Trần Bách Kiêu ôm Dương Trĩ rất chặt.
Anh chưa bao giờ biết tại sao Dương Trĩ lại không nghe được, cũng chưa từng hỏi cậu.
Vào giờ phút này, Dương Trĩ tựa như một chú chim non bị mưa ướt, run rẩy tới nhờ Trần Bách Kiêu chở che.
Một lát sau, Dương Trĩ đã bình tĩnh lại một tẹo.
Cậu ngẩng đầu lên từ lòng anh, cất giọng vô cùng yếu ớt hỏi Trần Bách Kiêu: “Cậu đi kiểm tra xem tại sao lại cúp điện được không? Mình tìm thử rồi, nhưng không biết công tắc nguồn điện trong nhà ở đâu.”
“Được.” Trần Bách Kiêu vỗ về lưng cậu, Dương Trĩ chậm rãi buông anh ra, nhưng tay vẫn bấu quần áo Trần Bách Kiêu.
Trần Bách Kiêu cũng không muốn để cậu cách xa mình quá.
Cứ co kéo nhau như thế thật tình rất khó di chuyển, Trần Bách Kiêu bèn dừng lại, hỏi Dương Trĩ có thể nắm tay anh được không.
Dương Trĩ nói được, chủ động tìm tay Trần Bách Kiêu.
Cậu vừa chạm vào là Trần Bách Kiêu nắm lấy tay cậu ngay, bao hết bàn tay Dương Trĩ trong lòng bàn tay mình.
Tay Dương Trĩ ấm hơn tay Trần Bách Kiêu, làm Trần Bách Kiêu nghĩ đến món khoai nướng mà thời đại học mình rất thích ăn vào mùa Đông.
Anh ngẫm lại mình từng nằm mơ rất nhiều lần, có một giấc mộng là đưa Dương Trĩ đi mua khoai nướng.
Tuy xung quanh tối thui, nhưng nhà Trần Bách Kiêu trống trải, bản thân anh cũng quen cửa quen nẻo, nên không sợ đụng vào đồ đạc gì, tuy vậy Trần Bách Kiêu vẫn đi rất chậm.
Tới cửa, Trần Bách Kiêu nói mình phải tìm đèn pin đã, rồi mới kiểm tra mạch điện được, nên buông lỏng tay Dương Trĩ ra.
Từ sâu trong hộc tủ kế tủ giày, Trần Bách Kiêu lấy ra một chiếc đèn pin lâu lắm không dùng, tuy không sáng lắm, nhưng may mà vẫn còn pin.
Trần Bách Kiêu đưa cho Dương Trĩ để cậu cầm, còn nhìn lướt qua mặt Dương Trĩ, cậu bèn hỏi anh sao thế.
Trần Bách Kiêu lắc đầu, chỉ lên tường bảo chiếu qua bên này, rồi lấy một chiếc ghế đứng lên đó.
Hồi trang trí nội thất, công tắc điện trong nhà được làm kiểu ẩn, nếu không biết từ trước, thì rất khó phát hiện ra.
Trần Bách Kiêu mở lớp tường ngoài, nhận đèn pin nhìn một vòng, xác định là chỉ bị sập cầu dao.
Anh giơ tay đẩy, gần như tất cả đèn trong nhà đều bật sáng.
Dương Trĩ cúi đầu, hơi ngượng ngùng ngước mặt lên nhìn Trần Bách Kiêu, nói: “Ban nãy mất điện mình rối quá, nên bật thử hết một lần.”
Trần Bách Kiêu bước xuống khỏi ghế, đóng cửa tủ cất đèn pin tử tế, chỉ cho cậu xem: “Công tắc nguồn điện ở đây, ghế đặt bên cạnh, ngày mai mình sẽ gọi thợ đến kiểm tra.”
Dương Trĩ nghiêm túc ghi nhớ, lúc cậu ngẩng đầu lên, Trần Bách Kiêu bèn nhìn cậu.
Mặt Dương Trĩ hơi đỏ, có thể là do bị bí chăn.
Vẻ mặt của Trần Bách Kiêu vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng anh lại chạm ngón tay vào mặt Dương Trĩ.
“Sao thế?” Dương Trĩ hỏi anh, nhưng không tránh anh.
