Khương Mạt Lỵ có hệ thống này đã tám năm, tám năm nay chỉ xuất hiện đúng một bug duy nhất đó là không thể xoát được điểm hảo cảm của Hoắc Tự Hàn.
Tại sao Khương Mạt Lỵ cô lại nghĩ rằng hệ thống này có bug, dù sao thì với những biểu hiện lúc này của Hoắc Tự Hàn, chỉ cần không phải là người ngốc thì ai cũng biết, nếu nói rằng anh không thích cô thì ai tin chứ. Hơn nữa tự dưng lại xuất hiện loại tình huống thế này càng làm cô mơ hồ phát hiện ra có vấn đề, cô chắc chắn những điểm hảo cảm vừa thu được kia đều không phải đến từ những người mà cô quen biết.
Bây giờ làm sao mà cô có thể ngủ được đây!
Khương Mạt Lỵ biết thức đêm không tốt nhưng cô lại rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô dứt khoát ngồi dậy, cầm điện thoại di động lên mạng tìm kiếm ba cái tên này. Mặc dù dân số đông, tên người nhiều, cũng có không ít người trùng họ trùng tên nhưng bây giờ cô nhất định phải làm gì đó.
Đúng là dưới sự hỗ trợ của thời đại công nghệ thì việc tìm người cũng trở nên rất dễ dàng, chỉ cần người đó có hoạt động trên mạng xã hội thì chắc chắn sẽ có tin tức của họ.
Điểm hảo cảm của ba người này đều đến cùng một lúc. Sau một tiếng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng Khương Mạt Lỵ cũng xác định được mục tiêu.. Đó chính là bệnh viện Giang Nghi, cả ba người đều đang làm việc ở đó.
Nhiếp Á Hoa là bác sĩ cấp cứu, hai người còn lại đều là y tá. Hơn nữa trong bệnh viện Giang Nghi, Nhiếp Á Hoa cũng là người có chút danh tiếng. Nếu như không phải trùng tên trùng họ thì có khả năng ba người này chính là người đã cho cô điểm hảo cảm.
Khương Mạt Lỵ đã tìm ra mục tiêu nên nhanh chóng ăn một viên "giấc ngủ ngon" rồi an tâm đi ngủ. Hôm nay đã không ngủ trước mười một giờ, nếu như còn bị mất ngủ thì chính là đang chà đạp làn da của mình, cô không thể để như vậy được.
Ngày hôm sau thức dậy, ngay cả cuộc hẹn với bạn bè cô cũng từ chối, sau khi ăn mặc chỉn chu liền lái xe đến bệnh viện Giang Nghi. Ở Cảnh Thành, bệnh viện Giang Nghi rất nổi tiếng, nhất là khoa phụ sản. Hiện tại chính là giờ cao điểm buổi sáng, Khương Mạt Lỵ cũng bị tắc đường mười mấy phút mới vào được bãi đỗ xe của bệnh viện, sau khi đậu xe xong cô liền đi về phía khoa cấp cứu.
Khoa cấp cứu luôn luôn bận rộn, giống hệt như đang đánh trận vậy. Khương Mạt Lỵ cũng rất tự giác mà không tạo thêm phiền phức cho những thiên sứ áo trắng đang chữa bệnh, chăm sóc và phục vụ nhân dân. Sau khi nghe ngóng thì ở đây thật sự có bác sĩ tên Nhiếp Á Hoa, cũng có y tá tên Liễu Chính Vũ và Đào Ngọc Thường, chỉ là cả ba người này đều trực vào tối qua nên hiện tại đã về nhà nghỉ ngơi. Khương Mạt Lỵ thử hỏi thăm dì điều dưỡng nhiệt tình gần đó: "Có phải tối qua đã xảy ra chuyện gì đúng không ạ?"
