Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính

Chương 7: 7: Người Đẹp Trai Là Người Có Quyền Cao Lãnh​






Khương Mạt Lỵ thật sự rất thích nhà kính trồng hoa của nhà họ Hoắc.

Quá mức mộng ảo, quan trọng nhất chính là, nơi này hoàn toàn thỏa mãn tâm trạng chờ mong của thiếu nữ với tình yêu.

Nếu như nơi này là người ngoài xây dựng thì nhất định sẽ trở thành một địa điểm du lịch được mọi người yêu thích.
Đương nhiên câu chuyện tình yêu tốt đẹp luôn có một chút không được như ý muốn, hiện tại ở Cảnh Thành người người đều biết ông Hoắc yêu vợ như mạng, hận không thể đem ngôi sao trên trời đều hái xuống chỉ để lấy được một nụ cười của mỹ nhân, những năm gần đây lại càng giữ mình trong sạch, không có bất kỳ một tin tức xấu nào.
Trong giới hào môn đều là những người vô cùng có mắt nhìn, thế là mọi người cũng liền mất trí nhớ tập thể, cùng nhau quên mất người vợ bây giờ của ông Hoắc là người vợ thứ hai, trước đó ông ấy từng có một người vợ khác.
Nhưng mà, người đã chết liền không còn lại gì.

Đến bây giờ cũng không còn nhiều người có thể nhớ kỹ về bà ấy.

Bà ấy giống như vai phụ trong một câu chuyện tình yêu viên mãn mà thôi.

Thật giống như, người xinh đẹp, lịch sự, tao nhã vô cùng, người từng là nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc cũng rất yêu thích việc tản bộ trong khu vườn này.
Cho nên lúc Khương Mạt Lỵ suy nghĩ đến chuyện xưa của đoạn tình yêu này càng mong muốn sẽ được giống như nhân vật của bà Hoắc bây giờ.
Lúc Khương Mạt Lỵ đi vào nhà kính liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng của hoa.


Nơi này có người chuyên môn đang chăm sóc hoa, lúc nhìn thấy Khương Mạt Lỵ họ cũng không trò chuyện nhàn thoại mà vẫn vội vàng, chuyên chú tưới nước.
"Đây là.." Khương Mạt Lỵ nhìn thấy một gốc hoa, hơi kinh ngạc mà hỏi.
Một người trong đó vội vàng trả lời: "Là bà chủ tự mình chọn, đây là hoa sơn chi."
Bà Hoắc là người rất yêu thích trồng hoa, từ nơi này có thể nhìn ra được, bà ấy đã bỏ ra rất nhiều tâm tư chăm hoa trong nhà kính này.
Khương Mạt Lỵ lấy điện thoại di động ra chụp hình, cô luôn luôn rất dụng tâm kinh doanh tài khoản xã hội trên weibo của chính mình, chủ yếu là chia sẻ sinh hoạt hàng ngày của cô, hiện tại cũng có không ít fan hâm mộ, trước đó còn có người muốn bôi đen cô, nhưng mà cô căn bản cũng không có điểm gì đen để người ta bôi, trong suy nghĩ của fan hâm mộ cô là người rất tích cực, là người luôn hướng tới phía trước.
Ngoại trừ những trường hợp vô cùng quan trọng, bình thường cô đều chỉ trang điểm nhẹ, bởi vì hiện tại cô vẫn chưa tới hai mươi tuổi, trang điểm quá đậm ngược lại sẽ lộ ra vẻ thành thục, hiện tại nhiều nghệ sĩ nữ chính là muốn giả bộ làm thiếu nữ, nhưng theo như Khương Mạt Lỵ thấy thì chỉ có thiếu nữ chân chính mới thể hiện được cảm giác của thiếu nữ, nếu đã qua cái tuổi này, thì cho dù giả bộ như thế nào đi nữa thì vẫn thiếu một chút cảm giác của thiếu nữ nha.
Khoảng thời gian này cô phải quý trọng và hưởng thụ thật tốt, cho nên lúc trang điểm cô đều thiên hướng về đơn giản tươi mát, tận sức để cho chính mình trở nên vô cùng tươi tắn, tràn đầy thanh xuân.
Đem một mái tóc dài mềm mại đến mức có thể đi quay quảng cáo dầu gội buộc thành đuôi ngựa, cô hướng về phía ống kính lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ngay tại lúc muốn nhấn vào nút chụp ảnh lại nhìn thấy có người đang tiến vào nhà kính, lập tức khuôn mặt tươi cười trở nên ngưng trệ.
Trong nhà kính, lúc nhìn thấy Hoắc Tự Hàn, những người chăm sóc hoa cũng không kịp phản ứng.
Trước khi trưởng thành, ở nhà họ Hoắc, Hoắc Tự Hàn giống như một người trong suốt, nhưng mà cho dù người ở phía trên có thể cố ý coi nhẹ hắn, nhưng bọn họ, những người giúp việc cũng không thể coi nhẹ hắn, từ trước đến nay hắn đều là người trầm mặc ít nói, chỉ là theo thời gian lớn lên, khí tràng* càng ngày càng cường đại, ngay cả bà Hoắc, người cực lực coi nhẹ sự tồn tại của hắn cũng không thể coi thường.
*Khí tràng: Khí chất tỏa ra quanh thân.
Dáng dấp Hoắc Tự Hàn không hề giống Hoắc tiên sinh, nhìn ảnh chụp của nhà họ Hoắc, hắn và người ông một tay sáng lập nên Hoắc thị lại cực kì giống nhau.

