Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính

Chương 50: Chương 50




Không chờ Hoắc Tự Hàn cất tiếng, cô tiếp tục nói:

"Sau khi chia tay không thể làm bạn bè, nếu như anh coi tôi là bạn thì anh sẽ không im lặng rời khỏi nước Anh mà không nói một tiếng, trong mấy tháng trời anh cũng không thể không nhắn một tin nhắn, cho dù chỉ có vài chữ, bởi vì anh sẽ tôn trọng bạn bè của mình. Không thể làm bạn bè thì liệu rằng có cần phải tiếp tục duy trì loại quan hệ không thể nói rõ cũng không thể hiểu được như thế này không?"

Khương Mạt Lỵ vốn là người am hiểu chuyện lật ngược phải trái trắng đen, huống chi chuyện này là do anh không đúng trước.

Lúc này hoàn toàn chính là một mình cô thao thao bất tuyệt, Hoắc Tự Hàn không rên một tiếng nào.

"Không phải người yêu, cũng không phải bạn bè, lại là loại quan hệ người yêu cũ lúng túng này, nếu như ảnh hưởng tới tình duyên của nhau sẽ không tốt."

Khương Mạt Lỵ đóng hộp cơm xài một lần lại, học theo giọng điệu của anh, lạnh lùng nói:

"Cứ như vậy đi, trong hơn một năm qua chẳng phải chúng ta cũng làm như không hề quen biết nhau sao, cứ trở lại vị trí như trước kia thì tốt hơn."

Cuối cùng Hoắc Tự Hàn cũng mở miệng, giọng anh có chút âm u: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"

Khương Mạt Lỵ đã sớm có chuẩn bị, cô một chút cũng không cô phụ danh hiệu 'tâm cơ' mà Hàn Vân Kỳ đã bí mật đặt cho mình.

Cô cười nhạt một tiếng: "Tôi nghe người ta nói, hình như anh và Chúc Tư Ninh đang gặp gỡ nhau, đây là một chuyện tốt, tôi hẳn là nên chúc mừng anh đã bắt đầu cuộc sống mới, chỉ là có khả năng Chúc Tư Ninh sẽ hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta. Hiện tại hầu như mỗi ngày tôi đều phải vào weibo xem xét, tôi không muốn có một ngày bị người khác hiểu lầm là người thứ ba."

Vừa rồi trên đường đi cô không lên tiếng là bởi vì đang lướt weibo, trong weibo có một mục là có thể nhìn thấy người đã tới tường nhà mình cho nên cô cố ý nhấn vào weibo của Chúc Tư Ninh. Lúc này Chúc Tư Ninh cũng đang online mà bản thân cô và Chúc Tư Ninh lại có rất nhiều bạn chung, fan hâm mộ trên weibo Chúc Tư Ninh lại rất ít, quả nhiên rất nhanh Chúc Tư Ninh đã phát hiện ra cô từng vào tường cô ta, theo như cô mong đợi, Chúc Tư Ninh cũng nhấn vào tường nhà cô để xem bài đăng.

Dù sao thì nếu Hoắc Tự Hàn không thích Chúc Tư Ninh, lấy hiểu biết của cô với anh, chắc chắn anh sẽ không tra hỏi cặn kẽ.

Khương Mạt Lỵ chính là muốn để cho Hoắc Tự Hàn biết vì sao cô lại khác thường như vậy, nhưng cô lại không muốn khiến anh cảm thấy cô đang ghen, cho nên chỉ có thể kéo Chúc Tư Ninh ra làm lá chắn.

Tôi thật xin lỗi, người tốt cả đời bình an~


Hoắc Tự Hàn trầm mặc một lát: "Không có gặp gỡ."

"Hả?"

"Lúc này công việc của tôi rất bận, không có thời gian."

Trong lòng Khương Mạt Lỵ âm thầm bĩu môi, lý do này, quá kém.

Hoắc Tự Hàn dừng một chút lại nói: "Tôi và cô ta cũng không nói một câu nào."

Hoàn toàn chính xác là một câu cũng không nói. Anh có thể cam đoan.

"Thật sao?"

"Cô ta không phải kiểu mà tôi thích."

Khương Mạt Lỵ cố gắng kiềm chế khóe môi đang muốn giương lên:

"Ồ. Vậy anh thích người thế nào."

Hoắc Tự Hàn đáp: "Xinh đẹp, có tiền, thông minh."

