Khương Mạt Lỵ cũng đoán được Hoắc Tự Hàn làm như vậy là vì cái gì.
Lúc trước khi còn đang yêu nhau, anh cũng rất để ý đến Tạ Tranh.
Mặc dù cho tới bây giờ Khương Mạt Lỵ đều không cảm thấy trong vòng tròn này có thanh mai trúc mã, dù sao đều là cùng một chỗ mà lớn lên, gia đình mọi người cũng có sinh ý lui tới trên thương trường, lại đều cùng học chung một trường, tự nhiên là tránh không được có tiếp xúc, mà ở trong lòng rất nhiều người, bao gồm cả Tạ Tranh, cũng đơn phương cho rằng cô cùng anh ta là thanh mai trúc mã.
Tạ Tranh đối cô vẫn luôn có tâm tư như vậy, xưa nay anh ta cũng không che giấu, trước kia rất nhiều người đều cảm thấy cô cùng Tạ Tranh là một đôi, điều này khiến Hoắc Tự Hàn vô cùng để ý, cũng bởi vì chuyện này, nên Hoắc Tự Hàn rất chán ghét Tạ Tranh, chỉ cần nghe được tên người này thôi liền sinh ra tâm lý chán ghét.
Trong phim truyền hình và trong tiểu thuyết, quan hệ của thanh mai trúc mã hình như luôn luôn mập mờ, nhưng theo Khương Mạt Lỵ thấy, những người đã quá quen thuộc nếu như thật sự có mập mờ, thì cũng đã sớm đính hôn, làm sao còn giống như bây giờ, vẫn chỉ là bạn bè?
Hôm nay Hoắc Giai Oái nói đến chuyện kia, khẳng định Hoắc Tự Hàn vẫn để ý, cho nên anh nghĩ muốn chứng thực một chút xem trong lúc hai người còn ở bên nhau, rốt cuộc thì trên đầu của anh có biến thành màu xanh* của thảo nguyên hay không?
* Màu xanh ở đây chỉ việc bị người yêu cắm sừng.
Chú Vương là sắt thép thẳng nam*, chuyện của cô cùng Hoắc Tự Hàn chú ấy cũng không có phát hiện ra, nhưng mà như vậy cũng tốt, Khương Mạt Lỵ không nguyện ý ở trước mặt người khác mà biểu hiện ra, cô cũng không dám nhăn nhó, tự động ngồi lên xe.
* Sắt thép thẳng nam: Người đàn ông không tinh ý.
Ngay tại lúc Khương Mạt Lỵ chuẩn bị hạ kính xe xuống nói tạm biệt với chú Vương, âm thanh thanh lãnh của Hoắc Tự Hàn lại vang lên: "Lái xe."
Khương Mạt Lỵ: "..."
Hôm nay, cô quyết định tiếp tục giả chết.
Hoắc Tự Hàn không chủ động hỏi, cô cũng sẽ không chủ động giải thích, hiện tại bọn họ đã sớm không phải là quan hệ người yêu, cô không có nghĩa vụ phải giải thích vòng bạn bè của mình với anh.
Nghĩ tới đây, cô lập tức kiên cường hơn rất nhiều.
Hoắc Tự Hàn hiển nhiên là một người yêu cũ không tệ, chí ít sau khi chia tay, hắn cũng không có làm ra chuyện gì gây rối cô, giống cái loại dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng mà dây dưa, hiển nhiên Hoắc Tự Hàn cũng không có hứng thú.
Rất tốt, hai người bọn họ ít nhất là có chung nhận thức, chia tay xong liền làm một người yêu cũ tốt đẹp, liền làm như đối phương đã chết.
Đến lúc xe đã dừng ở cửa biệt thự nhà họ Khương, Hoắc Tự Hàn cũng không có chủ động nói thêm một chữ nào với cô.
Khương Mạt Lỵ có chút kinh ngạc, thẳng đến lúc sau khi xuống xe, nhìn ô tô nhanh chóng chạy đi, cô mới phản ứng lại, hóa ra là cô tự mình đa tình.
Mệt cho cô ở trên đường đi còn phải nghĩ sẵn trong đầu xem phải giải thích chuyện đi ngắm đom đóm kia như thế nào, thật ra Hoắc Tự Hàn căn bản là không có để ý.
