Mùa đông nên trời nhanh tối, hiện tại ông nội Khương vô cùng chú trọng đến chuyện dưỡng sinh, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, còn đi ra ngoài đánh Thái Cực quyền.
Khi Hoắc Tự Hàn và Khương Mạt Lỵ đến nhà họ Khương thì ông đã ngủ rồi. Bây giờ Hoắc Tự Hàn cũng không phải là đứa bé, nếu anh ghé nhà mà để cho bác dâu cả và mẹ Khương đón tiếp thì có chút không thích hợp, thế là khi bác cả đang tăng ca trong thư phòng nghe nói Hoắc Tự Hàn đến đã vô cùng nhiệt tình mời anh vào thư phòng trò chuyện.
Sau khi hàn huyên một lúc bác cả hỏi: "Nghe nói cháu đưa Mạt Lỵ về nhà? Thật là khách khí quá."
Hoắc Tự Hàn nhìn không chớp mắt, ngữ khí tôn kính, hoàn toàn là một vãn bối vô cùng có lễ phép: "Là bác quá khách khí, đây là chuyện cháu nên làm."
"Thật ra lúc trước hai nhà chúng ta cũng thường xuyên hợp tác với nhau, bác và ba cháu cũng tiếp nhận công ty cùng một thời gian, lúc còn trẻ luôn gặp nhau trên các bữa tiệc." Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn
Bác cả nhìn Hoắc Tự Hàn một chút lại nói: "Sau này Hoắc thị chuyển đổi, chúng ta cũng ít qua lại, thế nhưng tình nghĩa vẫn còn, chỉ là cả hai đều quá bận rộn, mấy năm nay vẫn là Mạt Lỵ qua lại với nhà cháu nhiều hơn. Tự Hàn, bây giờ cháu cũng đã trưởng thành, những chuyện qua lại ân tình này cháu cũng có thể giúp ba cháu gìn giữ."
Nghe vậy Hoắc Tự Hàn cảm thấy hơi kinh ngạc, anh và bác cả nhà họ Khương căn bản là chưa gặp nhau mấy lần, làm sao lời này lại có chút giống như lời dạy dỗ của người lớn trong nhà dành cho con cháu?
"Cháu cũng có thể thường xuyên ghé qua dùng cơm." Lời này của bác cả nghe giống như là lời khách sáo, nhưng nét mặt của ông lại vô cùng chân thành, chân thành đến mức Hoắc Tự Hàn cũng có chút ngơ ngác: "Đây là lần đầu cháu tới đây, còn chưa ăn bữa cơm nào đâu, nhất định phải thường xuyên qua đây chơi nhé."
Ngay lúc đầu óc Hoắc Tự Hàn có chút mơ hồ, bác cả lại làm bộ lơ đãng nói: "Nói ra thì quan hệ giữa cháu và Mạt Lỵ cũng rất tốt, lúc trước bác từng nhìn thấy hai đứa cùng đi chơi. Những người bạn khác của Mạt Lỵ cũng thường xuyên tới nhà chơi, chỉ là bác chưa thấy cháu đến lần nào, đã là bạn bè thì phải thường xuyên qua lại, bác từng nghe ba cháu nói, cháu học tập rất giỏi, bây giờ Mạt Lỵ còn đang học đại học, có chỗ nào không hiểu thì cháu cũng có thể dạy con bé một chút."
"Nhưng mà nói đến Mạt Lỵ, không phải là bác khen đứa nhỏ nhà mình chứ con bé chính là người làm bác ít lo nhất, từ nhỏ đến lớn cũng không khiến người khác bận tâm nhiều, thành tích học tập lại tốt, cũng hiểu chuyện, có một năm chân ông nội Khương không thoải mái, mỗi ngày Mạt Lỵ đều giúp ông xoa bóp, bác thấyngay cả trưởng bối như bác đây cũng không hiếu thuận bằng con bé, đứa nhỏ này thật sự là tâm địa thiện lương."
Hoắc Tự Hàn nghe thấy "tâm địa thiện lương" cũng không nhịn được mà cười cười. Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn
Bác cả thấy trên mặt anh hiện lên ý cười, lại càng thêm xác định suy đoán của chính mình, tiếp tục bắt đầu tán dương cháu gái:
"Bác cũng có con gái nhưng so ra thì vẫn kém Mạt Lỵ nhiều, có đôi khi bác tăng ca rất muộn, đều là Mạt Lỵ dặn dò phòng bếp hầm canh khuya mang lên, lúc bà nội Khương còn sống cũng không chỉ một lần nói qua, trong bốn đứa cháu nội này, chỉ có Mạt Lỵ là đứa thông minh nhất, cũng biết đối nhân xử thế nhất."
Hoắc Tự Hàn không thể không tán đồng, anh nghĩ nghĩ, cũng phụ họa nói: "Mạt Lỵ đúng là vô cùng thông minh, rất nhiều chuyện chỉ cần chỉ điểm một chút đã hiểu."
