Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền

Quyển 2 - Chương 18




Điện Thừa Đức thoáng chốc trở nên yên lặng.

Chỉ có từng hàng nến to bằng nắm tay phát ra tiếng nổ tí tách nhỏ bé, chợt một trận gió mạnh cuồn cuộn thổi bay màn lụa lớn nơi cửa cung, xuyên qua ánh nến màu quả quýt, lờ mờ chiếu ra hai bóng dáng một cao một thấp.

Vạn Dực vẫn duy trì tư thế cúi đầu, lưng thẳng tắp. Tân đế vẫn chưa mở miệng, y liền tiếp tục duy trì tư thế này, ném hết mọi việc tiếp theo vào tay hoàng đế.

Thật lâu, cho tận đến khi thân thể bị thương của y không chống đỡ nổi nữa, khẽ lung lay choáng váng, tân đế mới vươn tay, nâng y dậy, miệng nói, “Trẫm quên mất ái khanh còn đang trọng thương, cùng ngồi trò chuyện đi.”

Mi tâm Vạn Dực hơi nhíu, cố nén ý muốn rút tay về, theo cái phất tay của tân đế, ngồi vào ghế gỗ lim bên cạnh.

Trong ánh nến lay động, trên gương mặt mềm mại vẫn còn mang nét trẻ con của tiểu hoàng đế lại có một đôi mắt trưởng thành lạnh lùng, gã nhìn y, cong lên một nụ cười sung sướng lại mang theo chút tiếc nuối, “Ái khanh, có biết nếu vừa rồi ngươi không kịp thời bổ sung một câu cuối, chờ đợi ngươi sẽ là điều gì không?”

Vạn Dực rùng mình, cảm thấy chấn động.

“Đoán được rồi ư? Ngươi thực thông minh,” giọng điệu Kỳ Kiến Thành càng thêm tiếc nuối, “Rốt cuộc thì trời vẫn xót thương, không đành để Vạn gia có nhiều thế hệ tài năng vượt trội bị diệt tộc đêm nay.”

Vạn Dực cố tươi cười đáp lại tân đế, “Đa tạ bệ hạ ban ân, Vạn Dực suốt đời khó quên.”

Kỳ Kiến Thành nói, “Ngươi đã biết, cũng nên hiểu, việc này trẫm đã vì ngươi, mà mạo hiểm huy động ám vệ, ngăn cản Thái hậu ám sát, nếu không thì chẳng biết ái khanh có còn mạng để về phục mệnh hay không.”

“Ngày đó sau khi gặp thích khách ở Tây quận, là do bệ hạ ra tay tương trợ?”

Sau khi Vạn Dực hiểu rõ tình ý của Tề vương, một lần nữa phỏng đoán, xét tình hình gặp chuyện lúc ấy, Tề vương rõ ràng hiểu rõ tình huống, nhưng một nửa thích khách trong đó đều nhắm vào y, mà Tề vương cũng không hề che giấu ý định bảo vệ y, bởi vậy y phỏng đoán tuy Tề vương biết rõ mọi việc, nhưng thật sự muốn giết y, lại có thể ra lệnh được với người của Tề vương, trừ Thái hậu, còn có thể là ai?

Chả trách sau khi bọn họ trốn đi lại không gặp phải truy binh, y vốn tưởng nhóm thích khách e ngại thân phận của Tề vương, thì ra là do tiểu hoàng đế phái người bao vây truy quét.

Tân đế tâm tình không tệ gật đầu, cầm tay y, “Vạn Lang ơi Vạn Lang, ngươi nói ngươi nên báo đáp trẫm thế nào đây?”

Vạn Dực......

Vạn Dực bị tiểu hoàng đế đùa giỡn liên tục, đã luyện được phương pháp đối kháng, y tê dại trượt quỳ xuống đất, thuận thế rút tay về, “Vi thần nguyện máu chảy đầu rơi vì xã tắc, không nuối tiếc.”

Một cánh tay thon dài trắng nõn lại ẩn chứa sức mạnh bùng nổ túm cằm Vạn Dực, ép y ngẩng đầu, động tác ngạo mạn này là động tác tân đế yêu thích nhất, Kỳ Kiến Thành từ trên nhìn xuống gương mặt xinh đẹp kinh hồn dưới ánh nến, “Ái khanh trước giờ luôn dẻo miệng như thế.”

Vạn Dực chợt cảnh giác với cặp mắt ngày càng sâu thẳm kia, y nén lại mọi cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn lại tân đế.

Kỳ Kiến Thành chợt dừng lại, rồi mới dời ánh mắt gần như mê muội đi, khẽ nói như thở dài, “Vạn Lang...... Thật quá xinh đẹp.”

Vạn Dực không nói. Chẳng lẽ đáp trả lại một câu: Hoàng thượng ngài cũng không tệ?

Kỳ Kiến Thành chống một tay dưới cằm, nói như đùa, “Nếu Thủ Phụ trước đây có thêm một người con gái. E là trẫm cũng bất chấp mọi thứ, nhất định phải đón vào cung.”

Vạn Dực oán thầm, thằng nhóc thối tha lông còn chưa dài kia, dám mơ tưởng đến y? Cuộc đời này y nhất định phải bảo vệ bí mật đó thật kỹ.

Tân đế đứng lên, vẫy tay với nội thị canh giữ ở cửa điện, lão thái giám bê một cái hộp gỗ phủ vải nhung vào, Kỳ Kiến Thành mở hộp, lấy một lá thư có dấu ấn đỏ tươi ở cuối, “Để khen ngợi sự thành khẩn của ái khanh, tối nay liền giúp khanh nhìn rõ lòng người.”

