Trong thanh âm hiện lên rõ tia thành khẩn chân thực cùng với thoáng chút hèn mọn, ngay cả Vong Dạ, cũng không nhịn được mà có chút liếc qua.
“Ta kỳ thực, đã hết hy vọng. Cũng không cầu ngươi cái gì quá xa xỉ… Bởi vì ta biết ta căn bản là cầu không được… Vĩnh viễn cũng cầu không được…”
Ngón tay nắm lấy y phục Vong Dạ siết chặt lại, nhưng chung quy vẫn không dám bắt lấy tay người kia, chỉ sợ là ngay cả cánh tay còn lại cũng sẽ bị xé toạc: “Ta mệt mỏi vô cùng, bị ngươi làm tổn thương… Vô luận là tâm hay thân… Cũng đều rất đau… Ta không trách cứ ai cả, là chính ta ti tiện, ta cũng không biết vì sao không phải ngươi thì không được, nếu như có thể, ai lại nguyện ý để chính mình bị thương tổn, nhưng ngược lại, ta cũng muốn có được sự chú ý của ngươi…”
“Ta chịu đựng đủ rồi… Vong Dạ! Chịu đựng đủ rồi ngươi có biết không? Ta hiện tại cũng không dám cầu cái gì xa hoa, chỉ hy vọng ngươi cho ta một cái hồi ức, ở đây mười ngày, để ta có cảm giác là ta được ngươi yêu…” Dừng một lúc, rồi lại nghẹn ngào bổ sung: “Giả cũng tốt… Từ nay về sau, ta tuyệt đối sẽ không còn quấy rầy ngươi cùng hắn!”
Vong Dạ song nhãn thật sâu nhìn Tuyết Liệp, nhất thời không nói gì, nhưng cũng không gạt tay Tuyết Liệp ra.
Lặng im nửa ngày, Vong Dạ đang muốn nói gì đó, lúc này, một Minh Hồn Sử đột nhiên xuất hiện quỳ gối xuống ngay bên người Vong Dạ.
“Chủ nhân, chúng ta tại cửa vào An Mạn Hắc Ngục phát hiện thấy y vật cùng khí tức của Uế, rất có khả năng hắn đã bị đưa vào bên trong.”
Vong Dạ vừa nghe xong sắc mặt nhất thời trắng bệch ra, mãnh quay sang nhìn về phía Tuyết Liệp.
An Mạn Hắc Ngục, trong truyền thuyết, là địa phương mà bất cứ kẻ nào bước vào cũng vô phương trở về, cho dù là Vong Dạ, cũng vô pháp cam đoan mình có thể bình an vô sự khi ở trong đó.
Bởi vì, nơi đó có trên mười vạn oán linh không thể luân hồi tụ tập, luẩn quẩn, thét gào, những kẻ luôn tràn ngập oán hận sẵn sàng xé xác hết thảy những ai xâm phạm, cho dù là người vô cùng hùng mạnh bước vào, cũng sẽ bị vô số oán linh không biết kinh sợ là gì bám lấy giày vò đến chết, càng không cần phải nói đến nơi hắc ám nhất ở sâu bên trong, còn có Vô Thượng Tà Linh tối cường đại, gần như có thể so sánh được với thần linh.
Nếu như Uế ở bên trong, tia hy vọng sống sót mong manh, căn bản là chẳng khác gì là không có!
Trong nháy mắt, Vong Dạ nghĩ đến mà máu trong cơ thể như đông cứng hết lại!
Giây tiếp theo sau đó, Vong Dạ đột nhiên vươn tay bóp lấy cái cổ Tuyết Liệp, đem hắn một lần nữa dùng sức hung hăng nện vào vách núi băng. Mà lúc này lực đạo lại vừa đủ để đối phương bật phun ra một ngụm máu tươi, băng sơn phía sau cũng từ từ bắt đầu sụp đổ.
“Ngươi đưa hắn đến An Mạn Hắc Ngục — An Mạn Hắc Ngục –”
Mọi thứ biến hóa quá nhanh, xoay chuyển thất thường đột ngột, khiến Vong Dạ mơ hồ như đã có dấu hiệu điên cuồng.