Vậy là đang có ý nói Chúc Tư Ninh không xinh đẹp, không có tiền, cũng không thông minh ư?

Anh từng thích cô, à không, là từng yêu cô, vậy chẳng phải là đang nói cô xinh đẹp, có tiền lại thông minh sao?

Câu trả lời này, cô thích.


Khương Mạt Lỵ mỉm cười: "Anh thật là thực dụng."

Hoắc Tự Hàn nhẹ nhàng đáp: "Như nhau thôi."

Khương Mạt Lỵ: "..."

* * *

Trước khi lên xe, Hoắc Tự Hàn gửi một tin nhắn cho Úc Phàm: "Thiếu tớ ba trăm vạn, đến tháng sau, nếu quá hạn thì cứ đợi đơn kiện do luật sư gửi đến."

Cô nói đã nghe người khác nói anh và Chúc Tư Ninh đang gặp gỡ nhau, người này còn có thể là ai đây.

Chỉ có thể là Tiết Vũ Huyên, hoặc là Hoắc Giai Oái.

Nếu như hai người kia cùng nhau nói với cô thì kết quả càng tệ.

Chắc chắn Tiết Vũ Huyên đã nghe Úc Phàm nói.

Lúc trước xúi giục anh làm chuyện xấu còn chưa tính, thế mà vừa quay đầu lại lập tức nói cho vợ mình nghe, chẳng lẽ cậu ta không biết tính tình phụ nữ là kiểu gì sao? Loại tin tức bát quái kiểu này, anh khẳng định Tiết Vũ Huyên không nhịn được nửa tiếng đã lập tức nói với Mạt Lỵ.

Từ nơi này đến nhà họ Khương phải lái xe hơn nửa tiếng, cũng may hiện tại là mùa đông, cũng đã qua giờ cao điểm cho nên trên đường đi cũng rất thông thoáng. Sau khi Khương Mạt Lỵ xuống xe, nhìn thấy Hoắc Tự Hàn cũng bước xuống, lập tức trợn tròn mắt: "Anh muốn làm gì?"

Hoắc Tự Hàn mang theo hộp trà, bình tĩnh lườm cô một cái: "Đưa trà cho ông nội cô."

Mặc dù ngày bình thường nhà họ Khương cũng tổ chức không ít buổi tụ hội, nhưng cho tới bây giờ Hoắc Tự Hàn vẫn chưa từng vào cửa nhà họ Khương lần nào, đây là lần đầu tiên.

Khương Mạt Lỵ có chút khẩn trương, đưa tay ra, tỏ vẻ đương nhiên nói: "À, lúc này đã trễ rồi, có lẽ ông tôi đã ngủ, vẫn nên để tôi mang vào thôi."


Hoắc Tự Hàn không giao trà cho cô.

Khương Mạt Lỵ: "Anh sợ tôi chiếm làm của riêng à? Tôi không thích uống trà!"

Trong mắt Hoắc Tự Hàn hiện lên ý cười, đơn giản nói ra bốn chữ: "Lệnh cha khó từ."

Bỗng nhiên lại ra vẻ nho nhã..

Khương Mạt Lỵ không thèm tin Hoắc Tự Hàn lại nghe lời cha như thế, nếu thật sự nhu thuận hiểu chuyện như vậy, còn không mau mau làm người nối nghiệp đi kìa? Lúc nên nghe lời thì không nghe, lúc không cần nghe lời lại trở nên nghe lời răm rắp!

"Có lẽ ông tôi đã ngủ rồi, người lớn có thói quen ngủ sớm dậy sớm."

Hoắc Tự Hàn: "Cô cũng nói là 'có lẽ', vậy thì cũng có thể là chưa ngủ. Sao, cô không chào đón tôi đến thế à?"

Khương Mạt Lỵ vội vàng làm ra tư thế mời vào: "Mời mời mời."

Lúc Khương Mạt Lỵ dẫn theo Hoắc Tự Hàn bước vào nhà họ Khương, bác dâu cả và mẹ Khương đang nhàn nhã thử kiểu giày mới ra dành cho mùa đông, thấy người đến hai người phụ nữ đều giật mình.

Khương Mạt Lỵ vừa đưa túi xách cho thím Trần vừa nói:

"Hôm nay con đến nhà Giai Oái ăn cơm tối, bác Hoắc để anh hai của Giai Oái đưa con về nhà, nói là có lá trà muốn tặng cho ông nội uống thử."

