Ở Lại Bên Anh

Chương 3: Đừng sợ, có em ở đây




Độ cứng của mỳ vừa phải, Chu Yến Hỗn cúi đầu ăn mỳ, đũa gắp cả trứng và rau chân vịt, há miệng cắn luôn nửa quá trứng.

Trứng vừa nấu xong còn rất nóng, Chu Yến Hỗn há miệng thổi khí, “Chị, nước.”

Thẩm Vi Lê đứng dậy rót nước đưa tới tay cậu, “Ăn từ từ thôi, không ai cướp của em đâu.”

Hai người ngồi trên ghế nhựa mua 14 tệ ở siêu thị, Thẩm Vi Lê tiếp tục bóc hạt dẻ cậu lấy từ quán bar cho mình, nhai đến vui vẻ.

Từ nhỏ Thẩm Vi Lê đã thích ăn, nhưng hạt dẻ này không thích hợp làm đồ ăn vặtm vậy nên cô cũng rất ít khi tự mình mua.

Chu Yến Hỗn vẫn nhớ rất rõ, lần nào cũng mang hạt dẻ về cho cô.

Thẩm Vi Lê ăn xong, thu thập vỏ hạt dẻ rồi làm bộ lơ đãng hỏi, “Tiểu Hỗn, nghe nói chú Chu sắp xếp vị hôn thê cho em?”

Động tác ăn mỳ của Chu Yến Hỗn chậm lại rõ ràng, “Ừm.”

“Từng gặp chưa?”

“Chưa.”

Lời nói ngắn gọn của Chu Yến Hỗn là dấu hiệu có việc không vui vẻ gì, Thẩm Vi Lê cũng không hỏi lại, đi tìm bàn chải đánh răng cho cậu.

Lúc đưa bàn chải đánh răng, cô mới hỏi tiếp, “Là thiên kim nhà nào?”

Lần này Chu Yến Hỗn dứt khoát không trả lời nữa.

Có lẽ là cãi nhau với người nhà nên trong lòng vẫn tức giận với chủ đề này

Đánh răng xong, Chu Yến Hỗn nằm lên sofa ngủ, hai phút sau vẫn lăn qua lộn lại không thoải mái.

Cậu ngồi dậy cởi áo trên ném xuống mặt đất mới hài lòng nằm xuống ngủ.

Thẩm Vi Lê rửa mặt xong đang muốn ra ngoài tắt đèn, nhìn thấy Chu Yến Hỗn để trần nửa trên ngủ.

Cậu nằm nghiêng sang một bên, mặt hướng về phía sofa, lưng đối diện với cô, không đắp chăn nên lộ ra cơ bắp trên người.

Vai rộng eo thon chắc khỏe, đường cong trên người cũng rất tinh tế, dưới quần còn lộ ra viền quần lót bên trong.

Thiếu niên sạch sẽ lại tản ra hơi thở nam tính trong căn phòng nhỏ hẹp này.

Thẩm Vi Lê thấy hô hấp của Chu Yến Hỗn như chưa ngủ, giọng nói bất đắc dĩ, “Em mặc quần áo ngủ được không?”

Chu Yến Hỗn ngáp một cái, “Mặc quần áo ngủ không thoải mái.”

Thẩm Vi Lê tận tình khuyên bảo, “Dễ bị cảm.”

Chu Yến Hỗn hợp tình hợp lý, “Sức khỏe tốt.”

Thẩm Vi Lê cũng không nói gì nữa, sau khi tắt đèn đi qua bên cạnh câu, ánh trăng qua tấm rèm mỏng tiến vào trong căn phòng, Thẩm Vi Lê nhịn không được, đi tới kéo chăn đắp lên cho Chu Yến Hỗn.

Một giây sau, chăn bị cậu hất xuống mặt đất.

“…”

Thẩm Vi Lê bỗng nhớ tới điện thoại chưa tắt chuông, sợ nó sẽ đánh thức Chu Yến Hỗn, vội tìm điện thoại lại thấy Thẩm Tâm Oánh gửi tin nhắn tới nửa tiếng trước.