Hiện tại anh mặc một thân áo trắng quần đen, đeo một đôi kính gọng vàng, hai tay tùy ý cắm ở trong túi quần, thần sắc thanh lãnh, mặt mày sắc bén, hai con mắt của anh nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang đứng giữa đám hoa, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, lãnh lãnh đạm đạm mà nói: "Các người đi xuống trước đi."
"Vâng." Hai người chăm sóc hoa lục tục đi ra ngoài.

Khương Mạt Lỵ chỉ muốn cảm khái thật là xui xẻo, nhưng mà rõ ràng anh đang ở nước ngoài, làm sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Nếu như biết hôm nay Hoắc Tự Hàn sẽ trở về thì hôm qua cô cũng sẽ không lưu lại qua đêm ở nhà họ Hoắc.
Lập tức trong phòng ấm chỉ còn lại hai người bọn họ, Khương Mạt Lỵ có muốn giả chết cũng không có biện pháp, ai có thể nghĩ tới, nhóc đáng thương trước kia đã lắc mình biến hóa thành bộ dáng hiện tại này đâu, hay là, lúc trước anh chỉ là ngụy trang ở trước mặt cô, như bây giờ mới là bộ dáng vốn có của anh.
Khương Mạt Lỵ giơ tay lên hướng về phía anh nói một tiếng "Xin chào", sau đó liền trầm mặc.

Không cần soi gương cô cũng biết bây giờ nhìn mình có bao nhiêu ngốc.
Hoắc Tự Hàn hướng phía cô mà đi tới.

Ngay tại lúc sắp đến gần cô, nhìn thấy thần sắc khẩn trương của cô, anh tựa hồ trào phúng mà nhếch khóe môi, bước vòng qua cô.

Sắc mặt Khương Mạt Lỵ cứng đờ.
Hoắc Tự Hàn hơi khom lưng, hái mấy đóa hoa ở bên cạnh, sau đó lấy tờ báo tùy ý gói lại.

Sau khi làm xong lập tức quay người rời khỏi nhà kính.

Khương Mạt Lỵ thở phào nhẹ nhõm.
Bà nội Hoắc đã qua đời vô cùng thích hoa sơn chi, trên dưới nhà họ Khương đều biết, trong nhà kính trồng hoa của bà Hoắc dù có bao nhiêu loại hoa quý báu thì hàng năm vẫn không thể thiếu việc mua hoa sơn chi, trong trí nhớ của Hoắc Tự Hàn, liên quan tới tình thân ấm áp nhất đều là bà nội của anh, cho nên mỗi lần trở về, giống như thói quen, sẽ hái mấy đóa hoa sơn chi đặt ở trong phòng ngủ của bà nội Hoắc.

