Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền

Quyển 1 - Chương 15-2




Vạn Dực ngẩng đầu, ánh mắt làm càn đấu với tầm mắt ấu đế, “Nhưng hiện tại bệ hạ...... lại cho đòi Vạn Dực vào cung.”

“Vạn Lang ơi Vạn Lang, ngươi thông suốt vậy sao, biết trẫm đang nghĩ cái gì ư.”

Lần này Vạn Dực lại thông minh, thấp đầu kính cẩn nghe theo, “Vạn Dực tuyệt không dám đoán mò thánh ý.”

Trên mặt Kỳ Kiến Thành lộ chút chán ghét của trẻ con, cuối cùng lần đầu tiên lộ ra tươi cười, “Vạn Lang ơi Vạn Lang, ngươi sẽ vì trẫm, làm ra điều gì?”

“Vạn Dực không thể cam đoan sẽ làm được điều gì vì bệ hạ, nhưng Vạn Dực nhất định có thể giúp bệ hạ thoát khỏi nguy khốn trong thời khác này.”

Hoàng đế không thốt lời, đảo mắt ý bảo nàng nói tiếp.

“Bệ hạ ngồi vào vị trí này đã năm năm, triều chính đều do Thái Hậu toàn quyền nắm giữ, đàn bà sao có thể nhìn và hiểu rõ đất nước cần gì?” Vạn Dực thầm yên lặng xin lỗi Thái Hậu, gặp thời thế thế thời phải thế. Tiếp tục nói, “Tuy có thể bảo vệ hoàng thất, nhưng thực lực lại khó ngăn nổi thân vương, lòng Thái Hậu nghiêng về ai, ai mà không biết? Bệ hạ ở trong cung năm năm, đương nhiên nhìn và hiểu rõ sâu nhất. Hai phe tranh chấp, tất nhiên trong đó sẽ có quan tham sinh ra từ kẽ hở, lộng quyền hoành hành. Hôm nay Vạn Dực trình lên sáu chữ châm ngôn muốn làm quan và khi làm quan, chính là hiện trạng của triều đình hiện nay! Nếu bệ hạ vẫn tiếp tục như trước, chỉ e cuối cùng Đại Chu chỉ là phù phiếm!”

Tân đế liền chấn động, lại không ngay mặt đáp lời nàng, chỉ trầm ngâm nhìn nàng, “Nếu nói như thế, ý của Vạn Lang là...... Ngươi có thể làm trung thần?” Nếu gia tộc gian thần Vạn gia này lại sinh ra được một trung thần, thật đúng là chuyện cười lớn của thiên hạ.

Vạn Dực cũng đánh một quyền Thái Cực, “Nói vậy hai năm qua hoàng thượng cũng đã thử dùng Thanh Lưu đấu với gian thần quan tham.”

Sắc mặt Kỳ Kiến Thành có chút xấu đi, kết quả của cái đám người ngay thẳng mục nát trung thì có trung kia, luôn thê thảm bị đâm cho đầu rơi máu chảy, chỉ càng thêm phiền thôi.

Vạn Dực lớn mật nói, “Bệ hạ, thời gian của ngài đã không còn nhiều. Phóng tầm mắt khắp nơi mà xem, người trong thiên hạ chỉ biết đế Tề Vương —— không biết đến bệ hạ.”

Y giận dữ mắng mỏ, “Nói càn! Vạn Dực chớ cho rằng trẫm không dám giết ngươi!?”

Vạn Dực càng khom người khúm núm, miệng lại nói, “Vạn Dực cả gan nói thẳng, xin hoàng thượng thứ tội.”

Trên ngai rồng không có tiếng trả lời, tân đế tuổi còn quá nhỏ, trên người lại bắt đầu có khí thế của kẻ bề trên, không khí đông đặc khiến người ta hít thở không thông.

Sau một lúc lâu, từ phía trên truyền đến giọng lạnh lẽo, “Nói tiếp đi.”

“Thế lực của Tề Vương quá khổng lồ, nhóm Thanh Lưu lại quá mức cổ hủ, không thể dùng. Về phần nội các, thủ phụ Thương Lượng lại không do bệ hạ đề cử mới leo lên, tư tưởng tranh lợi của ông ta cả triều đều biết, nâng đỡ ông ta chẳng khác dẫn sói vào nhà......” Vạn Dực thở sâu, nói “Bệ hạ có nghĩ tới —— thuật hạn chế hành vi, lấy giết ngăn giết?”

