Hô hấp của Khương Mạt Lỵ ngừng lại.
Cô bỗng nhiên nhìn về phía Hoắc Tự Hàn, không nghĩ tới anh sẽ nói ra câu này.
Không được lấy người khác so sánh với cô..
Mấy ngày nay bản thân Khương Mạt Lỵ có chút kỳ quái, thỉnh thoảng lại nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc còn đang yêu đương với Hoắc Tự Hàn, bây giờ nghe Hoắc Tự Hàn nói như vậy, tim của cô đột nhiên nâng lên tận cổ họng, ngay sau đó đập bịch bịch, cái cảm giác kia giống như nó muốn xông ra khỏi lồng ngực vậy, cẩn thận ngẫm lại, cảm giác này cô cũng chỉ từng ở trên người anh cảm thụ qua, mà bây giờ, cô lại cảm nhận được.
Hoắc Tự Hàn cứ như vậy ngồi ở trên ghế sô pha, mặt mày thanh lãnh nói ra câu nói này, ngày mùa hè, ánh nắng từ cửa sổ sát đất phản chiếu, tựa hồ cũng chiếu ở trên người anh, mang theo một loại hào quang, mà trang trí trong chung cư đều thiên về màu lạnh, như vậy trong ấm áp lại có lạnh lẽo, theo Khương Mạt Lỵ thấy, đây chính là hình ảnh phù hợp với yêu cầu tối cao của mỹ học.
Ngay tại lúc Khương Mạt Lỵ nhịn không được chìm trong bổ não, Hoắc Tự Hàn nhìn về phía cô, nói: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là không thích người khác lấy chuyện của tôi ra để so sánh, bao gồm cả người yêu cũ."
Mẹ ngươi..
Ok!
Lập tức Khương Mạt Lỵ cho dừng tất cả những chuyện bổ não cùng ảo tưởng lúc nãy, nghiêm túc nhìn về phía em trai nhà mình, "Hiện tại chị hỏi em hai chuyện, em thành thật trả lời cho tốt, những chuyện khác trong lòng em tự hiểu rõ, chị cũng không muốn nói nhiều.
Thứ nhất, cầm ảnh chụp cùng video lừa gạt cảm tình người khác, chuyện này chính là chuyện không tốt, nhưng mà em tiêu tiền vì cô bé, em có muốn đòi lại hay không?"
"Không không không không không!" Khương Bạch Lịch lắc đầu giống y như cái trống lúc lắc, một mặt cự tuyệt, "Mặc kệ cô ấy có gạt em hay không, số tiền này đều là lúc ấy em cam tâm tình nguyện vì cô ấy mà tiêu, nếu như hiện tại lại đòi trở về, có khác nào những người đàn ông keo kiệt, sau khi chia tay còn muốn tính toán tiền ăn uống ngủ nghỉ của bạn gái chứ, em không có ý định đòi trở về, chị cũng đừng vì em mà đòi trở về, coi như là em nạp tiền vào trò chơi đi."
Khương Mạt Lỵ nhìn xem đứa em trai nhỏ của mình thế mà lại nói ra lời này, cũng không biết có vui mừng hay không.
Chí ít nhóc không có phủ nhận, tình cảm ngay lúc đó là thật, lúc ấy cũng là cam tâm tình nguyện mà tiêu tiền.
"Được." Khương Mạt Lỵ gật đầu, "Không đòi trở về."
Cô cũng cảm thấy vì bốn, năm vạn tệ mà đòi trở về là không cần thiết, cũng không phải bốn năm trăm vạn, ngàn vạn, nếu thật muốn đuổi theo đòi lại, làm không tốt sẽ còn trở thành một chuyện cười.
Chuyện này cô đều không nguyện ý để người khác biết.
Hiện tại Khương Bạch Dương tùy tiện làm càn như thế nào cũng không quan hệ, bởi vì anh ấy là người đã trưởng thành, thế nhưng lúc này em trai của cô mới bao nhiêu lớn, còn chưa có tròn mười lăm tuổi mà náo ra loại chuyện tình cảm buồn cười này, còn bị người ta lừa tiền, lừa gạt tình cảm, làm không tốt thì sau này sẽ trở thành lịch sử đen tối của nó.
Hoắc Tự Hàn người này vẫn là rất kín miệng, cho nên cô mới yên tâm ở trước mặt anh nói nhiều như vậy.
