Ở Lại Bên Anh

Chương 19: Vĩnh viễn mất đi




Edit + Beta: Khang Vy

Thẩm Vi Lê có cảm giác vô cùng kỳ lạ, bình thường, cô ghét bị người ta nhìn chằm chằm kiểu vậy, nhưng lúc này cô cũng không thấy gì cả, không cảm thấy anh đường đột, nhịn không được mà nhìn lại Thẩm Tùng Chu.

Đôi mắt Thẩm Tùng Chu sâu thẳm, rất có mị lực, các nhân vật anh từng đóng rất có linh hồn, vô cùng chân thật, tất cả đều liên quan tới đôi mắt này.

Người phía sau nhắc nhở Thẩm Tùng Chu, "Anh Chu, đạo diễn Thẩm đang giục."

Lúc này, ánh mắt Thẩm Tùng Chu mới rời khỏi khuôn mặt Thẩm Vi Lê, không biết suy nghĩ điều gì, nhìn về đống túi đồ cạnh cô, dò hỏi, "Đây là?"

Thẩm Vi Lê nhìn thoáng qua, trả lời, "Đó là quà tôi mua cho mẹ, sao vậy?"

Thẩm Tùng Chu khẽ lắc đầu, nói với hai cô gái, "Tạm biệt, chúc vui vẻ."

Thẩm Vi Lê gật đầu, theo bản năng như người quen nói, "Tạm biệt, chúc anh mọi việc thuận lợi."

Thẩm Tùng Chu đi được một lúc, Phương Tiểu Hủy mới khôi phục tinh thần, lòng thầm nói, vận may của hai người dạo này quá tốt rồi.

Thẩm Vi Lê không để ý, cô chơi chung với Đường Phái và Tần Tinh, cũng đã từng gặp vài minh tinh, tuy không phải ảnh đế như Thẩm Tùng Chu, nhưng cũng là minh tinh thường xuất hiện trên TV.

Thẩm Vi Lê mặc chiếc áo khoác Thẩm Tùng Chu vừa chọn cho mình, vừa lúc che khuất phần eo, hiệu quả không tệ chút nào.

Phương Tiểu Hủy tưởng tượng Thẩm Vi Lê mặc bộ đồ này lái Ferrari, còn có mái tóc nâu lạnh vừa nhuộm, đeo kính râm, trời ạ, chị Lê thực sự quá ngầu!

Thẩm Vi Lê nghe Phương Tiểu Hủy tưởng tượng, bật cười lộ ra má lúm đồng tiền, cô không chấp nhất với Ferrari, chỉ muốn mua một căn nhà hai tầng hướng ra biển, sống cùng mẹ là thoải mái rồi.

Bỗng nhiên, Thẩm Vi Lê nhớ tới thùng đồ của Chu Yến Hỗn còn để ở nhà, cần nhờ Đường Phái tới mang về cho Chu Yến Hỗn, cô vội lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Đường Phái.

*

Trong quán bar yên tĩnh, Đường Phái và Tần Tinh đang cùng chơi xúc xắc, một mình Chu Yến Hỗn uống rượu.

Tần Tinh nhíu mày nhìn Đường Phái, Đường Phái lại nghiêng đầu nhìn Chu thiếu.

Cậu nằm ngửa trên sofa, hai chân đặt lên bàn, sơ mi trắng có dính rượu, tay cầm chai rượu trầm mặc uống hết.

Tần Tinh nhỏ giọng, "Tức giận với con nhóc tài xế kia à?"

Đường Phái, "Suỵt."

Lúc đi công tác, Đường Phái thấy thiếu gia nhà mình không ngừng gọi cho Thẩm Vi Lê, hơn nữa còn cho người dạy dỗ một người phụ nữ tên Liễu Nhất Văn, mà dáng vẻ thiếu gia bực bội suy sụp lúc này, đến chín phần là liên quan tới Thẩm Vi Lê, Đường Phái không dám quấy rầy.

Chu Yến Hỗn uống rất nhiều, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Trong giấc mơ, Thẩm Vi Lê tới quán bar đón cậu, giống như cô chưa từng rời đi, cười ngồi cạnh cậu, chờ cậu chơi xong sẽ đưa cậu về nhà.