“Nói xem.”

“So với triều đình bị một mình Tề Vương độc đại, chi bằng hoàng thượng tự mình bồi dưỡng một quan to lạm quyền, đứng ra chống lại. Quyền lợi tuyệt đối đương nhiên sẽ gây ra mục nát và nguy cơ, nhưng sau khi quyền lợi bị phân chia, nhóm các bề tôi còn ai có thể một mình lộng quyền được nữa, bệ hạ chỉ cần đứng sau màn bày mưu nghĩ kế, không cần đánh nhau trực diện, gánh lấy tình hình nguy hiểm.”

“Ha? Đây chính là Hạn chế hành vi mà Vạn Lang nói đó ư.” Kỳ Kiến Thành nói, “Nhưng ngươi dựa vào đâu mà cho rằng, trẫm sẽ dùng hạng người miệng còn hôi sữa như ngươi áp chế Tề Vương?”

“Bệ hạ còn có người khác để dùng sao?” Vạn Dực cũng nhếch miệng cười, khi ấu đế một lần nữa gọi nàng là ‘Vạn Lang’ thì nàng đã biết, mình sắp thành công rồi.

“Thứ nhất: cha mẹ Vạn Dực đều đã mất, không phải lo lắng sẽ liên lụy tới gia tộc dòng họ đứng phía sau, tiện cho bệ hạ xử lý; thứ hai: Vạn Dực thân không giữ chức vụ, con đường làm quan bệ hạ có thể nắm trong tay tùy ý sắp xếp; ba là: mặc dù Vạn Dực bất tài, danh tiếng mỏng manh, lại giữ nền móng trong dân gian; quan trọng nhất là...... trừ Vạn Dực, bệ hạ cho rằng còn ai có năng lực chống lại Tề Vương?”

Tân đế chậm rãi bước khỏi ngai rồng, giày Bàn Long màu vàng đứng trước mặt Vạn Dực, “Người xưa có câu nuôi hổ sẽ gặp họa......” Ngón trỏ của y nhẹ nhàng nâng cằm Vạn Dực, nhìn sâu vào trong mắt nàng, “Vạn Lang, người thông suốt như ngươi, thật khiến trẫm lo lắng đó.”

Vạn Dực chậm rãi cong đôi môi đỏ mọng, tràn ra chút tươi cười, “Bệ hạ đã dám dùng thần, Vạn Dực cũng tin tưởng, bệ hạ nhất định có thể —— khống chế thần thật chặt.”

Bàn tay lạnh lẽo của tân đế khẽ xẹt qua môi nàng, sung sướng nói, “Trẫm có thể, thực chờ mong đến ngày đó.”

Sau khi rời khỏi đại điện, Vạn Dực mới cảm thấy ngực nhói nhói đau, hẳn là do khi ở trong điện quyết đấu cùng tiểu Hoàng Đế, đã bị uy thế của tân đế ép tới gần như hít thở không thông.

Lưng nàng thoáng lạnh, mồ hôi thấm ướt quần áo, tân đế vui giận bất thường, là nhân vật không dễ sống chung, nàng nên làm thế nào chu toàn cả ba phía để đạt được lợi ích lớn nhất?

Đang trầm tư, tiểu thái giám dẫn đường phía trước đột nhiên quỳ xuống, miệng hô to, “Tề Vương điện hạ, thiên tuế thiên thiên tuế!”

Vạn Dực ngẩng đầu, đang vén áo định bái lạy, lại phát hiện sau khi Tề Vương điện hạ ở đối diện nhìn thấy nàng, bàng hoàng như bị lửa cháy đến mông, vội vàng xoay người, nhanh chóng lui về đường cũ, vòng qua hành lang dài theo hướng ngược lại, rời đi.

Vạn Dực: “......”.

Kỳ Kiến Ngọc nhếch môi, vùi đầu đi thẳng về phía trước.

Phút chốc bỗng đột nhiên dừng lại ——.

Không phải hắn nên, tìm một nữ nhân ư?