*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có câu nói: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con thì trời sinh cũng biết đào hang. (Ý chỉ người thế nào thì kết giao với loại người thế ấy, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã)
Theo một số người biết rõ tình hình trong một quán rượu nhỏ ở Đông Thành đã nhìn thấy Vạn Lang cùng cha con Tằng Vinh trò chuyện với nhau thậtvui.
Vạn Dực cười híp mắt đem cái vòng dương chi bạch nọc của Tằng Vinh đưa tới thu vào trong lòng, sờ sờ ngón cái nói: “Vòng ngọc tuy tốt nhưng chỉ có nhẫn ban chỉ mới xứng đôi a.”
Tằng Vinh đang cười bỗng nhiên một nửa khóe miệng cứng đờ, cái tay đang mang chiếc nhẫn ban chỉ mã não lớn tự động rụt lại, ở dưới bàn đưa con trai lập tức đạp như điên và chân của lão ta để ra hiệu ngầm.
Nghiệt tử a nghiệt tử!
Mắt thấy hai bên trái phải mỗi người đều đã có vị trí và cương vị riêng, chỉ đợi trò hay, mà nếu cứ tiến triển thuận lợi như thế này cũng không thể làm cho nét tươi cười trên mặt của Vạn Lang nhiều thêm vài phần, sự nghiệp đắc ý nhưng tình trường lại khó mà nói, Tề vương điện hạ đến bây giờ còn không chịu thỏa hiệp kia kìa.
...... Được rồi, có lẽ cần thỏa hiệp không phải Kỳ Kiến Ngọc, mà là y.
“...... thật ra chẳng qua là bản thân ngươi thấy hứng thú chứ gì.” [→_→]