Cậu có cảm giác như thời không sai lệch, nhìn chằm chằm nụ cười và má lúm đồng tiền của cô không rời, sau đó không biết tại sao, khung cảnh thay đổi biến thành cô quấn khăn tắm ngồi đối diện cậu, xương quai xanh xinh đẹp tinh tế, theo bản năng cậu cởi áo khoác bóng chày của mình ra phủ thêm cho cô.

Tiếp đó, khung cảnh lại biến thành cảnh tượng cô và một người đàn ông khác ra khỏi khách sạn, cậu nổi điên chạy tới bắt lấy cô, ôm chặt cô.

Lúc đang mơ thấy ôm Thẩm Vi Lê, bỗng nhiên Đường Phái điên cuồng đẩy tay cậu, "Thiếu gia, chị Lê gửi tin nhắn cho tôi! Bảo tôi tới nhà chị ấy lấy thùng đồ đưa cậu!"

Đôi mắt mông lung của Chu Yến Hỗn bỗng tỉnh táo hai phần, cảm xúc cô quay về trong mộng khiến cậu say mê, một lúc lâu mới hoàn toàn tỉnh hẳn.

Hai chân trên bàn cũng rút về, ngồi thẳng cướp lấy điện thoại của Đường Phái.

Nhìn màn hình, sắc mặt Chu Yến Hỗn trở nên nặng nề, nửa mặt góc cạnh cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

Cậu đoán được thứ Thẩm Vi Lê nói là gì, chính là những thứ cậu đưa cô để bán kia.

Như thể cô đang vạch ra ranh giới cuối cùng giữa hai người, về sau không ai nợ ai, thanh toán hết trong một lần.

Chu Yến Hỗn lấy điện thoại mình, mở cửa hàng second-hand của Thẩm Vi Lê ra xem, quả nhiên toàn bộ đã hạ giá.

Nói rõ về sau không muốn liên quan tới cậu bất cứ thứ gì nữa.

Toàn thân Chu Yến Hỗn như sắp mất khống chế, hít sâu một hơi, nắm chặt điện thoại Đường Phái trả lời tin nhắn của Thẩm Vi Lê: [Thứ gì?]

Thẩm Vi Lê: [Một cái thùng giấy, chừng nào cậu rảnh thì lấy cũng được, nhưng toàn đồ quý, đừng để người khác đi thay, làm phiền Đường thiếu rồi.]

Chu Yến Hỗn dùng hết sức lực cuối cùng của mình: [Thiếu gia đang tìm chị, đã một ngày cậu ấy không ăn cơm rồi.]

Thẩm Vi Lê không nhắn lại.

Hốc mắt Chu Yến Hỗn đỏ bừng, tơ máu trong mắt không ngừng lan rộng.

Thẩm Vi Lê nhờ người đưa toàn bộ đồ đạc cho cậu, cô không còn quan tâm tới cậu nữa.

Chín năm, đã chín năm hai người sớm chiều ở chung, cậu hiểu tất cả những thứ thuộc về cô.

Cậu biết cô bị viêm họng mãn tính, biết cô bị bệnh dạ dày, biết cô thích ăn hạt dẻ, cậu cũng từng nói sẽ bảo vệ cô cả đời này.

Cô cũng từng nói, chỉ cần cậu không đẩy cô ra, cô sẽ mãi mãi ở bên cậu.

Nhưng bây giờ cô không để ý tới cậu nữa, không hề quan tâm tới cậu nữa rồi

Đột nhiên dùng chân đá văng cái bàn, Chu Yến Hỗn ngẩng đầu tiếp tục uống rượu.

Tần Tinh nhìn chằm chằm Chu Yến Hỗn rồi lại nhìn xúc xắc trên bàn, vẻ mặt phiền muộn.

Hôm nay dì cả của Tần Tinh tới, không thể uống rượu, Đường Phái thấy tình hình này thì nói, "Tinh Tinh, hay là cậu đi lấy đi?"

