Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

Quyển 6 - Chương 7




Áp lực quá mức, đến cuối cũng sẽ phải phát tiết ra. Mà phương pháp phát tiết của Minh vương, chỉ có thể là giết chóc…

Trong không khí mang theo vị đạo hôi thối khét lẹt…

Vô số những lông vũ màu đen dính máu tươi phảng phất như từ trên bầu trời u ám chậm rãi rơi xuống, mang theo một mùi vị tang thương, cứ từng chiếc lại từng chiếc rơi xuống xung quanh hồng phát nam hân, tựa như những giọt nước mắt tuyệt vọng, vô thanh vô tức mà u oán rơi xuống.

Tứ phía, là một mảnh chết chóc, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng thở dốc bất ổn của nam nhân, tại nơi trống trải này lại mang vẻ nặng nề mà áp lực dị thường.

Mà phía sau hắn, chỉ còn lại vô số những ma thú to lớn nằm ngổn ngang trên mặt đất, thi thể huyết nhục lẫn lộn, cũng với hàng trăm khe rãnh trên dãy núi đằng xa do bị kiếm khí bổ ra.

Một màu u tối trùng điệp, tràn ngập thê lương.

Thế nhưng cái người đã gây ra tội ác này thì lại rất chán nản mà ngồi giữa huyết vũ ô uế, hai tay trước giờ chỉ luôn cầm kiếm, hôm nay lại vô lực nắm lấy một đầu tóc đỏ rực mà lại ảm đạm, không thấy rõ được hai mắt, nhưng từ hôi sắc khí tức bao trùm quanh thân hắn thì có thể cảm giác được tâm trạng tuyệt vọng mà vô cùng thống khổ của hắn.

Sau đó, vô thức bật ra một tiếng cười nhẹ sầu thảm, nhưng càng nhiều hơn cái cảm giác tự chán ghét chính bản thân.

Kinh qua một trận tàn sát bừa bãi, thần trí hỗn loạn của vương giả cuối cùng cũng có được một tia thanh tỉnh.

Nhiều lần tự nhủ với chính mình, tình cảnh vừa rồi chỉ là một giấc mộng, nam nhân kia cũng không chắc chắn là đã chết… Biết là vậy thế nhưng bản thân lại không thể áp chế nổi cái xúc cảm nôn nóng sợ hãi này.

Chỉ nghĩ đến về sau này rất có khả năng sẽ không còn được gặp lại hắn, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không còn nghe thấy được nữa, trái tim bất giác như bị ai đó bóp nghẹt lại…

Nhưng mà càng buồn cười chính là, hắn cư nhiên lại bất lực. Mặc cho đã dùng không biết bao nhiêu biện pháp, người kia trước sau vẫn như đã tan biến vào trong không khí, không có đến một chút dấu vết để tìm kiếm.

Hắn lần đầu tiên cảm thấy, mình như vậy, quả thực đúng là một phế vật.

Nếu như ngày trước đối tốt với nam nhân kia một chút…

Nếu như ngày trước nhận ra được tình cảm của mình rõ một chút…

Nếu như ngày trước học được… Một điểm dù chỉ rất nhỏ, quý trọng…

Hắn chưa từng quan tâm nhiều như vậy đến một người, càng không biết quan tâm như vậy có phải hay không chính là tình yêu. Hắn chỉ là theo bản năng muốn đem người kia nhốt lại trong lòng mình, vững vàng ôm lấy, không cho phép nửa điểm chống cự.

Nhưng chung quy cũng bởi vì dùng sức quá mức, khiến người kia cuối cùng lại thương tích đầy mình.

Hắn cũng đã từng nỗ lực muốn yêu thương đối phương, nhưng hắn lại ngốc. Hắn ôm người kia nhưng lại không thu lại những móng tay sắc nhọn của mình, chưa bao giờ nghĩ đến chúng khiến nam nhân mà mình cố sức ôm vào lòng bảo hộ lại bị chính mình lộng thương.

Vậy nên sau khi nam nhân biến mất.

Hắn rốt cuộc cũng đã minh bạch.

Chỉ là hắn không biết mình có hay không còn một cơ hội để bồi thường.

Liệu còn có hay không?

Giữa một vùng đất trống vắng, khí tức xung quanh vương giả lại càng trở nên ảm đạm.

Lúc này, bầu trời xám xịt đột nhiên lại trở mưa. Một giọt, hai giọt, sau đó, những hạt mưa băng lãnh bắt đầu cùng nhau dệt thành một mảnh, không ngừng rơi xuống, cuốn trôi đi huyết nhục ô uế trên mặt đất.