“Tối nay vốn dĩ mình có thể về sớm hơn nhiều.
Lần sau nếu xảy ra tình huống đặc biệt gì mình sẽ báo với cậu,” Trần Bách Kiêu vuốt tóc cậu, “Sợ lắm à? Có khóc không?”
Vốn dĩ Dương Trĩ đã thấy khá hơn, nhưng Trần Bách Kiêu lại nói vậy với cậu rất đỗi dịu dàng, không cười cậu vì cậu sợ bóng tối, cũng không cảm thấy cậu phiền phức quá.
Dương Trĩ tới gần thêm chút nữa, lại ôm lấy Trần Bách Kiêu, nói: “Mình rất thích cậu ôm mình…”
“Bao lâu cũng được.” Trần Bách Kiêu ôm cậu.
Hai người đứng một lát, Dương Trĩ mới phát hiện người Trần Bách Kiêu hơi ướt, bèn giục anh mau đi tắm.
Lúc họ cùng đi vào phòng, Dương Trĩ thấy con thú bông nằm cạnh cửa, mới nhớ ra đây chính là món đồ mà Trần Bách Kiêu ôm về nhà.
“Cậu mua à?” Dương Trĩ đi qua, ngồi xổm xuống nhìn.
“Ừ, mấy nay đưa khách đi dạo phố mình thấy nó, mình nghĩ chắc hẳn cậu sẽ rất thích.” Trần Bách Kiêu đáp.
Con thú bông này là một chú thỏ, toàn thân màu hồng, hai cái tai rất dài, có thể rũ sang hai bên, đầu to đùng, người nhỏ xíu, chất vải mềm mại.
Dương Trĩ giơ tay chọc chọc lên mũi thỏ, nói: “Mình thích lắm, cậu lại mua đồ cho mình rồi… Cảm ơn…”
“Vậy mình đi tắm trước đây.” Trần Bách Kiêu vốn định đi, nhưng ngẫm nghĩ một lát, anh lại giúp Dương Trĩ tháo bao ngoài cho con thỏ.
“Để nó chơi với cậu một lát nhé.” Trần Bách Kiêu chỉ vào con thỏ, rồi xoay người rời đi.
Đến lúc Trần Bách Kiêu tắm rửa xong vào phòng Dương Trĩ lần nữa, con thỏ đã được Dương Trĩ đặt ở mép giường, dựa vào tủ đầu giường, Dương Trĩ chỉ cần vươn tay ra là có thể sờ vào nó.
Cậu khoác thêm một chiếc áo ngủ dày bên ngoài, ngồi xếp bằng trên giường, vỗ vỗ chăn ra hiệu cho Trần Bách Kiêu lên giường cùng.
“Cậu nói chuyện với mình một lát rồi hẵng đi ngủ được không?” Dương Trĩ hỏi.
Trần Bách Kiêu đáp ừ, đoạn lên ngồi, rút gối ôm ra lót sau lưng Dương Trĩ.
Những chuyện mà Dương Trĩ kể cho Trần Bách Kiêu nghe về tai của cậu, đều là những việc mà trước nay Trần Bách Kiêu chưa từng biết bao giờ.
Tật khiếm thính của Dương Trĩ là do di truyền, bố cậu và ông nội cậu đều bị khiếm thính ở mức độ khác nhau.
Lúc mới ra đời, Dương Trĩ là một đứa trẻ rất khỏe mạnh.
Tận trước tuổi 12, cậu vẫn có thể nghe được muôn vàn thanh âm của thế giới này như những người bình thường khác.
“Về sau một hôm trời đổ mưa to, bố mẹ mình đều không có nhà.
Thật ra mình ở nhà một mình cũng chẳng sao, nhưng tới tối nhà lại đột nhiên mất điện, trong khoảnh khắc ấy mình không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa,” Lúc kể chuyện, ngón tay Dương Trĩ dán lên lớp lông trên chăn, “Mình biết ngoài trời mưa rất lớn, hơn nữa sự đối lập này còn vô cùng rõ ràng, bởi vì mới một giây trước thôi mình còn nghe thấy tất cả.
“Nhưng lúc ấy mình chưa phản ứng được ngay, còn đờ người ra nữa.
Mình gọi điện cho mẹ mình, nhưng mãi mà không nghe thấy tiếng gì từ đầu dây kia, mình mới biết là, à, chắc là mình không nghe được nữa rồi.”