Lúc Liễu Hải Lệ nhìn thấy Hoắc Tự Hàn đi tới hướng nhà kính trồng hoa, ngay sau đó hai người giúp việc lại đi ra, cô còn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng rất nhanh Hoắc Tự Hàn cầm mấy đóa hoa sơn chi trên tay đi ra, không biết tại sao mà cô lại có cảm giác giống như là thở dài nhẹ nhõm.
"Anh Tự Hàn!" Liễu Hải Lệ hưng phấn gọi, vội vàng chạy chậm đến, "Anh thật sự đã trở về nha!"
Hoắc Tự Hàn ánh mắt nhàn nhạt, hiển nhiên không có ý muốn cùng cô trò chuyện.
Liễu Hải Lệ cũng không cảm thấy thất bại, đối với thái độ như vậy của Hoắc Tự Hàn cô đều đã thành thói quen, dù sao anh Tự Hàn đối với tất cả mọi người đều là dạng này.
Trên đường đi Liễu Hải Lệ đều đang líu ríu nói chuyện, Hoắc Tự Hàn lại phảng phất giống như bên người không có ai, cũng không nói chuyện với cô ấy.
"Anh Tự Hàn, em nghe nói bà chủ giống như là muốn tìm bạn gái cho thiếu gia Lâm Chu, hôm qua tiểu thư Giai Oái tổ chức buổi tụ hội có rất nhiều người đến tham gia, nói là tụ hội, nhưng thật ra là muốn từ trong này để tìm đối tượng thích hợp" Liễu Hải Lệ thấy Hoắc Tự Hàn cũng không nói chuyện, quỷ thần xui khiến liền nói, "Tiểu thư Giai Oái cùng tiểu thư Mạt Lỵ từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt, bà chủ cũng rất thích tiểu thư Mạt Lỵ.." Câu kế tiếp cô không dám nói tiếp nữa, bởi vì Hoắc Tự Hàn đột nhiên dừng bước, lạnh lùng nhìn cô.
Chờ lúc Liễu Hải Lệ lấy lại tinh thần, Hoắc Tự Hàn đã hướng nhà chính đi đến, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp gầy gò của anh.
Vừa rồi ánh mắt anh Tự Hàn thật đáng sợ, thế nhưng mà cô đã nói sai cái gì sao?
Cô không phải người ngu, liên tưởng đến hành vi hôm qua của mẹ Liễu, còn có anh Tự Hàn sáng sớm đã gấp gáp trở về từ Nhật Bản..

Cô có cảm giác hình như mình đã phát hiện ra một chuyện lớn.
Thế nhưng mà, có khả năng sao?
Anh Tự Hàn cùng tiểu thư Mạt Lỵ là hoàn toàn không thể nào nha!
* * *
Lệch múi giờ là một chuyện vô cùng thống khổ, Hoắc Giai Oái đến hai ba giờ sáng mới đi ngủ, ở giữa cũng tỉnh lại nhiều lần, hiện tại mới sáng sớm như vậy cô lại tỉnh giấc, liền không thể ngủ được nữa.

Có trời mới biết cô có bao nhiêu hâm mộ Khương Mạt Lỵ, hôm qua cô ấy lại ngủ ngon đến như vậy!
Hoắc Giai Oái cảm thấy khuê mật này của mình tâm cũng thật là đủ rộng, không thể không nghĩ nhiều, hai người rõ ràng là cùng tuổi, cô cũng đã bắt đầu vì tương lai của mình mà đưa ra dự định, từ một chuyện này liên hệ đến một chuyện khác, sẽ còn cân nhắc nên làm như thế nào mới có thể tối đa hóa lợi ích, có đôi khi cô còn cảm thấy mình căn bản là không giống người mới hai mươi tuổi, tuổi tâm lý của cô đoán chừng đều sắp đến ba mươi.
Mạt Lỵ lại chính là thiếu nữ chân chân chính chính mười chín tuổi, tâm tư đơn giản, mỗi ngày cũng không cần lo nghĩ chuyện nhiều như vậy, cho nên mới có thể ngủ đến tốt như vậy.