Vạn Dực tiếp nhận lá thư, ánh mắt liền bị nét chữ triện ghi ở cuối thư – từ ‘Ngụy’ hấp dẫn.

Quả nhiên là hắn ta!

Suy tư thoáng xoay chuyển, Vạn Dực không xem nhiều, hai tay nhanh chóng hoàn trả thư cho tiểu hoàng đế, miệng vội hô, “Hoàng thượng đoán chuyện như thần.”

Tân đế ý vị sâu xa nói, “Trong thiên hạ này, có nơi nào không phải đất của vua, có ai không phải bề tôi của vua đâu chứ.”

Vạn Dực chấn động mạnh rồi.

Tay phải của Tân đế như có như không xẹt qua mặt y, “Ngoan ngoãn đi theo trẫm, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi, kiên nhẫn của trẫm cũng chỉ có hạn thôi.”

Sau khi ra khỏi cửa cung, vừa lên xe ngựa Vạn Dực gần như nửa hôn mê trên giường, tuy rằng thân thể đã vượt qua cực hạn, khó có thể chịu đựng thêm. Nhưng trong đầu y vẫn tính toán thật nhanh, thì ra ngày đó trước khi tân đế triệu y đến gặp lần cuối, có nhắc tới việc sẽ phái người giúp y một tay, hóa ra người nọ đúng là Ngụy Phi?

Chả trách tân đế có thể rõ như lòng bàn tay, dưới mí mắt Thái hậu cùng Tề vương lại có thể bố trí nội gián, tay tân đế cũng quá dài rồi.

Nghĩ đến đây, Vạn Dực e sợ không thôi, mồ hôi ướt áo...... Tân đế nói phái người trợ giúp, e là âm thầm giám sát nếu y cùng với Tề vương thông đồng. Mà sự kiện thích khách trước đó, tân đế sớm đã biết rõ, lại mặc kệ bọn thích khách chặn giết nhóm quan lại đi cứu trợ, một mặt là buộc y sau khi biết được chân tướng sẽ đoạn tuyệt với Tề vương, mặt khác là vì không muốn đánh rắn động cỏ, không để nội gian bị bại lộ.

Chả trách sao hoàng thành càng ngày càng nhiều dân chạy nạn Tây quận, tuy có hỗn loạn, lại chưa bao giờ bị đuổi đi...... Lại nghĩ đến, Kỳ Kiến Thành còn nhỏ tuổi, khôn ngoan cùng tàn nhẫn lại khiến người ta kinh hãi.

Cẩn thận chọn lựa quan lại, trơ mắt nhìn mấy trăm binh lính đi theo chịu chết; vì đặt bẫy, khích Tề vương cùng Thái hậu lộ ra bằng chứng phản nghịch, lại vứt bỏ tính mạng mấy vạn nạn dân, khiến Tây quận người chết như ngã rạ, đến lúc đó lại đúng lý hợp tình, hất toàn bộ vết nhơ này lên người Tề vương và Thái hậu.

Nên nói Kỳ Kiến Thành có tư chất trời ban nhỉ? Còn trẻ đã hiểu thế nào là đế vương vô tình.

Mà đêm nay tiểu hoàng đế cho triệu y, kỳ thật cũng không cần cái gọi là tình báo, thứ gã thật sự muốn xem, chính là giữa hoàng quyền và Tề vương, y chọn bên nào, thái độ của y mới là thứ mà Kỳ Kiến Thành muốn thấy.

Vạn Dực trở mình, ngẩng mặt nằm trên thảm nhung thật dày, thở dài một hơi.

Bất luận thế nào, tối nay trời xui đất khiến giúp y vượt ải, lại thêm suốt chuyến đi đến Tây quận, y cũng không làm ra việc xấu gì......

Tốt lắm, Vạn Dực thở gấp một hơi, rốt cuộc cũng được gã tiểu hoàng đế biến thái thông qua, là lúc y sắp một bước lên mây rồi --

A...... Ha ha ha.

Vạn Dực không tiếng động cười to, chỉ là bất giác lại cười ra nước mắt.

Hôm sau lâm triều, Vạn Lang đơn độc trở về, lại dâng lên tin tức quan trọng, tân đế đặc biệt đề bạt, giữa triều thăng y lên làm Diên Giảng quan của Tả Xuân phường, tăng lên cấp ngũ phẩm.

Ngắn ngủn chưa đến hai năm, từ thất phẩm tăng lên hai cấp, mọi người có mặt đều ghen ghét, tầm mắt sáng quắc nhìn chòng chọc thiếu niên này, có người thạo tin, quét ánh mắt mập mờ lên người y và tân đế, không dám cất lời.

Vạn Dực cũng nghi hoặc vì sao tân đế không lập tức công bố tin tức Tề vương làm phản? Suy nghĩ này chỉ chợt lóe, y liền tự bắt buộc mình không được nghĩ tiếp, không bắt y đưa đầu làm tốt thí, y hẳn nên biết ơn rồi.

Lúc ôm quan bào mới tinh về phủ, trước cửa chiêng trống ngập trời, hai vị thiếp thất Liên Ngã cùng Liên Khanh của y, sáng sớm liền được đón khỏi Túy Nguyệt lâu, một người vàng nhạt, một người hồng phấn, giống như hai đóa hoa tươi, xấu hổ cúi đầu đứng một bên.

Vạn Dực xoa xoa huyệt Thái Dương, đúng là thiếu chút nữa đã quên mất các nàng.