Thẩm Tâm Oánh: [Chị, chủ tịch hội của bọn em tổ chức sinh nhật, ban cán sự đều được mời tới tụ tập, còn phải mua quà nữa, chị cho em mượn tiền được không?]

Thẩm Vi Lê nhíu mày nhìn điện thoại.

Thẩm Vi Lê: [Tháng 8 đã tổ chức sinh nhật? Các em còn chưa khai giảng mà.]

Thẩm Tâm Oánh: [Có nhiều người đều cố ý về trường sớm vì sinh nhật của chủ tịch hội sinh viên mà chị.]

Thẩm Vi Lê chuyển cho Thẩm Tâm Oánh 200 tệ.

Rất nhanh cô ta đã nhận tiền rồi gửi tới ba tin nhắn liên tiếp.

[Chị, có vẻ 200 tệ không đủ đâu, ăn cơm đã 100 tệ, tặng quà có 100 tệ thì không ổn, cho em thêm 500 được không?]

[Nếu chị không có thì em đi hỏi vay mẹ.]

Thẩm Vi Lê lướt lên trên xem lịch sử tin nhắn với Thẩm Tâm Oánh, mỗi lần đòi tiền cô đều sẽ nói một câi ‘em đi hỏi vay mẹ’.

Thẩm Vi Lê cũng không nhiều lời, lại gửi cho Thẩm Tâm Oánh thêm 500 tệ nữa.

Thẩm Tâm Oánh lập tức nhận tiền, liên tục gửi tới rất nhiều emoji vui vẻ cảm ơn chị gái.

Thẩm Vi Lê: [Chị đang tích cóp trả tiền học phí năm cuối cho em, em tiêu ít thôi, mẹ đi làm cũng rất mệt, đừng làm phiền bà ấy, biết chưa?]

Thẩm Tâm Oánh: [Biết rồi!]

Thẩm Vi Lê nói chuyện với Thẩm Tâm Oánh xong cũng không hề buồn ngủ, đã qua một hai tiếng vẫn trằn trọc không thôi.

Chu thiếu trên sofa ngủ cũng rất ngon, đã phát ra tiếng ngáy nhẹ.

Thẩm Vi Lê trở mình, mở mắt ra, dưới ánh trăng sáng mờ, lọt vào tầm mắt chính là vòng eo rắn chắc của Chu Yến Hỗn.

Chính người thiếu niên này đã từng bảo vệ cô rất nhiều lần.

Hô hấp của Thẩm Vi Lê nhẹ nhàng, lấy điện thoại ra, theo ánh trăng chụp dáng vẻ của cậu.

Chất lượng điện thoại không tốt, tuy là có ánh trăng sáng nhưng chụp trong bóng tối vẫn không thể thấy rõ, mông lung không nhìn ra cô đang chụp cái gì.

Tuy là như vậy, trên mặt Thẩm Vi Lê vẫn hài lòng cười lộ ra má lúm đồng tiền.

Cô mở một ứng dụng đã khóa, nhập mật mã rồi đăng bức ảnh vừa rồi chụp vào album bí mật, trong đó đã lưu rất nhiều ảnh của Chu Yến Hỗn.

Góc nghiêng của cậu, bóng dáng của cậu, bao gồm tất cả ảnh đăng trên vòng bạn bè của cậu đều được giấu kín trong album này của cô, đây là bí mật.

Sau đó quay về album ảnh trong máy, xóa sạch dấu vết tấm ảnh vừa rồi, chỉ cần xóa đi dấu vết này sẽ không bị ai phát hiện nữa, giống như cô không còn bí mật nào cả.

*

Thẩm Vi Lê mơ mơ màng màng vừa ngủ, bỗng nhiên bị âm thanh ngoài cửa làm cho bừng tỉnh, theo phản xạ có điều kiện ngồi dậy nhìn về cửa lớn, tiếng sột soạt nghe như chìa khóa mở, tiếp theo đó, cửa bị mở ra.