Một cơn lốc cuồng bạo đủ để phá hỏng mọi thứ, đang dậy lên rầm rĩ trong ánh mắt hắn.
“Ô…” Tuyết Liệp đau đến cả người run rẩy, thế nhưng lại rất bình thản nhìn Vong Dạ, chậm rãi bật ra từng câu từng chữ: “Nga… Ngươi không cần quan tâm… Ngươi chỉ cần hảo hảo… Theo ta mười ngày… Ta sẽ đem hắn trả lại cho ngươi…”
“Ngươi nghĩ, ta sẽ tin tưởng ngươi sao —” Vong Dạ tức giận cười một tiếng, ánh mắt thoáng cái hiện lên tia hồng quang cuồng bạo.
“…” Tuyết Liệp nhìn Vong Dạ, bộ dạng như giác ngộ được điều gì đó, cái đầu hơi nghiêng qua, cười nhạt một tiếng: “Tại sao lại không chứ?”
Thô bạo đem Tuyết Liệp quất thẳng xuống đất, Vong Dạ lúc này đã không còn tâm trạng để ý tới Tuyết Liệp, chỉ gọi tới vài người Minh Hồn Sử, thấp giọng mà nhanh chóng nói cái gì đó. tựa hồ như định mang theo bọn họ tiến vào An Mạn Hắc Ngục.
“Chờ một chút…”
Tuyết Liệp bán quỳ rạp trên mặt đất nhẹ nhàng gọi một tiếng, đầu hắn cúi thấp xuống khiến người khác không thể thấy rõ được biểu tình của hắn: “Nếu như… Ngươi ngay cả một chút hồi ức cuối cùng cũng không nguyện bố thí…” Dừng lại trong chốc lát, hắn lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn Vong Dạ, trên mặt lúc này đã mang theo một tiếu ý nhè nhẹ mà có chút mê man: “Như vậy, ngươi cho ta một đao đi… Khiến ta triệt để… Chặt đứt phần si niệm này…”
Lời còn chưa dứt, Tuyết Liệp phát hiện thân thể của mình đã bị vài đạo lưu quang đỏ sậm kéo lên, theo ánh mắt nhìn qua, hắn thấy những ngón tay ám hồng sắc của Vong Dạ thấp thoáng hiện lên những chú văn phức tạp mà thật nhỏ, dần dần, hồng quang theo lòng bàn tay tỏa ra, ngưng kết thành hình dạng một thân kiếm, mà theo cơ thể dần dần bị đưa lên cao, rơi vào trong mắt Tuyết Liệp chính là những sợi tóc đỏ dài buông xuống bên thắt lưng Vong Dạ, ***g ngực rắn chắc…
Cùng với, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt lạnh lùng.
Khiến hắn rơi vào địa ngục.
Đôi mắt mỹ lệ mà độc ác tàn bạo…
Tiếp đó, ngực truyền đến một cơn đau cùng cực, trước khi một mảnh tinh hồng che phủ lấy hoàn toàn đường nhìn, hắn thấy Thanh trường kiếm đã tàn sát vô số sinh mệnh của Vong Dạ, không chút lưu tình, đâm thẳng vào trái tim hắn.
Sau đó mang theo huyết nhục của hắn, từ phía sau đi xuyên qua…
Tuyết trắng một mảnh đỏ rực…
Tựa như cánh hoa bỉ ngạn tản mạn rơi xuống.
Ngay trong khoảnh khắc ngã xuống, Tuyết Liệp nhìn thấy, chỉ duy nhất một bóng lưng nam nhân vô tình và rộng lớn, tựa như ánh dương quang huyết sắc, dần dần, tiêu thất khỏi tầm mắt của hắn.
Ngay cả một cái liếc mắt thương hại cũng không có.
…
…
Gió tuyết chậm rãi mỗi lúc một rít gào, Tuyết Liệp phảng phất như cảm thấy toàn thân đều băng lãnh đến mất hết tri giác, lẳng lặng quỳ rạp trên mặt đất. Run run, đột nhiên lại cúi đầu nhìn xuống ngực mình, cười một tiếng, nước mắt vẫn từng giọt tiếp từng giọt rơi xuống: “Ha hả… Một đao hảo ngoan độc… Đem trái tim này, đâm thủng…”
Sớm biết người kia vô tình… Chỉ là chưa từng ý thức được rõ ràng như vậy mà thôi…
Tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, tiếu ý tuyệt vọng của Tuyết Liệp mang theo một tia báo thù âm lãnh.