Khương Bạch Lịch thở dài nhẹ nhõm.
"Thứ hai, em còn muốn tiếp tục yêu đương với cô bé đó hay không?" Khương Mạt Lỵ sớm nói rõ lập trường của mình, "Chuyện này chính là chuyện riêng của bản thân em, mặc dù yêu sớm không tốt, nhưng chị cũng không có quyền gì đi ngăn cản em, nhưng mà chuyện này em phải suy nghĩ cho kỹ."
Khương Bạch Lịch rối rắm.
Mặc dù thật sự cậu là bị người hù dọa, nhưng người chân chính mà cậu thích chính là những điều mà bình thường cô ấy biểu hiện ra khi cùng cậu gọi điện thoại nói chuyện phiếm.
Bởi vì hình ảnh cùng video của cô ấy mà khiến cậu có hảo cảm đối với cô, nhưng lại bởi vì tính cách được biểu hiện ra, cậu mới có thể chân chính thích cô ấy.
Ngay lúc Khương Bạch Lịch xoắn xuýt, khó khăn suy nghĩ, Khương Mạt Lỵ cũng không có tâm tư lại đi đánh giá, dò xét chung cư nữa.
Ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ.
*
* ý chỉ con người thì không quay lại yêu đương với người cũ.
Nếu như bây giờ còn động tâm, còn thích mà nói ra thì sẽ là một chuyện cười.
Tâm Khương Mạt Lỵ lập tức tĩnh như nước.
"Chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa.
Bạch Lịch, đi, đi về."
Hoắc Tự Hàn ngẩng đầu nhìn cô một cái, ngược lại là cái gì cũng không nói.
Đang lúc Khương Bạch Lịch muốn nói chuyện, điện thoại di động của cậu lại vang lên, là người giao đồ ăn gọi tới, bởi vì quản lý ở chung cư Hương Sơn quá nghiêm khắc, bảo vệ đã ngăn người ở ngoài cổng, nhất định phải được chủ nhà xác nhận là gọi thức ăn ngoài mới có thể cho người giao hàng mang vào.
"Chuyện kia, anh trai giao hàng cũng thật không dễ dàng." Sau khi Khương Bạch Lịch bình tĩnh lại, nhìn chị gái cũng có chút lúng túng, "gọi cũng đã gọi rồi, hay là chúng ta ăn xong lại trở về, chúng ta ở chổ anh.."
Khương Mạt Lỵ trừng mắt liếc cậu một cái.
Em trai Khương thức thời mà lập tức đổi giọng, "Chúng ta ở chổ anh Tự Hàn quấy rầy lâu như vậy, hẳn là nên mời anh ấy ăn bữa cơm, đúng hay không, đây là lễ phép cơ bản."
Tên nhóc lại đi quấn Hoắc Tự Hàn, "Để chúng em ở chỗ này ăn một bữa lẩu đi, nếu lại đóng gói mang về, em khẳng định sẽ không được ăn, mẹ em, chị gái cùng chị họ đều muốn mắng em, đến lúc đó thì em càng ăn không ngon!"
Hoắc Tự Hàn có chút ghét bỏ Khương Bạch Lịch, nhưng không biết vì cái gì, vẫn gật đầu đáp ứng.
Anh đều gật đầu, Khương Bạch Lịch lại khóc lóc van nài, khiến cho Khương Mạt Lỵ cũng không có lập trường để kiên trì muốn trở về nhà.
Phòng bảo vệ gọi điện thoại tới, Hoắc Tự Hàn nhận, anh không có mở loa ngoài nên Khương Mạt Lỵ cũng không biết đầu kia đang nói cái gì, chắc là hỏi có phải anh gọi thức ăn ngoài hay không, dù sao Hoắc Tự Hàn chỉ là đơn giản đáp "Đúng" "Đúng vậy", một lát sau người giao thức ăn liền nhấn chuông cửa mang nồi lẩu tới.
Hiện tại Khương Bạch Lịch chính là đang tuổi lớn, lượng cơm ăn rất nhiều, cậu gọi rất nhiều đồ ăn, làm bàn ăn của chung cư trở nên đầy ắp.
Cậu ăn ngon lành, theo Khương Mạt Lỵ thấy thì chính là giống như một con heo con.