Trong lòng Khương Mạt Lỵ không biết là nên nhẹ nhõm hay vẫn là buồn lo vô cớ, nói tóm lại, đối với việc mọi chuyện không có xảy ra giống như trong tưởng tượng, cô vẫn là có chút buồn bực.
Tâm tư của thiếu nữ thật sự vô cùng phức tạp! Người bình thường chính là tuỳ tiện đoán cũng đoán không ra.
Một mặt thì hy vọng sau khi chia tay đối phương cũng không cần gây ra rắc rối gì cho mình, nhưng một mặt khác, trong lòng vẫn hi vọng đối phương chính là vẫn âm thầm, lặng lẽ mà để ý đến mình, loại tình tiết này thật sự là bổ não bao nhiêu lần vẫn cảm thấy sảng khoái.
Thử hỏi có người thiếu nữ nào lại không thích tình tiết dạng này đâu.
Ngay lúc phát hiện chính mình không còn quan trọng với đối phương nữa, Khương Mạt Lỵ cũng là thở dài một hơi thật sâu.
A, đàn ông.
Rõ ràng trước kia còn nói vĩnh viễn chỉ thích một người là cô, hiện tại đoán chừng đã sớm quên mất rồi.
Đương nhiên cô cũng đã quên, chính mình cũng từng nói với Hoắc Tự Hàn, trên thế giới này anh là người mà cô thích nhất.
Bản thân Khương Mạt Lỵ là người thích chưng diện, nhất là vì giá trị nhan sắc của người nhà cô đều không cao, cô chỉ hy vọng chính mình có thịnh thế mỹ nhan, như vậy đủ biết cô đối với cái đẹp chấp nhất đến mức nào, điều đó liền chứng minh thực chất bên trong cô chính là nhan khống, lúc trước vì sao lại cùng Hoắc Tự Hàn ở bên nhau, nguyên nhân lớn nhất chính là sắc đẹp hại người nha.
Nói chuyện yêu đương với một người có giá trị nhan sắc cao, khí chất tốt như thế, đều đã đem khẩu vị của cô nuôi đến mức khó chiều, chí ít hiện tại tuy là có không ít người đang theo đuổi, nhưng từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy thiếu một chút gì đó, suy nghĩ kỹ một chút, hẳn là giá trị nhan sắc không cao.
Sau khi Khương Mạt Lỵ trở về, Khương Tường Vi cùng bác dâu cả đều lấy lý do là muốn tổ chức buổi tụ hội sinh nhật cho cô để nghe ngóng chuyện trên buổi tụ hội của nhà họ Hoắc.
"Mới vừa rồi là tài xế nhà họ Hoắc lái xe đưa cháu trở về sao?" Bác dâu cả dừng một chút lại nói, "Nghe nói ông bà Hoắc còn chưa có trở về, bây giờ trong nhà chỉ có một mình Hoắc Giai Oái, cô nàng này vẫn là rất cẩn thận, chu đáo."
Khương Tường Vi lại hỏi: "Có phải buổi tụ hội hôm qua có rất nhiều người hay không, Hoắc Giai Oái để em ở lại qua đêm, khẳng định cũng là muốn nghe ngóng điều gì phải không?"
"Vâng." Khương Mạt Lỵ rất thành thật trả lời, "Cô ấy là muốn nhìn một chút xem nhà họ Khương chúng ta có ý tứ gì hay không, em liền nói với cô ấy là không có."
Đối với câu trả lời này của Khương Mạt Lỵ, bác dâu cả cùng Khương Tường Vi đều rất hài lòng.
Trong lòng bác dâu cả cũng nhịn không được mà tán thưởng cháu gái của mình.
Nhà họ Khương của bọn họ so ra còn kém nhà họ Hoắc nhiều, nhưng đều là người trong giới, nhà ngươi so với nhà ta có tiền, chẳng lẽ liền phá lệ mà cao quý hơn sao? Bác dâu cả chính là chướng mắt đức hạnh của vài người vội vội vàng vàng, hận không thể lập tức gả con cháu của mình đến nhà họ Hoắc, như vậy chẳng phải chính là coi thường nhà mình, hạ thấp con cháu nhà mình hay sao?
Bởi vì cái gọi là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, chuyện Khương Mạt Lỵ cân nhắc, cũng là chuyện mà bác dâu cả cùng Khương Tường Vi cân nhắc.
"Hoắc Lâm Chu không có trở về sao?" Khương Tường Vi hỏi.