Dì điều dưỡng cởi mở cười một tiếng: "Mỗi ngày khoa cấp cứu đều có không ít chuyện, nhất là buổi tối nên dì cũng không biết hết được."
Nói vậy cũng đúng, nếu là khu nội trú thì khác, có xảy ra chuyện gì thì y tá và điều dưỡng còn có thể nhớ rõ chứ khoa cấp cứu là chỗ nào. Hơn nữa Cảnh Thành lại là thành phố, vả lại còn nghe nói hôm qua xảy ra vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng, các bác sĩ và y tá khoa cấp cứu ngay cả thời gian uống nước đều không có thì sao có thể nhớ kỹ vài chuyện nhỏ nhặt đâu?
Theo lý mà nói thì cô nên vui vẻ khi có loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như thế này nhưng mà nghĩ đến đây đã là lần thứ hai hệ thống xảy ra bug cho nên dù tâm trạng của cô có tốt đến mức nào thì cũng không thể cười nổi.
Khương Mạt Lỵ vừa rời khỏi khoa cấp cứu vừa nhìn trời thở dài: Xem ra từ giờ trở đi cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt cho việc hệ thống bỗng nhiên biến mất, có như vậy thì khi mọi chuyện xảy ra cô mới không bị suy sụp.
Cô cũng không xoắn xuýt quá lâu, không chút do dự đổi ba mươi lăm điểm kia thành dưỡng chất làm tăng kích thước vòng một và thuốc nhỏ mắt.
Khương Mạt Lỵ chăm sóc mắt rất tốt, đến giờ cũng không bị cận thị, cô cũng không dám tùy tiện sử dụng các loại thuốc nhỏ mắt được bày bán trong đời thực dù sao thì trên mạng cũng có nhiều luồng ý kiến, có người nói dùng nhiều sẽ không tốt cho mắt.
Nhưng mà thuốc nhỏ mắt trong hệ thống thì khác, năm học cấp ba, lúc chuẩn bị diễn ra kì thi mắt cô vừa bị khô vừa bị sưng, vô cùng khó chịu, sau khi do dự một lúc lâu thì cô đã mua thuốc nhỏ mắt trong hệ thống. Phải nói là cô chưa từng dùng thuốc nhỏ mắt trong đời thực nên cũng không biết phải so sánh thế nào, có điều cô cảm thấy thuốc nhỏ mắt của hệ thống rất tốt, cũng không biết có phải là do ảo giác của cô hay không mà cô luôn cảm thấy sau khi dùng qua thuốc nhỏ mắt này thì mắt cô lại càng thêm trong sáng, có thần. Tất nhiên cô cũng không dám dùng thường xuyên, nhiều nhất là mấy tháng mới dùng một lần, cho nên tới nay cũng không cảm thấy khó chịu.
Con mắt là cửa sổ của tâm hồn, cô nhất định phải bảo vệ nó thật tốt~
* * *
Khương Mạt Lỵ không biết rằng, khi cô đang rời khỏi bệnh viện thì ở bên kia, sức khỏe của cụ già đã ổn định, hơn nữa Hoắc Tự Hàn cũng đã đóng một khoản tiền viện phí đầy đủ cho đến khi ông ấy xuất viện, sau đó lại thuê thêm một điều dưỡng chăm sóc, trước khi rời đi còn để lại một vạn tệ.
Đối với Hoắc Tự Hàn mà nói, một vạn tệ cũng không đáng bao nhiêu, anh còn tính toán sẽ để lại nhiều tiền hơn nhưng lo lắng khi ông cụ biết được thì không chịu nhận, một vạn tệ vừa vặn nằm trong phạm vi người khác có thể chấp nhận được.
Hy vọng số tiền kia có thể làm cho cuộc sống của ông ấy tốt hơn một chút.
Khương Mạt Lỵ đi về phía bên trái còn Hoắc Tự Hàn từ bãi đỗ xe chạy ra lại rẽ về phía bên phải.
Còn tiếp..