Thẩm Vi Lê đang muốn xuống giường đã thấy Chu Yến Hỗn nằm bên sofa bật dậy, nhặt chăn ném qua phía cô, làm động tác im lặng, Thẩm Vi Lê che miệng gật đầu.

Chu Yến Hỗn chạy ra cửa, đồng thời lúc này cửa kẽo kẹt mở ra, Chu Yến Hỗn cầm ghế nhựa đập xuống.

Tiếng thét chói tai của người đàn ông vang lên, Chu Yến Hỗn dùng sức đạp ông ta xuống đất, người kia bị đánh quỳ rạp trên đất, mũi đập mạnh xuống sàn.

Chu Yến Hỗn trói hai tay ông ta ra sau lưng bằng áo trên đất, dùng chân đạp lên lưng ông ta.

Máu mũi người đàn ông chảy ròng, đau đớn liên tục kêu to, “Đừng đạp đừng đạp, Bọn tôi quen nhau! Bọn tôi quen nhau!”

Chu Yến Hỗn nhíu mày bật điện, một người đàn ông béo ú quỳ rạp trên mặt đất.

Chu Yến Hỗn nhìn về phía Thẩm Vi Lê, “Quen sao.”

Thẩm Vi Lê nhíu mày gật đầu, “Ông chủ chị.”

Lưu Hưng Hổ vội vàng nói, “Đúng đúng đúng! Tôi là ông chủ của cô ấy!”

Giọng nói Chu Yến Hỗn lạnh lùng như mang theo băng giá, “Ông chủ nửa đêm mò tới phòng nhân viên mở cửa?”

Ông ta hét lớn, “Tôi tới tìm cô ấy nói chuyện công việc! Lê Tử, mau bảo bạn trai cô buông ra, đây là hiểu lầm!”

Nghe thấy hai chữ ‘bạn trai’, trong nháy mắt Thẩm Vi Lê trở nên thất thần, muốn làm sáng tỏ lại cảm thấy không cần thiết giải thích với ông ta.

Cô lạnh lùng trừng Lưu Hưng Hổ, “Ông chủ Lưu, hôm nay tôi đã nói rõ với ông, lúc tôi ký hợp đồng với chị Lưu giấy trắng mực đen có viết được tạm nghỉ việc, đợi chị ấy trở về tôi sẽ nói với chị ấy.”

Chu Yến Hỗn nhìn kỹ ánh mắt Thẩm Vi Lê và Lưu Hưng Hổ, đồng tử bỗng nhiên co lại, lần nữa tức giận, tư thế như muốn đánh chết ông ta, xách chiếc ghế lên muốn đập xuống.

Chiếc ghế vỡ tan tành, tiếng quát tháo của người đàn ông đang quỳ đã biến thành khóc lóc kêu than.

Thẩm Vi Lê vội vàng ngăn cản, “Tiểu Hỗn.”

Cánh tay Chu Yến Hỗn nổi gân xanh, sức lực của cô có là gì so với cậu, thấy cậu còn muốn đánh tiếp vội vàng la lên, “Tiểu Hỗn, đủ rồi, đừng gây chuyện nữa.”

Chu Yến Hỗn nhìn về phía Thẩm Vi Lê, hô hấp cô dồn dập, sắc mặt lo lắng, môi đã trắng bệch.

Cậu hít sâu kiềm chế lửa giận trong người, nắm tay buông ra, thả lỏng cơ thể.

Thẩm Vi Lê nhẹ nhàng thở một hơi, ngay sau đó, Chu Yến Hỗn lại túm lấy Lưu Hưng Hổ trên đất, ấn đầu ông ta lên tường.

Máu mũi Lưu Hưng Hổ cọ vào tường, mặt và mắt cũng gần như biến dạng, cổ họng chỉ phát ra tiếng khóc vì bị đánh.