Ngược lại là Khương Mạt Lỵ cùng Hoắc Tự Hàn ăn cơm đều rất nhã nhặn, cũng không ăn nhiều.
Mặc dù máy lạnh trong phòng mở rất đủ, nhưng đang mùa hè lại đi ăn lẩu cũng khó tránh khỏi toát mồ hôi.
Khương Bạch Lịch nhìn chị gái một chút, lại nhìn anh rể một chút, không khỏi nhe răng cười một tiếng, "Em nghĩ đến một câu hát."
"Bớt nói chuyện lại." Khương Mạt Lỵ vẫn là hiểu rất rõ thằng nhóc này, biết nó sẽ không nói ra lời hay ho gì.
Chỉ là con trai tuổi dậy thì chính là loại người làm người ngại chó ghét, cho dù Khương Mạt Lỵ trừng cậu, cậu vẫn dùng cái âm thanh như vịt đực kia mà đắc ý hát: "Tôi hẳn là đang ở gầm xe, không nên ở trong xe, lại xem các người có bao nhiêu ngọt ngào~~"
Khương Mạt Lỵ không thể nhịn được nữa: "Ngậm miệng."
Hoắc Tự Hàn lạnh lùng: "Khó nghe."
Khương Bạch Lịch lắc lắc đầu, "Phụ xướng phu tùy."
* * *##====
Còn may nồi lẩu này cũng rất thuận tiện, bát đũa đều là loại dùng một lần, nhưng ăn xong vẫn để lại một mớ lộn xộn, cho tới bây giờ Khương Mạt Lỵ cũng chưa từng phải thu dọn những thứ này, trước kia cùng Hoắc Tự Hàn ăn cơm ở chỗ này, cũng đều có dì giúp việc làm theo giờ đến quét dọn, nhưng mà bây giờ cô không có cái quyền mà phát tác bệnh công chúa, chỉ có thể nín thở đến phòng bếp tìm đôi bao tay, lúc này mới bắt đầu thu dọn.
Cô cảm thấy như vậy có vẻ có lễ phép một chút, vốn còn trông cậy vào Khương Bạch Lịch đi thu dọn tàn cuộc, nào biết được sau khi ăn xong nồi lẩu tên nhóc này đã lập tức chui vào phòng rửa tay không chịu ra ngoài.
Thế là cô cũng chỉ có thể tự mình đến dọn, miễn sao không để cho Hoắc Tự Hàn, người chủ nhân tới dọn là được, trước kia lúc còn yêu nhau thì có thể danh chính ngôn thuận phân phó anh dọn, nhưng hiện tại đã quấy rầy thời gian dài như vậy, còn để anh đi thu thập tàn cuộc, da mặt cô tạm thời còn chưa có tu luyện tới trình độ dày như vậy.
Trước kia chưa xuất ngoại, cho tới bây giờ cô chưa từng thu dọn qua, hoặc là ăn ở trong nhà, trong nhà luôn luôn có dì giúp việc dọn, hoặc là cùng Hoắc Tự Hàn ăn ở chung cư này hoặc là đi ra ngoài ăn, cho tới bây giờ anh cũng sẽ không để cô đụng đến những việc này, suy nghĩ kỹ một chút, thật sự cô đã bị Hoắc Tự Hàn nuông chiều không ít, chờ sau khi xuất ngoại, nhà họ Khương cũng có tiền cho nên cô ở nước ngoài trôi qua cũng rất dễ chịu, chỉ là cho dù dễ chịu thì cũng không thể so với ở nhà, so với ở trong nước.
Nhà họ Khương tìm cho cô một dì giúp việc người Hoa nhưng cũng không phải mỗi ngày đều chăm sóc cô, cũng không ở trong nhà, một tuần lễ luôn có hai ngày nghỉ ngơi, cho dù có tiền đi chăng nữa thì cũng có lúc không tiện, thỉnh thoảng cô cũng sẽ tự mình dọn dẹp ở trong nhà một chút, cũng không có quá nhiều lần, nhưng cũng có làm.
Thật ra cũng không có gì, dù sao cũng không phải chuyện gì nặng học, cũng chỉ là mang bao tay đem rác rưởi thu thập rồi bỏ vào thùng rác mà thôi, sau đó lấy khăn lau lau cái bàn là được.