Vong Dạ ngẩng đầu lên, mặc cho nước mưa lạnh buốt theo mặt mình chảy xuống, tựa hồ như cần một chút lãnh tĩnh…



Không biết đã qua bao lâu, khi Vong Dạ lần thứ hai mở mắt ra, yêu đồng đã hồng bạch phân minh, trong suốt mà thâm thúy, phảng phất như đang nghĩ tới điều gì đó.

Mà bàn tay giương lên của hắn, cũng không ngừng có các loại nguyên tố ma pháp khác nhau bắt đầu tụ tập lại, đồng thời, càng lúc càng nhiều lên.

******

Hai ngày trước Phỉ đột nhiên rơi vào hôn mê, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Tựa như đang chìm trong một giấc ngủ dài vô tận, lẳng lặng, ngoại trừ hô hấp, cũng không còn một tia động tĩnh nào nữa.

Mấy tư tế cấp cao bên cạnh hầu hạ hắn ngược lại vẻ mặt vô cùng sầu khổ, nhưng cũng không thể làm cách nào được, bởi vì bọn họ không dò xét ra được nguyên nhân mà Phỉ hôn mê, thậm chí ngay cả tới gần hắn cũng không làm được.

Bạch phát nam tử nằm trên giường, quanh thân tựa hồ như được một tầng thánh quang bảo hộ, chống lại bất luận ngoại lực gì xâm phạm đến.

Hắn sở dĩ đột nhiên ngủ say như vậy, nguyên nhân cũng là do lần trị liệu cho Ngạo Triết Thiên ngày trước.

Tình huống ngay lúc đó quá nguy cấp, bộ dạng nam nhân khi đó yếu ớt đến gần như sắp chết khiến Phỉ bất chấp tất cả, dù bản thân cũng đang thụ thương nhưng vẫn cưỡng chế triệu hoán lên thiên sứ trị liệu cao cấp nhất — Hoàng Kim Thánh Dực. Hơn nữa Ngạo Triết Thiên lại còn chống cự, mặc dù đến cuối cùng vẫn miễn cưỡng hoàn thành việc trị liệu, nhưng chung quy vẫn là bị một bộ phận ma pháp phản phệ lại.

Cho dù hắn đã từng hấp thu năng lượng bên trong cơ thể Ngạo Triết Thiên, pháp lực đã tăng đáng kể, nhưng thân thể của hắn đối với ma pháp hệ trị liệu vẫn còn nhiều tính kháng cự. Cũng không phải nói hắn không thể thi triển được thuật trị liệu cao cấp, hắn so với bất luận kẻ nào đều có thể làm tốt hơn, nhưng ngược lại so với bất luận kẻ nào lại càng tiêu hao thêm nhiều tinh thần lực.

Nếu không cẩn thận, trái lại còn có thể tự làm mình bị thương.

Vừa mới bắt đầu còn có thể chống đỡ, nhưng về sau, thân thể sẽ đi đến giới hạn chịu đựng cuối cùng. Lúc này, thân thể bị cưỡng ép hoạt động quá mức sẽ tự động rơi vào trạng thái ngủ say, để có thể đạt được sự khôi phục nhanh nhất.

Về phần ngủ say đến bao giờ, thì còn tùy vào tình trạng của hắn.

Nhưng tình hình hiện tại cũng không mấy khả quan, thậm chí, hắn ngay cả tỉnh lại hay không cũng là một vấn đề rất lớn. Dù sao sau lần trị liệu kia, hắn lại một lần nữa sử dụng ma pháp trị liệu cấp cao.

******

Trong sơn lâm.

Vong Dạ hai ngày hai đêm liên tiếp không một động tĩnh lúc này đã có bất đồng rất lớn so với chính bản thân cách đó hai ngày. Cũng không chỉ nói đến bề ngoài, mà là ma khí xung quanh thân hắn.

Không hay từ khi nào, ma khí ám hồng đã biến thành một loại hôi sắc thâm trầm mà âm lãnh.

Ma pháp nhiều màu trong lòng bàn tay sau khi trải qua hơn vạn lần phân tách rồi lại hợp vào, đã chuyển thành một dạng năng lượng có tính chất tương đối giống với hôi sắc năng lượng mà Uế sử dụng ngày đó.

Tựa hồ như được lưu truyền từ thời rất xa xưa, loại năng lượng nguyên thủy nhất.

Bởi vì hai ngày trước, hắn nhớ tới cái lúc mà cùng Uế chiến đấu, hôi sắc năng lượng kỳ dị của đối phương mà ngay cả chính mình cũng không thể lý giải được, không phải chính là năng lượng dị giới mà Tinh Linh Hoàng hao hết tâm tư muốn đoạt lấy hay sao?

Mà hắn dù thế nào cũng không thể tìm được nam nhân, có phải hay không là do nguồn năng lượng đó đã bị Tinh Linh Hoàng đem đi giấu kín?