Bác cả giống như tìm được người có cùng tần số, lập tức bật máy hát: "Trên đời này người thông minh nhiều lắm, cũng không hiếm lạ, nhưng vừa thông minh hiểu chuyện lại vừa hiền lành thì không có nhiều. Công ty bác đang xây dựng vài tổ chứ từ thiện, thật ra đều do Mạt Lỵ điều hành, ở phương diện này thì ngay cả bác dâu cả cũng không bằng con bé, bác đã nghĩ kỹ, chờ Mạt Lỵ tốt nghiệp xong bác sẽ để con bé tiếp nhận hạng mục từ thiện của công ty, toàn bộ đều đưa cho con bé quản lý."
Hoắc Tự Hàn gật đầu: "Cô ấy rất thích hợp với những chuyện này."
"Chỉ có Mạt Lỵ nhà chúng ta mới có tu dưỡng và lòng dạ này, mặc dù bác không tiếp xúc với mấy đứa bé nhà người khác quá nhiều, nhưng bác nghĩ, người có thể so sánh với con bé cũng không nhiều."
Hoắc Tự Hàn gật đầu đồng ý: "Hầu như là không có."
Bác cả cười ha hả, rõ ràng tâm trạng rất tốt. Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn
Khương Mạt Lỵ mang hoa quả đến, chuẩn bị lấy cớ mang nước và trái cây lên để nghe một chút xem hai người kia đang nói chuyện gì, nào biết được còn chưa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng cười của bác cả nhà mình.
Cô hơi kinh ngạc.
Bác cả cô coi như là người vì công ty, vì gia tộc mà dốc hết tâm huyết, đại khái là do trên vai có gánh nặng nên trong trí nhớ của cô, bác cả rất ít khi có thể thoải mái cười to như lúc này.
Với suy nghĩ của cô, bác cả và Hoắc Tự Hàn, hai người này mà tụ lại một chỗ thì chắc chắn sẽ là tình trạng ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nghẹn cũng không ra nửa câu, nhưng mà vạn lần không nghĩ tới, hình như hai người này trò chuyện rất vui vẻ?
Khương Mạt Lỵ gõ cửa thư phòng đang khép hờ, nghe bác cả lên tiếng cô mới đẩy cửa đi vào.
Cô nhanh chóng liếc nhìn Hoắc Tự Hàn một cái, thấy trên mặt đối phương cũng có ý cười rất rõ ràng, Khương Mạt Lỵ cảm thấy nghi ngờ.
Bác cả âm thầm đánh giá Hoắc Tự Hàn và cháu gái nhà mình, càng nhìn càng cảm thấy xứng đôi, hôm nay ông cũng nói chuyện với Hoắc Tự Hàn không ít, nếu như đối phương là người có tâm tư chắc chắn sau này sẽ thường xuyên ghé thăm. Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn
Còn nếu như đối phương không có loại tâm tư này thì nhà họ Khương cũng không cần cố gắng níu kéo. Ông chẳng qua là cảm thấy Hoắc Tự Hàn này là người có tiền đồ vô cùng rộng mở, hẳn là trước kia cũng từng có một đoạn tình cảm với cháu gái, nếu như hai người này có duyên phận thì cũng là một chuyện tốt.
Khương Mạt Lỵ tiễn Hoắc Tự Hàn đến nhà để xe, cô cũng không che giấu lòng hiếu kỳ của mình, hỏi: "Anh và bác cả nói gì với nhau vậy?"
Hoắc Tự Hàn liếc cô một cái: "Cô rất muốn biết à?"
Khương Mạt Lỵ: "Tôi chỉ là có chút hiếu kì thôi, nếu anh không muốn nói thì cũng không ai ép anh."
Hoắc Tự Hàn không trả lời, Khương Mạt Lỵ cũng không hỏi thêm.
Thẳng đến khi Hoắc Tự Hàn lên xe chuẩn bị rời đi, anh bỗng nhiên mở cửa sổ xe xuống, gọi Khương Mạt Lỵ một tiếng, đêm mùa đông trong gió lạnh, dưới ánh đèn đường, giọng nói vốn thanh lãnh vậy mà lại mang theo một chút không nói rõ được cũng không thể tả rõ: "Chúng tôi đang nói về một người biết quan tâm đến cộng đồng."
Nói xong lời này, anh cũng không đợi xem phản ứng của Khương Mạt Lỵ, lập tức lái xe chạy đi.
Để lại một mình Khương Mạt Lỵ đứng ngây ngốc. Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn
Người biết quan tâm đến cộng đồng? Là cô hả?
Nghĩ đến Hoắc Tự Hàn và bác cả cùng nhau nói về cô, khen ngợi cô, Khương Mạt Lỵ không thể nhịn được mà mỉm cười, Hoắc Tự Hàn này thật là, sao lại không ghi âm lại cho cô chứ. Thật không có nhãn lực, cũng không có đạo đức gì hết.
Cô thích nhất là được người khác khen ngợi! Nhất là loại khen sau lưng thế này đó!
* * *