“Vong Dạ a… Vong Dạ… Ngươi có biết, một đao trí mạng này của ngươi, đã đâm xuyên qua trái tim của ai không?… Ha ha ha…”
Tuyết Liệp cười, thanh âm cùng theo đó mà dần dần trở nên điên cuồng.
Nhìn kỹ, chỉ thấy những sợi tóc ánh vàng tựa dương quang của hắn, đang chậm rãi biến sắc, ngya cả thước da trắng như tuyết, cũng theo từng hô hấp của hắn, biến thành một loại sắc màu như mật…
“Vong Dạ… Một đao này…. Ta bắt ngươi phải trả cái giá cực lớn… Ha hả…”
Cái giá tê tâm liệt phế…
Nam tử ngửa đầu lên trời cuồng tiếu, theo ***g ngực lên xuống, máu tươi không ngừng theo miệng hắn tuôn ra, theo khóe miệng chảy xuống cổ hắn, xuống y phục. Nhất thời, khuôn mặt nguyên bản vô cùng mỹ lệ, nhưng vì tiếu ý hung tợn cùng với máu tươi đỏ rực, lại trở nên đáng sợ đặc biệt.
Cũng có cả tang thương cùng cực.
Ngay sau đó, tiếu ý của hắn bắt đầu trở nên méo mó, phảng phất như trong lòng đang đấu tranh gì đó, ngay cả con mắt cũng từ từ biến sắc.
Sau đó, con ngươi lục sắc lóe lên vài lần, rồi cuối cùng là trở nên xám xịt, tiếng cười điên cuồng mà trào phúng của hắn cũng đột nhiên dừng khựng lại, cả người tựa như một con rối gỗ bị chặt đứt mọi dây khiển, không chút sinh khí ngã xuống mặt đất.
Hô hấp đình trệ.
******
“Khái… Khái…” Trên nền tuyết trắng, một hắc phát nam nhân toàn thân nhiễm huyết liên tục ho suyễn thở gấp gáp, phảng phất như một người sau một thời gian ngừng hít thở nay đột nhiên lại khôi phục lại hô hấp.
Run rẩy, thở hổn hển, nhưng mỗi một lần ho khan, đều có máu tươi từ miệng tuôn ra.
Sau đó, khi khí tức dần có điểm thông suốt trở lại, nam nhân vô thức giương mắt lên, nhìn xuống cánh tay đã bị chặt đứt mất cùng với ***g ngực bị thụ thương của mình một chút, rồi lại nhìn xung quanh, song nhãn bình tĩnh bắt đầu mang vài điểm nghi hoặc, nhưng vẫn như cũ biểu lộ biểu tình đạm mạc hờ hững.
Phảng phất, như hết thảy mọi việc trước mắy đều không đáng để hắn quan tâm, kể cả thân thể đang chậm rãi bắt đầu tiến gần hơn đến cái chết của mình.
Ngạo Triết Thiên hít một hơi thật sâu, nỗ lực đứng lên, nhưng cơn đau tựa như bị thiếu đốt tàn bạo ở ngực lại khiến đầu óc hắn từng đợt lại từng đợt mơ màng mông lung, nhưng lại mơ hồ biết, một kiếm đâm vào ngực mình… Là của Vong Dạ.
Bởi vì hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rất rõ, khí tức trên thanh kiếm của người kia.
Giống như hỏa diễm hừng hực nơi địa ngục, ở nơi thật sâu trong linh hồn người mà thiêu đốt.
Đây… Là chuyện gì đã xảy ra?
Vùng chân mày của nam nhân hơi nhíu lại, con ngươi đen tựa bóng đêm, lại từ từ, nhiễm một tầng tiếp một tầng phát xám, rất hiển nhiên, hắn cũng không còn mấy thời gian…
Tử vong…
Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Mà tựa hồ như cũng vì cái chết đang đến rất gần như vậy, linh hồn đã bị nghiền nát của hắn, đến cuối cùng lại tạm thời khôi phục, vậy nên lúc này, ý thức của hắn mới thanh tỉnh trở lại.
