Mặc dù trong lòng Khương Mạt Lỵ không tình nguyện, nhưng vẫn mang theo biểu tình vui vẻ và vinh hạnh ngồi lên xe Hoắc Tự Hàn, tất nhiên lần này cô rất tự giác ngồi ở hàng ghế phía sau. Mặc dù cô không biết tình huống lúc này của Hoắc Tự Hàn và Chúc Tư Ninh đến cùng là như thế nào, nhưng mà không thể bởi vì không biết mà không chút tị hiềm ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mọi người đều biết, đối với đàn ông thì ghế lái phụ có một ý nghĩa rất đặc biệt.
Chờ sau khi xe rời khỏi phạm vi camera giám sát của nhà họ Hoắc, Hoắc Tự Hàn dừng xe, chủ động mở cửa xe bước xuống, sau đó mở cửa hàng ghế phía sau, chân thành hỏi Khương Mạt Lỵ: "Rốt cuộc thì cô làm sao thế?"
Cho dù Khương Mạt Lỵ nghẹn chết cũng sẽ không để Hoắc Tự Hàn biết nguyên nhân thật sự.
Một khi anh biết, chẳng phải là sẽ tự bổ não cho là cô đang ghen sao?
Buồn cười, Khương Mạt Lỵ cô ghét nhất là ghen, chỉ ngửi thấy mùi dấm đã thấy phiền.
Khương Mạt Lỵ cười một tiếng, linh cơ khẽ động, dùng loại biểu cảm "Thật xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói cái gì."
Hoắc Tự Hàn nhíu mày, lý trí nói cho anh biết, chí ít ngoài mặt anh vẫn phải giả bộ như không thèm để ý câu nói này của cô, tiếp tục quay đầu ngồi vào ghế lái, từ đầu tới cuối sẽ không nói chuyện với cô nữa.
Nhưng anh hiểu cô rất rõ, khi cô dùng một nụ cười nhẹ nhàng rồi nói với anh những lời này, không chỉ không khiến tâm trạng của anh trở nên tốt hơn mà còn làm anh có cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được.
"Mấy tháng nay bởi vì hạng mục dự án kia đang rất bận, lúc ấy rời khỏi nước Anh cũng không kịp chào hỏi cô, trong khoảng thời gian này thật sự rất bận."
Hoắc Tự Hàn không giải thích còn tốt, vừa giải thích đã khiến Khương Mạt Lỵ muốn cười lạnh.
Nếu không muốn tìm cớ thì cũng đừng tìm, thật sự rất bận, bận đến mức ngay cả một tin nhắn cũng không có thời gian gửi à, lúc trước là người nào trong lúc tốt nghiệp bận rộn tới mức giống như chó nhưng mỗi ngày vẫn phải gọi video trò chuyện một giờ với cô hả?
Bận rộn như vậy mà còn có thời gian đi xem mắt à?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Khương Mạt Lỵ lập tức bị chính mình dọa sợ.
Thật sự mà nói, ý nghĩ này của cô quả thực quá là chua xót.
Loại người sau khi chia tay còn có âm mưu muốn bá chiếm lòng của bạn trai cũ, chẳng khác nào kẻ tâm cơ, chẳng lẽ cô cũng là người chiếm lấy hầm cầu mà không ị phân, không không không, nói thế này thật không văn nhã, thiệt là phá hỏng hình tượng, hẳn là nên dùng câu gà chiếm ổ mà không đẻ trứng..
Được rồi, cũng không văn minh hơn bao nhiêu.
Tóm lại, cô nhất định phải xem Hoắc Tự Hàn như một người qua đường, tùy thời đều có thể kết hôn với người khác.
"À, vậy anh đã vất vả."
Khương Mạt Lỵ tiếp tục cười nói, nếu không phải vì muốn khống chế tâm trạng để không bị lộ ra ngoài thì cô thật sự rất muốn châm chọc anh một câu, vậy anh quả thật rất rất giỏi nha.
Không có gì thú vị cả.
Cô chuẩn bị chọn một người từ mấy soái ca kia làm bạn trai, chẳng lẽ còn muốn đặt tâm tư và cảm xúc của mình lên người bạn trai cũ này sao?
Anh cũng đâu có làm sai chuyện gì?
Bỗng nhiên Khương Mạt Lỵ thông suốt, không phải Hoắc Tự Hàn sẽ luôn luôn thích cô, anh sẽ gặp được những người khác, cũng sẽ kết hôn sinh con cùng họ. Chẳng lẽ trong lòng cô vẫn luôn chờ đợi "Cho dù cô có kết hôn sinh con, anh cũng phải đứng tại chỗ, một mực yêu cô" sao?
Không, không cần.
Cô đã từng thích anh, cô cũng biết anh rất tốt, để tay lên ngực tự hỏi, từ sâu trong thâm tâm mình, cô luôn muốn anh được hạnh phúc và có một cuộc sống thật tốt.
Nghĩ thông suốt thì đã nghĩ thông suốt, vì để tránh cho sau này có những hiểu lầm đáng tiếc trong cuộc đời của nhau, có mấy lời vẫn phải nói rõ ràng, Khương Mạt Lỵ nhìn Hoắc Tự Hàn nói:
"Hoắc Tự Hàn, thật ra bây giờ chúng ta như thế này rất mâu thuẫn, vốn là sẽ không có bất kỳ liên quan gì đến nhau, lần kia ở nước Anh tôi không nên hẹn anh ra ngoài ăn cơm, anh yên tâm, sau này chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh nữa, nếu như lúc trước đã gây phiền phức gì cho anh thì cho tôi xin lỗi, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự."