“Nếu ông còn dám tới quấy rầy chị tôi.” Giọng nói Chu Yến Hỗn âm ngoan vang vọng bên tai Lưu Hưng Hổ, tàn nhẫn mà độc ác, “Tôi sẽ khiến cho ông nếm thử mùi vị nửa đêm nhà bị đột nhập.”

“Còn nữa, tôi là Chu Yến Hỗn tập đoàn Chu thị, Yến trong yến tước, Yến vút ra từ lửa*, ông có thể tới tìm tôi đánh lại, tôi Chu Yến Hỗn mỏi mắt mong chờ.”

“Nhớ, kỹ, chưa?”

(*bản gốc là yến tước yến tòng hỏa hỗn, có lẽ ý tác giả là ghép hai từ đầu và cuối vào và thành tên nam chính)

Nghe thấy bốn chữ ‘tập đoàn Chu thị’, Lưu Hưng Hổ cũng đã sợ hãi phát run, tiếng khóc cũng không còn nữa, chỉ biết gật đầu liên tục.

Chu Yến Hỗn cởi trói tay ông ta, mở cửa đạp ông ta ra ngoài rồi xoay người nhìn về phía Thẩm Vi Lê.

Cô còn đang dùng cây lau nhà lau vệt máu vừa rồi Lưu Hưng Hổ để lại.

Cậu vẫn đang tức giận, mặt lạnh hỏi, “Đây là nguyên nhân chị định về nhà ngủ hôm nay sao? Vì sao không nói với em?”

Động tác của Thẩm Vi Lê ngừng lại, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng đáp lại, “Cũng không phải chuyện lớn, chị trốn đi là được.”

“Trốn? Chị định ngày nào cũng trốn sao?! Nếu hôm nay em không ở đây, có lẽ hôm nay chị đã bị–”

Chu Yến Hỗn nhịn xuống không nói ra hai từ đáng sợ kia, tức giận đá một chân ghế.

Thẩm Vi Lê hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn cậu, Chu Yến Hỗn vẫn chưa mặc lại áo, cứ để trần như vậy đánh một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đến phát khóc.

“Chị cũng đánh nhau từ nhỏ tới lớn rồi, sao có thể bị thế nào được, em mau mặc áo vào trước đi.”

Chu Yến Hỗn nhìn áo vừa mới trói tên bỉ ổi kia trên mặt đất, “Không mặc.”

Thẩm Vi Lê nhìn ra vẻ ghét bỏ trong mắt cậu, buông cây lau nhà, trêu chọc nói, “Thôi, để chị tìm cho thiếu gia một cái khác.”

Sau đó đi tới tủ quần áo tìm đồ cho cậu.

Chu Yến Hỗn nhìn về phía cô, Thẩm Vi Lê mặc áo ngủ dài tay, thân ảnh mảnh khảnh yếu ớt, sau lưng đã ướt đẫm.

Lại nhìn về phía tay cô, nắm tay thành quyền phát run, chân chưa đeo dép, đi đường như sắp ngã, ngón chân dẫm lên sàn nhà còn để lại vệt mồ hôi.

Lúc này Chu Yến Hỗn mới để ý tới cô cũng bị dọa sợ, nửa đêm đột nhiên có người xông vào nhà dọa cô, cậu đánh người cũng dọa cô.

Chu Yến Hỗn bước nhanh theo sau, giữ lấy bả vai ôm lấy cô vào ngực.

Thẩm Vi Lê bị ôm đột ngột, cả người cứng đờ. Sức lực cậu rất lớn, cúi đầu ôm chặt lấy cô, quanh thân là hơi thở nóng bừng.

Cậu bảo vệ cô.

Chu Yến Hỗn an ủi ôm Thẩm Vi Lê, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài, sườn mặt dán bên tai cô.

“Chị, đừng sợ, có em ở đây.”

Tác giả có lời muốn nói: Aaaaaaaaaaaa Chu thiếu quá ấm áp! Lại còn có khí phách!!!