Vẻ mặt cô ta không vui, "Coi tôi thành chân sai vặt của hai người các cậu à? Để Thẩm Vi Lê tự đưa tới!"

Chu Yến Hỗn nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, Tần Tinh câm miệng.

Đường Phái giảng hòa, "Chắc là đồ vật quan trọng, người khác không lấy được, xin cậu đấy, tôi ở đây với thiếu gia."

Tần Tinh đứng dậy ra ngoài, Chu Yến Hỗn bỗng trầm mặt đi theo.

Đường Phái thở dài một tiếng rồi cũng theo qua.

Ba người tới nhà Thẩm Vi Lê, Đường Phái lên lầu, Chu Yến Hỗn ngồi trong xe hút thuốc chờ đợi.

Tần Tinh lấy điếu thuốc ra, giúp Chu Yến Hỗn châm lửa, lơ đãng hỏi, "Thiếu gia, Thẩm Vi Lê đi rồi, sau này tôi làm tài xế cho cậu nhé?"

Chu Yến Hỗn vẫn còn say rượu, trong lòng khó chịu, thuốc lá và rượu khiến dạ dày cậu không thoải mái, yết hầu như sưng to.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên tầng, giọng nói Tần Tinh cũng rất nhỏ, không nghe thấy cũng không đáp lại.

Tần Tinh mím môi, không hỏi câu nào rồi mở nhạc rock "n roll chấn động màng tai.

*

Đường Phái lên trên gõ cửa, Thẩm Tâm Oánh là người ra mở.

Cô ta thấy Đường Phái, mặt lại đỏ lên, mấy người bọn họ chơi thân với nhau, cô ta biết.

"Anh Đường Phái có việc sao?"

Đường Phái quét mắt nhìn Thẩm Tâm Oánh từ trên xuống dưới một cái, trên người cô gái này rất thơm, rất giống mùi trên người Tần Tinh, không phải nhà chị Lê không có tiền sao, sao lại dùng loại nước hoa giống như Tần Tinh?

Thẩm Tâm Oánh và Thẩm Vi Lê từ nhỏ đến lớn đã không giống nhau, khó trách từ khi còn bé Thẩm Vi Lê đã bị nói là không phải con ruột.

Khuôn mặt Thẩm Tâm Oánh cũng rất nhỏ, tuổi còn rất trẻ, nhưng không hẳn là xinh đẹp, đầu bẹp, mũi tẹt.

Thẩm Vi Lê lại khác, sống mũi cao thẳng, ngũ quan rõ ràng, xinh đẹp như một minh tinh, khác với những người chỉ chụp ảnh là đẹp, Thẩm Vi Lê làm gì cũng đẹp, có lẽ, ba mẹ ruột Thẩm Vi Lê cũng là những người diện mạo chất lượng cao ngàn dặm mới tìm được.

Hơn nữa, trên người Thẩm Vi Lê có một ý chí không biết chịu thua, cậu ta biết, hồi còn đi học Thẩm Vi Lê thường làm bài tập hộ bạn để kiếm tiền, học xong sẽ đi làm thêm đủ loại công việc.

Khi đó, bọn họ còn cười nhạo cô. Bọn họ đều là quý công tử hào môn cao cao tại thượng, lúc nói chuyện Thẩm Vi Lê cũng không kiêu ngạo xiểm nịnh, trong xương cốt đã toát ra vẻ quật cường tự lập.

Mà Thẩm Tâm Oánh này không hề có khí chất đó, vừa nhìn đã thấy là kiểu phụ nữ tham hư vinh không phóng khoáng, không cần thể diện, loại người như vậy bọn họ đã gặp rất nhiều.

Đường Phái không nói chuyện hàn huyên gì, trực tiếp vào việc, "Chị Lê bảo tôi tới lấy đồ, nói là một cái thùng nhỏ."

Vẻ mắt Thẩm Tâm Oánh hốt hoảng, sau đó cười nói, "À, em biết, em đi lấy cho anh, anh Đường Phái chờ em chút."