Chỉ là nghi hoặc quá nhiều, khiến nam nhân thoáng mờ mịt, không khỏi cúi đầu xuống nhìn vệt máu của chính mình trên mặt đất, nỗ lực xâu chuỗi lại những đoạn ký ức đứt quãng cuối cùng của mình.
Lúc đó vì cái chết của Ngạc Mộng mà chính mình trở nên cuồng nộ, cùng với Tinh Linh Hoàng giằng co… Hắn còn nhớ rõ sau đó thì hôi tinh linh bất ngờ xuất hiện ngoài cửa, trên tay cầm theo một thanh vũ khí, bộ dạng đang rất bất an run sợ…
Chỉ là khi đó hắn dù thế nào cũng không thể ngờ được, nơi thanh vũ khí đó cuối cùng đâm vào, lại chính là trái tim của mình.
Cơn đau đớn khi bị lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua ***g ngực, dù cho chỉ là ký ức, cũng rõ ràng đến mức chân thực, mà ngay sau cơn thống khổ cùng cực đấy lại chỉ còn là một chuỗi trống rỗng vô hạn, hắn cảm thấy như chính mình đã ngủ say thật lâu…
Khi ý thức của hắn từ từ khôi phục lại… Lại không biết chính mình rốt cuộc lại thế nào mà một thân một mình nằm trên núi tuyết, ngay cả vết thương ở trên ngực, cũng biến thành vết thương do Vong Dạ lưu lại…
Nghĩ tới đây, khóe miệng nam nhân nhếch lên thành một tiếu ý mơ hồ lộ vẻ sầu thảm, trong mê man lại tự hỏi bản thân, có phải hay không người kia ngại hắn bị thương không đủ triệt để mà cố ý bồi thêm một đao, lại còn cố ý dùng trớ chú khống chế thương thế của hắn, kéo dài sự thống khổ của hắn trước khi chết…
Thật đúng với tác phong của người kia…
Tuyệt tình đến mức khiến bất cứ kẻ nào cũng phải run lạnh…
Nam nhân cười, ngón tay bất giác chạm đến vết thương trên ngực, một bên uể oải nhìn lên bầu trời ngập tràn hoa tuyết, một bên nỗ lực đem ngón tay giữa cắm thật sâu vào trái tim.
Nếu có thể đem trái tim này móc ra, có lẽ hắn sẽ chết nhanh hơn một chút.
Nhưng mà với một người thương thế quá nặng như hắn, thì hiển nhiên cũng không còn mấy khí lực để mà móc trái tim ra… Ngón tay run run cũng chỉ có thể miễn cưỡng cắm vào phân nửa, cũng không thể động đậy thêm được nữa…
Còn chưa đủ, nam nhân môi đã phát tím chau mày nghĩ.
Vì vậy, hắn sau hai giây dừng lại, phảng phất như không còn cảm thấy được cái gọi là cảm giác đau đớn tê tái nữa, đầu ngón tay thon dài một lần nữa dùng lực, không ngờ mới miễn cưỡng tiến nhập vào được phân nửa…
Ngay khi hắn cho rằng mọi thứ cuối cùng cũng sẽ kết thúc, thì đột nhiên lại cảm thấy nội tạng của chính mình một trận cuồng lộng, tiên huyết ô hắc phảng phất như bùng nổ, ào ạt mãnh liệt từ miệng phun ra.
Nhất thời, khí lực trong nháy mắt bị rút kiệt đi khiến nam nhân ngay cả động đậy vật lộn đều không thể làm được, chỉ có thể như một con sói hoang gần kề cái chết, cuộn mình ngã xuống nền đất lạnh, tứ chi thon dài run rẩy kịch liệt.
Chật vật mà ô uế,
Mà mặt đất nhuốm đầy máu đen dưới thân cùng với thể xác bị rút cạn khí lực tựa hồ như nói cho hắn biết rằng, hắn ngay cả cái quyền tự sát cũng không có.
Không biết qua bao lâu, hô hấp cuối cùng cũng có chút dịu lại, nam nhân nhìn vũng máu đen trên mặt đất, tựa hồ như bất đắc dĩ mà cười, cũng không còn cố kiên trì gì nữa, sau vài lần hít sâu, chật vật ngồi dậy.