Bác dâu cả và mẹ Khương rất ít khi gặp Hoắc Tự Hàn, lần trước gặp mặt đã là chuyện của mấy năm trước, bất chợt nhìn thấy đứa nhỏ đẹp trai như vậy, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng.

"Là Tự Hàn à?" Bác dâu cả lập tức nhẹ nhàng cười nói: "Cha cháu khách khí quá, có lòng nhớ đến ông nội nhà chúng tôi thích uống trà, cháu cũng là đứa nhỏ hiếu thuận, tới, ngồi đi."

Biểu hiện sau đó của Hoắc Tự Hàn làm Khương Mạt Lỵ suýt chút nữa lồi cả mắt.

Người luôn lạnh lùng, không thích nói chuyện với người khác, Hoắc Tự Hàn lại cười chào hỏi bác dâu cả và mẹ Khương: "Chào bác dâu cả và bác gái ạ."

Khương Mạt Lỵ nghe anh gọi như thế, có cảm giác muốn chửi đổng.


Đây mới là người hoàn toàn xứng đáng danh hiệu 'tâm cơ kỹ nữ'.

Nhìn xem, xưng hô này nghe thì không thấy gì sai, nhưng vì sao lại gọi mẹ cô là bác gái mà không phải là bác dâu hai?

Bác dâu cả và mẹ Khương đều không cảm thấy có gì không đúng, hai người còn đang chìm đắm trong việc cảm thán giá trị nhan sắc của đứa con trai thứ hai nhà họ Hoắc: Sao lại có đứa nhỏ đẹp trai như vậy chứ!

Nhớ lại đứa con trai nhà mình, thật đúng là không có so sánh thì không có đau thương.

Sau khi Hoắc Tự Hàn nói chuyện phiếm với bác dâu cả và mẹ Khương một lát, anh lấy ra hai tấm thẻ, giọng điệu vô cùng chân thành: "Đây là lần đầu tiên đến, cháu lại quá vội vàng nên chưa kịp chuẩn bị quà, cái thẻ này hai bác nhận lấy giúp cháu, lần sau tới cháu sẽ chuẩn bị lễ vật cẩn thận hơn."

Bác dâu cả và mẹ Khương đều sợ ngây người.

Không nghĩ tới Hoắc Tự Hàn lại biết cách cư xử đến thế, rõ ràng là đến tặng trà cho ông nội Khương, thế mà còn tặng hai bà hai tấm thẻ chăm sóc sắc đẹp.

Đây là thẻ kim cương của thẩm mỹ viện nổi tiếng nhất ở Cảnh Thành, người sở hữu thẻ kim cương của nơi này vô cùng ít ỏi, trên cơ bản đều bị những danh viện ở Cảnh Thành lấy đi.

Trên danh nghĩa thì bác dâu cả và mẹ Khương đều sở hữu một thẩm mỹ viện riêng, cho nên cũng không tham gia náo nhiệt mà làm thẻ của cái thẩm mỹ viện kia.

Bác dâu cả và mẹ Khương liếc nhau một cái, vội vàng lắc tay: "Không cần, không cần đâu. Thế này không tốt, chúng ta là trưởng bối, hẳn là chúng ta phải chuẩn bị lễ vật cho cháu mới đúng, sao lại có thể nhận lễ vật của vãn bối được."

Hoắc Tự Hàn có chút ngượng ngùng cười cười: "Đây là bạn cho cháu, mà cháu lại không có bạn bè là nữ, lần này gặp hai bác cảm thấy rất thân thiết nên cũng coi như là cháu mượn hoa hiến phật thôi ạ."

Khương Mạt Lỵ lần này đúng là thấy Phật thật.

Cứ như thế, không rên một tiếng đã biểu lộ mình đang độc thân, hơn nữa không chỉ độc thân mà còn giữ mình trong sạch, sinh hoạt cá nhân sạch sẽ đến mức không thể sạch sẽ hơn, nếu không tại sao lại ngay cả một người bạn nữ để tặng thẻ chăm sóc sắc đẹp cũng không có?

Với phần tâm cơ này, ai có thể thắng nổi?

Cô lặng lẽ nhìn mẹ một cái, quả nhiên trong mắt mẹ cô đều là ý cười.

* * *