Hoắc Giai Oái từ dưới cái gối lấy điện thoại ra, Mạt Lỵ quả nhiên nhắn tin cho cô: "Tớ đến nhà kính trồng hoa của nhà cậu chụp ảnh đây, nơi này thật sự xinh đẹp (^o^) /~"
Cô thật sự là hâm mộ Khương Mạt Lỵ ngây thơ này.
Hoắc Giai Oái thu thập xong liền ra khỏi phòng ngủ, còn chưa có xuống lầu liền nhìn thấy Hoắc Tự Hàn từ bên ngoài đi vào, mặt không biểu tình, toàn thân đều giống như mang theo hơi lạnh.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn quay người trở về phòng một lần nữa, cô thật sự không nguyện ý cùng Hoắc Tự Hàn gặp mặt chính diện đâu.
Từ nhỏ đến lớn, cô không sợ ba cũng không sợ mẹ, anh Lâm Chu đối với cô sủng ái có thừa, duy nhất chỉ có người anh hai này, phương châm của cô cho tới bây giờ luôn luôn chính là có thể không gặp thì liền không gặp, có thể không nói chuyện liền không nói chuyện.
Tại sao cô lại muốn phí hết tâm tư để tìm cho anh cả cô một đối tượng mang đến lợi ích lớn nhất?
Theo người khác nói, chuyện người thừa kế tiếp theo của nhà họ Hoắc là anh cả chính là ván đã đóng thuyền, không có thay đổi, chỉ sợ mẹ cô cũng nghĩ như vậy, nhưng cô xưa nay không dám coi thường anh hai.
"Anh hai." Hoắc Giai Oái vẫn là thành thành thật thật mà chào hỏi một tiếng.
Từ sau khi trưởng thành, anh hai rất ít khi trở về nhà họ Hoắc, ngay cả giao thừa năm ngoái cũng không có trở về, ba Hoắc gọi mấy cuộc điện thoại, còn đích thân phái người đi tìm, anh ấy cũng lấy cớ thân thể không khỏe làm lý do để không trở về.
Lần này đột nhiên trở về là vì cái gì? Trong lòng Hoắc Giai Oái không khỏi khẩn trương lên.
Nào biết được Hoắc Tự Hàn căn bản nhìn cũng không thèm nhìn cô, liền trực tiếp lên lầu, tầng ba là gian phòng của ông bà nội đã qua đời, cô lập tức sáng tỏ.
Khương Mạt Lỵ vốn là không muốn ở lại nhà họ Hoắc ăn sáng, nhưng lại sợ chính mình quá khác thường sẽ khiến Hoắc Giai Oái chú ý, cô cùng Hoắc Tự Hàn đã sớm chia tay, nhìn bộ dáng hiện tại, đoán chừng anh cũng không muốn cùng cô nhắc lại quá khứ, như vậy cũng tốt, từ đầu tới cuối đều không có mấy người biết bọn họ đã từng ở cùng một chỗ, sau này cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhân duyên của nhau.
Thời điểm hai người yêu nhau cũng không có bao nhiêu người biết, hiện tại chia tay lại để cho người khác hoài nghi cô cùng Hoắc Tự Hàn có quan hệ, vậy thì quá thua lỗ rồi.
Cho nên, cô chỉ có thể tự điều chỉnh lại tâm tình của mình, vụng trộm thôi miên, liền coi Hoắc Tự Hàn thành Hoắc Lâm Chu, là anh trai của Giai Oái đi!
Hôm nay, người của phòng bếp cố ý ra sức, chuẩn bị một bàn lớn món ăn sáng, kiểu Trung Quốc kiểu Tây, cái gì cần có đều có, Hoắc Giai Oái cũng không nghĩ tới Hoắc Tự Hàn sẽ trở về, cô lôi kéo Khương Mạt Lỵ qua một bên, mang theo ý tứ xin lỗi nói: "Anh hai của tớ tính tình chính là như vậy, không quá thích nói chuyện, cũng không thích phản ứng lại người khác, cậu chớ để ý nha, anh ấy không có ác ý gì đâu."
Khương Mạt Lỵ nhớ đến người nào đó đã từng vào mỗi lúc trời tối đều muốn gọi điện thoại cho cô, mỗi lần đều nói chuyện hai đến ba tiếng, liền cười cười, vô cùng khéo hiểu lòng người nói: "Không có việc gì, không có việc gì, người đẹp trai là người có quyền cao lãnh*."
*Cao lãnh: Lạnh lùng và xa cách..