Thẩm Tâm Oánh xoay người chạy vào phòng mẹ, nhìn cái thùng trước đó mình đã mở ra, sau đó lại về phòng cầm chiếc lắc tay vàng, do dự một lát vẫn không cất về chỗ cũ.

Thầm nghĩ, nhiều đồ như vậy, bọn họ cũng sẽ không để ý thiếu một hai cái đâu.

Thẩm Tâm Oánh đóng thùng lại đưa cho Đường Phái, "Anh Đường Phái, đây."

Đường Phái gật đầu lạnh nhạt nói cảm ơn rồi xoay người xuống lầu.

Khóe môi Thẩm Tâm Oánh nhếch lên, không nhịn được nói thêm, "Anh Đường Phái, bên ngoài nóng, anh uống nước đá không để em lấy cho."

Đường Phái không quay đầu, chỉ xua tay rồi đi.

Thẩm Tâm Oánh bĩu môi, vì chuyện bọn họ chỉ có quan hệ tốt với Thẩm Vi Lê mà ghen ghét oán hận.

*

Đường Phái mang thùng đồ lên xe, bị khói thuốc trong xe làm cho suýt thì không mở nổi mắt, đưa thùng cho Chu Yến Hỗn, "Đây, thiếu gia, mở ra nhìn xem bên trong là gì."

Chu Yến Hỗn không nhúc nhích, hai mắt mở to nhìn chằm chằm hộp đồ.

Tần Tinh động thủ mở ra trước.

Trong thùng là kẹp sách, vòng cổ đá quý, bịt mắt ngủ, giày, đồng hồ, tai nghe.

Đều là những thứ cậu mang cho cô.

Cô là người duy nhất đời này khiến cậu đào tim đào phối ra đối xử tốt, cậu mua đồ ở cửa hàng second-hand cũng chỉ là đổi cách giúp cô kiếm thêm tiền, không để cô phải vất vả nữa.

Mà Thẩm Vi Lê bây giờ, vật hoàn chủ cũ.

Bây giờ, cuối cùng cậu cũng hiểu rõ, bởi vì cô thích cậu, mà cậu lại nói chỉ coi cô như chị gái, vậy nên cô không thể quay lại nữa, cắt đứt tất cả mối liên quan giữa hai người.

Kể cả bây giờ cậu có thể liên lạc được với cô thì thế nào, cậu không thể gọi cô quay lại tiếp tục chăm sóc mình được nữa.

Cuối cùng, bọn họ không thể trở lại như trước.

Cậu đã vĩnh viễn mất đi chị của mình rồi.

Cô sẽ không bao giờ cười gọi cậu là Tiểu Hỗn nữa, sẽ không xoa đầu an ủi cậu nữa, sẽ không lải nhải bên tai cậu, nói cậu lái xe không được nghe điện thoại, sẽ không làm bánh ngọt cho cậu, không làm lê hấp đường phèn cho cậu, cũng không có ai giúp cậu chắn ánh mặt trời nữa rồi.

Mạch máu trong cơ thể Chu Yến Hỗn như vỡ toang, kéo căng tới tận trái tim khiến cậu đau đớn khó chịu.

Tất cả những lo lắng, giận hờn mấy ngày nay đều hóa thành bất lực, đâm sâu vào lồng ng.ực, vô cùng đau đớn.

Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi anh trai đi rồi, tiểu thiếu gia vẫn luôn không vui, trốn tránh mọi người rầu rĩ ở trong phòng.

Lê Lê gõ cửa, tiểu thiếu gia không đáp lời, cô đành leo cửa sổ vào trong. Tiểu thiếu gia nghe thấy tiếng động thì sợ hãi, theo bản năng trốn vào tủ quần áo.

Lê Lê vào tìm người, một lát sau thử mở tủ quần áo, bốn mắt nhìn nhau với tiểu thiếu gia.

Lê Lê, "... Tiểu Hỗn, em đang làm gì vậy?"

Tiểu thiếu gia dùng áo sơ mi che mặt, "Em không phải Tiểu Hỗn."

Lê Lê, "... Vậy là?"

Giọng nói tiểu thiếu gia mềm mại, "Em là cái áo sơ mi!"