có gì khác nhau."

Thẩm Vi Lê không trả lời vấn đề này, Chu Yến Hỗn khẽ thở phào nhẹ nhõm, "Chị, chị và anh ta không yêu nhau."

Thẩm Vi Lê không biết tại sao Chu Yến Hỗn lại khẳng định được chuyện này, cô chỉ muốn giãy giụa thoát ra khỏi lồng ng.ực cậu.

Chu Yến Hỗn cũng thả lỏng, may là tới kịp, may là cô chưa yêu người khác.

Cậu ôm chặt lấy cô, mặt chôn ở bên cổ hít sâu một hơi, tận hưởng mùi hương trên người cô, khát khao và h4m muốn.

Thẩm Vi Lê không thoải mái, cảm giác môi cậu sắp hôn lên cổ mình, lạnh nhạt nói, "Chu Yến Hỗn, đừng giở trò lưu manh với tôi, cậu mau buông tôi ra."

Chu Yến Hỗn để cô tùy ý, nhưng vẫn ôm chặt cô không buông tay.

Giọng nói cậu trong đêm đông có dịu dàng, chầm chậm, khẽ nỉ non, "Chị, trước đây em sai rồi, em không chỉ coi chị là chị. Không phải là em không thích chị, em thích chị."

"Chị, chị có thể quay lại bên em không, cầu xin chị đấy."

Thẩm Vi Lê đang muốn dẫm lên chân cậu, bỗng nhiên khựng lại.

Giọng điệu Chu Yến Hỗn cứ như một đứa trẻ đau khổ và bất lực, lẩm bẩm cầu xin, "Chị, chị tha thứ cho em đi, được không? Em xin chị, đừng không bỏ mặc em nữa, đừng ngắt điện thoại của em, đừng bỏ qua tin nhắn của em, đừng để em không tìm thấy chị nữa, em không chịu nổi."

Thẩm Vi Lê nghe cậu hết lần này tới lần khác gọi "chị" thì khẽ thở dài một tiếng.

Dần dần, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen.

Vầng trăng đêm nay chỉ còn lại một mảnh trăng non, mây đen vờn quanh không thấy sao sáng, cũng không thấy ngân hà.

Giọng Thẩm Vi Lê đều đều không gợn sóng, bình tĩnh như trần thuật một sự thật, "Chu thiếu gia, chỉ là cậu đã quen với việc có tôi ở cạnh thôi. Tôi đi rồi, cậu hoang mang lo sợ. Tình cảm của cậu với tôi không phải là thích, chỉ là ỷ lại, cậu đã nhầm lẫn ỷ lại thành thích rồi."

Chu Yến Hỗn ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn cô muốn cắt lời, "Em không..."

Thẩm Vi Lê làm như không nghe thấy, bình tĩnh nói, "Cậu là thiếu gia lớn lên trong sự nuông chiều của mọi người. Từ nhỏ đã có sự chiếm hữu và khống chế mãnh liệt đối với mọi thứ của mình."

"Thấy tôi và Thẩm Tùng Chu ở bên nhau, không phải là cậu ghen, mà chỉ là bị tính chiếm hữu của mình quấy phá thôi."

"Tôi mặc váy lộ eo, cậu dùng quần áo che chắn cho tôi, giống như da thịt trên người tôi đều là của Chu thiếu cậu, đây là tính khống chế của cậu quấy phá."

"Tôi đi rồi, tựa như món đồ chơi trong phòng cậu vậy, cậu có thể ném đi không chơi nữa, nhưng cậu không cho phép nó có chân tự rời khỏi mình. Nó tự mình đi rồi, ruột gan cậu sẽ cồn cào khó chịu."

"Đây không phải là thích, đây chỉ là tính tình thiếu gia của cậu mà thôi."

"Cũng có thể nói nói, Chu thiếu, cậu là người ích kỷ."

Lúc Thẩm Vi Lê nói những lời này, Chu Yến Hỗn vẫn luôn nghiêng đầu nhìn đôi mắt cô.

Hai mắt cô đang nhìn bầu trời đêm, không có bất kỳ sự dao động nào cả.

Ngay cả hô hấp của cô vẫn vững vàng như vậy.

Chu Yến Hỗn bất an, "Thẩm Vi Lê, chị nhìn em đi."

Thẩm Vi Lê chậm rãi thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt cô không có chút tình cảm nào với cậu nữa, giống như đang nhìn một người xa lạ.

"Thẩm Vi Lê, chị không thích em nữa, đúng không?"

Tiếng lòng Chu Yến Hỗn rối loạn.

Thẩm Vi Lê nhân cơ hội này kéo tay cậu ra, rời khỏi cái ôm của cậu.

Thẩm Vi Lê lui về phía sau cách cậu hai mét, không nhanh không chậm nói, "Chu thiếu, ba tháng nay tôi đi chưa từng liên hệ với cậu, tôi đã buông được rồi, cũng hy vọng cậu nhanh chóng buông bỏ chuyện này, bắt đầu cuộc sống của mình."

Dưới ánh đèn tối tăm, ánh sáng trong mắt Chu Yến Hỗn dần phai nhạt, chỉ có thể nhìn cô lắc đầu, "Em không bỏ được, Thẩm Vi Lê, em không bỏ được chị, em thích chị."