Đây mới là chuyện mà Khương Tường Vi quan tâm.
"Không có." Khương Mạt Lỵ lắc đầu, "Nghe nói hắn bây giờ đang đi làm ở Hoắc thị, hai ngày này vừa lúc phải đi công tác, cũng liền không có thời gian mà trở về, chị họ, em cảm thấy Hoắc Lâm Chu không có ý muốn lập gia đình, hẳn là bà Hoắc chỉ thuận miệng nói thôi."
"Sao lại nói như vậy?" Khương Tường Vi cùng bác dâu cả đồng thời hỏi.
"Năm nay Hoắc Lâm Chu mới bao nhiêu tuổi đâu, hiện tại chỉ là vừa mới tiến vào công ty, từ dưới cơ sở làm lên, khỏi cần phải nói, chị liền hỏi anh họ một chút, xem bây giờ anh ấy có nghĩ đến chuyện kết hôn hay không liền biết."
Tính ra thì Hoắc Lâm Chu còn không có lớn bằng Khương Bạch Dương đâu.
Trong hội này, có mấy người trong lúc sự nghiệp còn chưa có ổn định lại đi nói chuyện cưới gả?
Kỳ thật chuyện này Khương Tường Vi cùng bác dâu cả cũng không phải là không biết, chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, chỉ là nhất thời không thấy rõ ràng mà thôi.
Đương nhiên, Khương Mạt Lỵ cũng chỉ là nói một nửa giữ lại một nửa.
Trước kia cô thường xuyên sang nhà họ Hoắc chơi, cũng đã gặp qua ông Hoắc.
Lúc cùng Hoắc Tự Hàn yêu đương cũng từng nghe hắn nói qua một ít chuyện, qua những tin tức kia, cô đối với ông ấy cũng có một chút hiểu biết.
Ông Hoắc đích thật là rất yêu bà Hoắc, nhưng đồng thời ông ấy cũng là một thương nhân, hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng người thừa kế của Hoắc thị tuyệt đối là con trai của bà Hoắc, Hoắc Lâm Chu, đây chính là tư duy điển hình của giới nữ, luôn cho rằng một người đàn ông yêu một người phụ nữ liền sẽ đem sự nghiệp của mình giao cho con trai của người phụ nữ đó, nhưng nếu như thật đơn giản như vậy, liệu ông ấy có thể xứng đáng với trọng trách này sao?
Ông nội Hoắc cũng không phải chỉ có một đứa con trai là ông Hoắc, nhưng vì sao lại đem Hoắc thị giao cho ông ấy đây, là bởi vì ông nội Hoắc tin tưởng vào năng lực của ông Hoắc mà thôi.
Khương Mạt Lỵ tự hỏi chính mình, chính cô cũng thấy rõ, so với lợi ích cá nhân thì lợi ích gia tộc là cực kỳ quan trọng, chớ nói chi đến người ở trung tâm quyền lực như ông Hoắc, cho nên cô cảm thấy, cuối cùng ông Hoắc lựa chọn người thừa kế tuyệt đối là người có khả năng gánh vác trách nhiệm.
Trước kia ông Hoắc bề bộn nhiều việc, khả năng cũng không để mắt đến sự trưởng thành của Hoắc Tự Hàn, nhưng lúc cô cùng với Hoắc Tự Hàn yêu nhau, thế nhưng ông Hoắc cũng không ít lần gọi điện thoại cho Hoắc Tự Hàn, hẳn là rất xem trọng đứa con trai này.
Nhưng mà, tương đối hiện thực chính là bởi vì ông ấy thấy được năng lực cùng tài hoa của Hoắc Tự Hàn, cho nên mới coi trọng như vậy.
Nếu như Hoắc Tự Hàn chỉ là người thường thường không có gì nổi bật thì ông ấy vẫn sẽ tiếp tục coi nhẹ Hoắc Tự Hàn.
Chuyện này, Hoắc Tự Hàn chính là người biết rõ ràng nhất.
Dù sao Khương Mạt Lỵ cùng Hoắc Tự Hàn cũng từng ở cùng một chỗ, đối với Hoắc Tự Hàn người này, cô vẫn là hiểu rất rõ.