Sau này cho dù anh đính hôn hay kết hôn với Chúc Tư Ninh hoặc một người khác, trong lòng cô sẽ chân thành chúc phúc cho anh.
Nghe thấy những câu này, Hoắc Tự Hàn đang đứng ngoài xe, gió lạnh thấu xương thổi trên mặt anh giống hệt như đang bị dao cùn chém vào, những lời nói đó như từng nhát dao đang đâm vào lòng anh.
Sẽ không có bất kỳ liên quan gì?
Vậy tại sao lúc trước lại muốn trêu chọc anh? Tại sao muốn đi với anh?
Tâm trạng Hoắc Tự Hàn vô cùng bi thương.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Mạt Lỵ.
Mặc dù Khương Mạt Lỵ cảm thấy ánh mắt của anh quá kỳ lạ, thậm chí khiến cô có chút sợ, nhưng cô vẫn im lặng đối mặt với anh.
Đèn đường chiếu trên mặt đất, người trong xe nhìn thẳng vào người đang đứng ngoài xe, giống như hai người đang ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
"Đây là muốn phân rõ giới hạn với tôi?" Hoắc Tự Hàn bình tĩnh lại, Khương Mạt Lỵ nhìn kỹ anh, còn tưởng rằng sự lạnh lùng vừa mới nhìn thấy trong ánh mắt anh chỉ là ảo giác của cô.
Khương Mạt Lỵ ngẫm nghĩ câu nói này, nhớ tới trong khoảng thời gian này vì chuyện của anh mà cô nóng lòng thế nào, thậm chí còn mất ngủ, không khỏi nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, miễn cho bị người khác hiểu lầm thì sẽ không tốt."
Nhìn cô nhẹ nhàng nói ra lời này, Hoắc Tự Hàn rất muốn hỏi cô, rốt cuộc ở trong lòng cô anh được đặt ở vị trí nào?
Sao có thể nhiều lần nói ra, lặp đi lặp lại chỉ muốn đẩy anh ra?
Anh một mực nhẫn nại, một mực ép buộc chính mình phải cố gắng, muốn tặng cho cô tất cả những thứ tốt đẹp. Anh không cần gì nhiều, chỉ hi vọng cô có thể thực sự dành tất cả tình yêu cho anh, chỉ hi vọng cô đừng dễ dàng rời khỏi anh như lần trước, điều này rất khó sao?
Hoắc Tự Hàn nhìn chằm chằm cô, cho đến khi Khương Mạt Lỵ cảm thấy da đầu có chút tê dại, lúc này anh mới một lần nữa ngồi lại trên xe, không nói tiếng nào mà lái xe rời đi.
Lúc đầu Khương Mạt Lỵ còn cho là Hoắc Tự Hàn đang muốn đưa cô về nhà, nào biết được khi cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy con đường càng chạy càng lạ, cô nhịn không được lớn tiếng nói: "Đây không phải đường về nhà tôi, anh muốn dẫn tôi đi đâu vậy?"
Hoắc Tự Hàn không trả lời cô, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.
Lúc này Khương Mạt Lỵ mới phát hiện anh đã khóa tất cả cửa xe lại, thật đúng là suy nghĩ chu toàn, yên tâm, cả đời này cô cũng không thể làm loại hành động tự nhảy khỏi xe đâu, nếu như không cẩn thận mà gãy chân hoặc bị phá tướng thì đó mới là mất nhiều hơn được.
Cô không ngốc, lời nói và biểu hiện vừa rồi của Hoắc Tự Hàn đã nói rõ một chuyện: Anh và Chúc Tư Ninh không hề có hi vọng.
Với sự hiểu biết về Hoắc Tự Hàn của cô, nếu như anh thật sự xem trọng Chúc Tư Ninh, không, cho dù chỉ có một chút cơ hội để phát triển thì anh cũng không nói những lời đó với cô, anh sẽ là người phân rõ giới hạn với cô trước tiên, phải biết rằng khi anh đi cùng với cô cũng rất khi để ý tới những người khác phái.
Ngẫm lại cũng vậy, chắc chắn anh không thích Chúc Tư Ninh.
Nếu như anh thật sự dễ dàng bị theo đuổi như vậy thì chẳng phải chuyện năm đó cô phải tốn một khoảng thời gian rất dài để theo đuổi anh sẽ trở thành một chuyện cười hay sao, so với những người khác cô càng hiểu rõ anh khó theo đuổi như thế nào.
Sở dĩ cô muốn phân rõ giới hạn với Hoắc Tự Hàn, chủ yếu là có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, cô nghĩ là anh và Chúc Tư Ninh đang muốn tiến tới, cho nên về tình về lý thì cô đều nên tránh hiềm nghi.
Thứ hai, Hoắc Tự Hàn vẫn còn ảnh hưởng quá lớn đến tâm trạng của cô. Hiện tại quan hệ giữa bọn cô vừa gần vừa xa, người khống chế là Hoắc Tự Hàn, anh muốn đến gần cô một chút thì lập tức xuất hiện trong cuộc sống của cô, anh muốn xa một chút thì mấy tháng liên tiếp cũng không xuất hiện, không ngờ rằng lại có một ngày loại chuyện này sẽ phát sinh trên người cô, thật sự là càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Nếu cứ bị động tự ngược như vậy, còn không bằng buông tay, hoàn toàn bỏ qua nhau.