Sau đó, hắn dường như là cảm ứng được điều gì đó, ánh mắt chuyển qua nhìn qua một sơn động cách đó không xa, chợt ngẩn ngơ, hắn có loại cảm giác lẫn lộn thời không.
Nhớ đến, chính mình cũng đã từng như bây giờ, một thân một mình cô độc, ở giữa chốn tuyết sơn trắng mông lung chờ chết, lúc đó, cách hắn không xa, cũng là một sơn động như vậy.
Hắn khi đó, đã rất nỗ lực muốn đi đến đấy.
Thế nhưng, thân thể mệt mỏi cũng không có đủ thể lực để đi qua, thậm chí ngay cả cảm giác chật vật mà bất lực, cũng giống như hiện tại vậy.
Nhưng không hiểu vì sao, Ngạo Triết Thiên lúc này đột nhiên lại có một cảm giác.
Trong sơn động này, tựa hồ như có một sự tồn tại quen thuộc nào đó khiến mình thương tiếc vô cùng.
Rõ ràng là khí tức băng lãnh, nhưng cũng lại làm mình cảm thấy ấm áp khôn xiết.
Loại cảm giác này kỳ thực không có căn cứ gì cả, nhưng lại khiến Ngạo Triết Thiên đột nhiên có khí lực, chật vật đứng lên, hai chân run rẩy, gần như là một dạng cố chấp sống chết bước đến sơn động.
Lại không biết là do tuyết quá mềm, hay là do thân thể hắn quá mức suy yếu, chỉ mới đi vài bước, cả người đã liền ngã xuống mặt đất, một thân phủ đầy hoa tuyết.
Chỗ cánh tay bị chặt gãy trực tiếp đập thẳng vào một tảng đá nhô lên khỏi mặt đất, đau đến khiến hắn từng đợt tê tái.
Nhưng rất nhanh sau đó, nam nhân tựa hồ như ngay cả thời gian điều chỉnh lại hô hấp cũng không muốn nán lại, chật vật, một lần nữa đứng dậy, thở hổn hển, tiếp tục bước về phía trước.
Hắn biết chính mình đã không còn thời gian nữa.
Cứ như vậy, một đường lảo đảo, đến khi bước được vào trong động, thì ngay cả đứng cũng không thể làm được nữa. Đến cuối cùng thì hầu như chỉ có thể lê lết dưới mặt đất mới đi tới được trước một khối băng thật lớn ở thật sâu trong sơn động.
“…”
Hít sâu mấy hơi, Ngạo Triết Thiên miễn cưỡng quỳ trên mặt băng lạnh cứng, nhìn băng bích trong suốt trơn bóng trước mắt, trong đôi mắt ảm đạm u ám cuối cùng cũng có được một tia rung động, dừng một chút, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt băng trơn nhẵn, đôi môi phát tím run rẩy, khép mở, như đang cật lực gọi gì đó…
Thế nhưng dù cố sức thế nào cũng không thể bật ra được dù chỉ là một âm tiết…
Dù sao, nếu như không có hôi năng lượng chống đỡ, không có một phần linh hồn bị Tinh Linh Hoàng chiếm giữ, hắn cũng chỉ là một kẻ câm…
Một kẻ câm với dây thanh tật nguyền đang cận kề cái chết…
Một kẻ câm vì ngoài ý muốn mà tới thế giới này, trải qua đủ mọi đau đớn hành hạ, cuối cùng, linh hồn bị đánh vỡ, thân thể bị cừu nhân chiếm giữ.
Một kẻ câm bị chính nam nhân mình từng yêu thương sâu sắc, đâm xuyên qua trái tim, một mình cô độc chờ chết.
“…”
Vậy nên, vô luận hắn nỗ lực thế nào, trước sau vẫn như cũ không thể gọi ra cái tên kia, cho dù hắn đã gấp đến độ ngay cả hai vành mắt cũng đỏ lên, hô hấp gấp gáp, cổ họng bởi vì gắng sức quá mức mà bắt đầu rịn máu, vẫn như cũ, vô phương.
Bởi vì, trong hiện thực, không có kỳ tích.
Tiểu Hàn…