Phòng bếp được thiết kế theo dạng mở, Hoắc Tự Hàn đứng ở một bên, ánh mắt nhìn cô, giống như sợ cô sẽ làm ra chuyện sai lầm.
Khương Mạt Lỵ đứng thẳng người, tâm tình bình tĩnh, ngữ khí bình tĩnh nói: "Anh nhìn tôi như vậy làm cái gì?"
Hoắc Tự Hàn từng bước một đi tới, cách cô còn một đoạn thì dừng lại.
Anh nhìn một chút bừa bộn trên bàn, lại nhìn một chút hai tay đang mang bao tay, nghĩ đến động tác thu dọn thành thạo của cô, khuôn mặt cũng ngày càng lạnh: "Xưa nay tôi thế mà không biết, Khương tiểu thư hiền huệ như thế."
Hả..
Khương Mạt Lỵ sửng sốt, chỉ là thu dọn cái bàn, thế mà được xem là hiền huệ rồi sao?
Có phải anh có hiểu lầm với cái từ này hay không?
"Xem ra, sau đó cô lại gặp phải loại người cũng không tính là hào phóng." Hoắc Tự Hàn một tay bỏ trong túi quần, "Ngay cả trả tiền mời một nhân viên làm thêm giờ đến thu dọn cũng không nguyện ý?"
Lập tức Khương Mạt Lỵ không biết nên nói cái gì cho phải.
Chẳng lẽ nói sau khi chia tay, cô căn bản là không có nói chuyện yêu đương với ai sao, như vậy thật không thích hợp, nói như vậy chẳng phải là có ý còn lưu luyến anh sao, còn muốn gương vỡ lại lành sao?
Không ổn không ổn.
Hay là nói bình thường cô ở một mình, đã quen tự làm, à, anh biết được tình hình của cô, đây không phải là đang gián tiếp giải thích cô không qua đêm ở bên ngoài, cũng không để cho người khác ngủ lại chỗ cô sao?
Không được không được.
Đầu óc Khương Mạt Lỵ nhanh chóng xoay chuyển, lúc này mới mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Không để cho Hoắc tiên sinh* nhìn thấy một mặt hiền huệ của tôi, thật sự là tiếc nuối, thật là có lỗi."
*Cách xưng hô lịch sự, khách sáo.
Hoắc Tự Hàn nhìn cô.
Cô cũng không e ngại đối mắt với anh.
Hoắc Tự Hàn nhìn thoáng qua tay cô, ngữ khí lạnh lùng nói: "Không cần cô thu dọn, tôi đã gọi nhân viên làm thêm giờ."
Trong lòng Khương Mạt Lỵ cảm thấy nghẹn khuất, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ tươi cười càng xán lạn: "Hoắc tiên sinh thật sự là cẩn thận chu đáo."
Cô cũng chỉ là muốn lễ phép một chút mới đi thu dọn, thế mà anh lại mang bộ dạng như vậy đi châm chọc cô?
Người xưa nói không hề sai, sau khi chia tay người yêu cũ, đừng nói là làm bạn bè, chỉ là mặt đối mặt nói chuyện đều là chuyện không nên làm.
Cô sai rồi, lẽ ra ngay tại lúc nhìn thấy Khương Bạch Lịch cô nên giữ vững lập trường, kiên định đem thằng ranh con này mang về nhà, như vậy thì làm gì có cơ hội để cho Hoắc Tự Hàn mỉa mai cô chứ.
Khương Mạt Lỵ vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể hướng Hoắc Tự Hàn phát cáu, bởi vì cô nhớ rõ, người này đã không phải là bạn trai của cô.
Cô chỉ có thể tìm người khác để phát tiết cảm xúc, thế là chỉ có thể đi đến phòng rửa tay, dùng lực mà gõ cửa một cái, ngữ khí âm trầm nói: "Khương Bạch Lịch, cho em ba mươi giây, nếu còn không ra chị sẽ đưa em lên tây thiên."
Khương Bạch Lịch bị dọa, cậu sợ nhất là lúc chị gái dùng loại giọng điệu này gọi đầy đủ tên của cậu, nào còn dám lấy lệ, lập tức đáp lại: "Lập tức, lập tức!"
Đứng cách đó không xa, Hoắc Tự Hàn buông thõng con mắt, che giấu cảm xúc mất mát trong ánh mắt.