Bởi vì bị ông Hoắc và bà Hoắc coi nhẹ, mọi người cũng chỉ thấy được sự ưu tú của Hoắc Lâm Chu mà thay đổi một cách vô tri vô giác, còn đối với Hoắc Tự Hàn như thế nào cũng không rõ ràng, mà Hoắc Tự Hàn cũng là một người rất điệu thấp*, thế là tạo thành cục diện như bây giờ.
Hầu như tất cả mọi người đều xem Hoắc Lâm Chu chính là người sẽ thừa kế Hoắc thị.
* Điệu thấp: Khiêm tốn.
Nhưng mà, Khương Mạt Lỵ cũng không gặp Hoắc Lâm Chu được mấy lần cho nên đối với năng lực và tính cách của người này cô cũng cũng không hiểu rõ, vì vậy hiện tại cô cũng không dám tùy tiện đưa ra kết luận, đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà cô cũng không ngăn cản ý định của chị họ cùng bác dâu cả.
Dù sao nếu như Hoắc Lâm Chu cùng Hoắc Tự Hàn có năng lực tương đương nhau, thì phần thắng của Hoắc Lâm Chu cũng lớn hơn.
Khương Tường Vi lâm vào trầm tư, chờ đến lúc lấy lại tinh thần liền nói: "Con cũng không có vội vã đính hôn hay kết hôn, mẹ, người ở bên ngoài cũng đừng để lộ ra tiếng gió, cũng đừng vì chuyện của con mà bày ra dáng vẻ sốt ruột."
Rất nhanh bác dâu cả cũng hiểu được, lập tức nói: "Mẹ biết, con bây giờ mới bao nhiêu lớn nha, chỉ mới qua sinh nhật hai mươi ba tuổi, mẹ còn muốn giữ con ở nhà cho thanh nhàn thêm mấy năm nữa." Bà lại nhìn Khương Mạt Lỵ một chút, cười cười, "Mặc dù nói các con kết hôn cũng đều là người trong hội này, khẳng định so với nhà mình thì tốt hơn, nhưng mà đi làm dâu nhà người ta vẫn là khác biệt, vẫn là làm con gái trong nhà mình thì sướng hơn." Bà cũng đã làm dâu nhà này lâu như vậy, cho nên đây chính là lời nói thật.
Ai nói không phải như vậy đâu.
Khương Mạt Lỵ cùng Khương Tường Vi liếc nhau, cùng nở nụ cười.
Chờ Khương Mạt Lỵ trở lại gian phòng của mình, đến lúc nằm trên giường lớn, mới thoải mái mà thở ra một hơi.
Thật sự đã một khoảng thời gian rất lâu cô không nhớ tới Hoắc Tự Hàn, thật ra ở nước ngoài cũng rất vui, mỗi ngày đều rất phong phú, huống chi cô còn phải tập trung tinh thần chăm sóc nhan sắc của mình, hôm nay đột nhiên lại gặp nhau, đã lâu không gặp, Khương Mạt Lỵ nâng mặt, cô phát hiện Hoắc Tự Hàn thế mà lại càng ngày càng đẹp trai hơn! Không được không được!
Phát hiện chính mình vậy mà lại suýt nữa bị khuôn mặt của anh mê hoặc, cô vội vàng vỗ vỗ mặt mình, ý đồ để cho mình thanh tỉnh một chút.
Khương Mạt Lỵ cảm thấy mình chính đã cô đơn quá lâu, cũng lâu rồi không có cùng người khác hẹn hò, cũng không có yêu đương! Cho nên nhìn thấy người yêu cũ thì tâm tư liền động, nhưng mà không có quan hệ, cô có thể thay đổi tình trạng này.
Cô vươn tay lấy điện thoại di động ra, mở ra giao diện Wechat.
Mấy ngày nay bởi vì quá bận rộn, có vài người nhắn tin nhưng cô lại chưa có thời gian trả lời, cô tìm kiếm một vòng, nhớ lại nhan sắc của những người nhắn tin, sau khi ở trong lòng âm thầm chấm điểm, liền gửi tin nhắn trả lời cho người đẹp nhất: "Mấy ngày nay tôi đều bận bịu đến choáng váng, còn tưởng rằng đã trả lời tin nhắn của anh rồi chứ."
Bên kia cũng trả lời lại: "Không có việc gì, không có việc gì, hôm nay có rảnh không, cùng nhau đi ăn một bữa cơm chứ?"
Khương Mạt Lỵ cũng không lập tức trả lời mà đợi khoảng mười phút rồi mới nhắn: "Được nha.".