Bố và ông đều không nghe được, Dương Trĩ biết điều này, nên đôi khi cậu cũng tưởng tượng bản thân mình không nghe được nữa thì sẽ ra sao.
Nhưng chẳng điều gì khiến Dương Trĩ sợ hãi bằng khoảnh khắc chuyện ấy thực sự ập đến.
“Về sau thì sao? Bố mẹ cậu về chứ?” Trần Bách Kiêu nhẹ nhàng nắm cổ tay cậu, nâng tay cậu lên một chút, nói với cậu: “Cậu còn kéo cái này nữa là nó hỏng đó.”
Dương Trĩ mới cúi đầu liếc thoáng, rồi bật cười rất nhẹ, nắm ngược lại tay Trần Bách Kiêu.
“Tay cậu to ghê.” Dương Trĩ xòe bàn tay mình ra, áp lên tay Trần Bách Kiêu, nghịch chưa được bao lâu thì ngừng, ngoắc phần kẽ ngón cái và ngón trỏ của anh, nắm lấy tay anh.
“Sau đó ấy à, bố mẹ mình về, đưa mình đi khám.
Nhưng lúc ấy mình sợ lắm, khi hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, mình vô cùng hoang mang mịt mờ…” Dương Trĩ nhớ lại cảm giác ấy, “Giống hệt như một con cá ở trong biển cá vậy.
“Mình không rõ cá ở trong nước thì sẽ thế nào, nhưng mình cảm thấy lúc ở trong nước, cậu sẽ không nghe rõ được gì hết, giống như có ai nhét bông gòn vào tai cậu đó.”
Trần Bách Kiêu nắm tay Dương Trĩ, bắt đầu dần hiểu ra cảm giác ấy, đau lòng siết tay cậu.
“Nhưng mình đã quen rồi, hơn nữa giờ còn có máy trợ thính, từ nhỏ đến lớn cũng chẳng có ai bắt nạt mình, họ chỉ thấy tò mò thôi.” Dương Trĩ cúi đầu, xích lại gần bên Trần Bách Kiêu, nói với anh: “Thật ra không phải mình không nghe thấy tất cả mọi thứ đâu, cậu tháo máy trợ thính ra giúp mình, tụi mình cùng thử nhé.”
“Được.” Trần Bách Kiêu nói.
Dù biết Dương Trĩ không đau, nhưng Trần Bách Kiêu vẫn tháo rất cẩn thận.
“Được rồi,” Dương Trĩ nhắm mắt lại, “Giờ mình cũng không nghe thấy mình nói gì đâu, cậu thử xem nào.”
Trần Bách Kiêu gật đầu, gọi thử một tiếng trước đã: “Dương Trĩ.”
Dương Trĩ lắc đầu, nói: “Cậu có thể nói to hơn ấy.”
“Dương Trĩ.”
“Giờ mình có thể cảm giác được rất mơ hồ, hình như là hai chữ.” Dương Trĩ giơ số hai bằng ngón tay, có vẻ cậu thấy rất vui, nên đôi mắt sáng ngời.
Cậu đẩy đẩy tay Trần Bách Kiêu, nói: “Cậu thử lại lần nữa đi.”
“Dương Trĩ.” Trần Bách Kiêu lại nói to hơn một tẹo.
“Ừ… Mình cảm giác cậu đang gọi tên mình,” Dương Trĩ cười hỏi anh, “Mình đoán có đúng không?”
Trần Bách Kiêu gật đầu, vuốt tóc Dương Trĩ.
“Cậu còn muốn nói gì nữa không?” Dương Trĩ đã duỗi tay chạm vào máy trợ thính của mình.
Lúc giơ tay lên, cậu bị Trần Bách Kiêu cản lại.
Trần Bách Kiêu ấn một bàn tay lên sống lưng gầy guộc của cậu, tay kia nắm cổ tay cậu, kề lại gần, môi dán lên vành tai Dương Trĩ, nhưng lại nói bằng giọng rất nhỏ, gần như chính anh cũng chẳng thể nghe rõ: “Mình yêu cậu.”
“Dương Trĩ,” Trần Bách Kiêu chớp mắt, “Mình yêu cậu.”.