Dường như Thẩm Vi Lê đã biết làm thế nào để đánh bại cậu, luôn mồm gọi "Chu thiếu gia", cô nói, "Chu thiếu gia, cậu tự ngẫm lại xem, tình cảm đó của cậu với tôi có phải là thích không hay chỉ là sự ích kỷ thôi. Chu thiếu, nếu cậu không ích kỷ, hẳn là cậu nên chúc phúc tôi tương lai sau này..."

Chu Yến Hỗn nhìn đôi môi Thẩm Vi Lê lúc đóng lúc mở, nghe cô gọi từng tiếng "Chu thiếu gia" vô cùng chói tai.

Cô lải nhải bên tai nói rằng tình cảm của cậu không phải thích.

Cuối cùng không chịu nổi nữa, Chu Yến Hỗn tiến lên, tay phải đè ót cô, tay trái ôm eo cô –

Trực tiếp hôn lên môi cô, dùng sức chặn miệng cô lại.

Thẩm Vi Lê cả kinh mở to mắt, không thể tin được Chu Yến Hỗn lại hôn mình.

Cô không ngừng giãy giụa muốn đánh cậu, ngửa đầu về sau muốn tránh đi, Chu Yến Hỗn lại giữ chặt ót cô không buông, đuổi theo bằng được.

Sau khi lấp kín miệng cô lại ngậm lấy môi dưới.

Thẩm Vi Lê sững sờ muốn lùi về sau gọi tên cậu, "Chu Yến..."

Vừa mới mở miệng, đầu lưỡi Chu Yến Hỗn đã trượt vào trong, m.út lấy đôi môi cô, càn quét khoang miệng cô.

Thẩm Vi Lê sắp phát điên, lớn từng này mà cô còn chưa yêu ai nói gì đến hôn, biết là phải cắn cậu nhưng lại không biết nên cắn lưỡi hay cắn môi.

Đôi tay chỉ có thể không ngừng dùng sức đẩy cậu ra, nhưng cô đẩy một phân, cậu lại ép tới gần hơn.

Cô bị hôn đến mức không thể thở nổi, điên cuồng đập lên ngực cậu, đột nhiên chạm vào vị trí trái tim, dưới lòng bàn tay cô, trái tim cậu đập nhanh vô cùng.

Thẩm Vi Lê ngừng động tác lại, đại não trống rỗng.

Trong đầu Chu Yến Hỗn lúc này chỉ có hình ảnh hôn cô trong mơ, hôn đến mức không kiềm chế nổi.

Ôm chặt lấy cô, muốn khắc sâu cô vào trong cơ thể của mình, hôn đến si mê, điên cuồng.

Thẩm Vi Lê đột nhiên lấy lại tinh thần, môi bị cậu hôn trở nên tê dại, nâng đầu gối đạp vào nơi yếu ớt giữa h4i chân cậu.

Trong nháy mắt, Chu Yến Hỗn đau đớn buông cô ra, cong eo, đau không nói nên lời.

Cậu che nơi đó, ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi gọi cô, "Thẩm Vi Lê!"

Thẩm Vi Lê lui ra phía sau, cũng nghiến răng trừng mắt với cậu.

Chu Yến Hỗn đau đớn, đồng thời cũng bị cô chọc cười, "Không bắt chị chịu trách nhiệm đâu!"

Thẩm Vi Lê khôi phục lại sự bình tĩnh của mình, "Chu thiếu, cậu xem, đây là tính chiếm hữu và khống chế của cậu đấy, cậu là đồ ích kỷ."

Dứt lời, cô cũng không nhìn cậu một cái xoay người định đi.

Chu Yến Hỗn luống cuống muốn giữ cô lại, "Chị."

Đột nhiên, cửa sắt bị đẩy ra, một người đàn ông anh tuấn lỗi lạc từ trong đi ra, tay còn cầm theo áo khoác.

Ông khoác áo lên người Thẩm Vi Lê.

Thẩm Lan khẽ nói, "Ở bên ngoài lâu cũng lạnh rồi đúng không."

Thẩm Vi Lê không biết tại sao ba lại xuống đây, nhưng rất đúng lúc.

Cô cảm thấy miệng mình vẫn sưng, không dám ngẩng đầu lên, lắc lắc, "Vẫn ổn ạ."

Thẩm Lan nhìn ra phía sau con gái, chú ý thấy một người trẻ tuổi đứng đó.

Ông híp mắt đánh giá cậu thanh niên này.

Chu Yến Hỗn đứng tại chỗ, cũng nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lan, đang tự hỏi quan hệ giữa Thẩm Lan và Thẩm Vi Lê.

Ánh mắt Chu Yến Hỗn càng thêm lạnh lùng, trong mắt toát ra vẻ sắc bén.

Thẩm Lan đánh giá cậu, đối phương đúng là rất trẻ, có lẽ còn nhỏ hơn cả con gái ông.

Ngũ quan không tồi, khí chất tự phụ, đáy mắt có kiêu ngạo và cuồng vọng.

Thẩm Lan thu hồi ánh mắt, sửa sang cổ áo cho con gái, giọng nói dịu dàng, "Bé ngoan, tên nhóc này bắt nạt con sao?"

Chu Yến Hỗn nghe thấy hai chữ "bé ngoan", khó tin nhìn Thẩm Vi Lê.

Cậu lảo đảo như sắp ngã.

Cổ như bị hàng tấn đá buộc vào, lung lay chuẩn bị ngã vào động băng.

Thẩm Vi Lê ôm tay ba, đẩy cửa sắt đi vào, bình tĩnh lắc đầu, "Con không quen người này, đi thôi, về thôi."