Nếu chuyện là như thế, vậy thì, chỉ có đem hôi sắc năng lượng do mô phỏng mà tạo thành phóng ra, mới có thể cảm nhận được tung tích của đối phương.

Bất quá, mô phỏng như vậy yêu cầu năng lượng rất khó, cho dù là với Vong Dạ trình độ ma pháp cực cao, dùng tròn hai ngày đêm, mới miễn cưỡng mô phỏng được một loại ma pháp nguyên tố tương đối cùng loại mà thôi.

Thế nhưng nỗ lực của hắn cũng không hề uổng phí, ngay khi quá trình mô phỏng hoàn tất, sau khi một lần nữa sử dụng hôi sắc năng lượng thao túng thần niệm thăm dò trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh, Vong Dạ song nhãn nguyên bản hơi xám xịt đột nhiên bắn ra một đạo sát khí sắc bén.

“Tìm được rồi…” Thanh âm mơ hồ khàn khàn mang theo chút dịu dàng mà chậm rãi, nhưng lại có loại âm trầm khiến bất cứ ai cũng phải kinh hãi.

Giây tiếp theo, thân ảnh vương giả hóa thành một đạo quang tuyến đỏ sậm, như thiểm điện trong nháy mắt hướng thẳng đến núi tuyết bay đến.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Vong Dạ rốt cục cũng đến được nơi cảm giác thấy hôi sắc năng lượng, nhưng ngay khi sắp sửa tiếp cận được, thì lại đột ngột đánh mất khí tức của đối phương. Trong nháy mắt, sắc mặt vương giả lập tức trầm lạnh xuống, một cỗ ám hồng sắc ma khí nồng đậm như sương khói tại xung quanh thân thân hắn mà bốc lên, pha lẫn vào sát khí nặng nề sắc bén.

Giữa lúc hắn còn đang suy nghĩ nên tiếp theo nên làm gì, vài đạo lưu quang đỏ như máu đột nhiên ngưng tụ lại thành hình trước mặt hắn, chỉ trong chốc lát, hai người Minh Hồn Sử toàn thân do hỏa diễm cấu tạo thành mặc hắc sắc trường bào đã liền xuất hiện, cung kính quỳ gối trước mặt Vong Dạ.

“Chủ nhân.” Một Minh Hồn Sử kính cẩn cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có một mình Vong Dạ mới có thể nghe được nói thẳng vào việc chính: “Chúng ta tại nơi cách biên cương Tây Bắc chừng mười dặm đã phát hiện được tung tích của Tinh Linh Hoàng, nhưng đối phương bộ dạng quỷ bí, đã bị mất dấu, trước mắt đang truy tra.”

Lời còn chưa nói hết, thân ảnh của Vong Dạ đã tiêu thất trước mắt hai người bọn họ.

Hoa tuyết lác đác bay xuống từ bầu trời ảm đạm tối tăm, sơn cốc nằm dưới một con sông băng mang theo một vẻ xám xịt mà nhợt nhạt thiếu sức sống.

Trên nền tuyết trắng thuần, một mạt thân ảnh kim sắc, tựa như ánh dương quang nhỏ mà mỹ lệ tựa hồ như cảm ứng được nguy hiểm, dùng tốc độ cực nhanh vượt xuyên qua tòa tuyết sơn, mấy lần lên xuống, thân ảnh đã chỉ còn là dư ảnh tàn lại, nhanh chóng vượt qua một ngọn núi cao đến mấy nghìn thước.

Đột nhiên, một loại sát khí cường liệt khiến cho ngay cả hô hấp cũng nhịn không được mà đình trệ ào ạt bổ thẳng đến chỗ hắn, thân ảnh đạm kim sắc nhất thời trở nên căng thẳng, tốc độ đột nhiên cũng nhanh lên không ít, thân ảnh cuốn đầy băng vải, tựa hồ như theo mỗi chuyển động đều mang theo máu nồng đặc đen sẫm chảy ra, nhưng tốc độ di chuyển thì không thể bắt được bằng mắt thường.

Nhưng mà ngay khi hắn gia tốc, một mạt thân ảnh huyết hồng sắc đã thần tốc vượt qua hắn.

Không ai có thể thấy rõ tốc độ của người kia, thân ảnh cứ vậy hoàn toàn không chút báo hiệu trước, dường là xuất hiện chỉ trong cái nháy mắt, nắm tay trực diện bóp lấy cái cổ hắn, theo lực đạo đem cả người hắn hung hăng nện thẳng vào vách núi đá lạnh buốt! Nhất thời lục phủ ngũ tạng đều như bị dập nát hết thảy, kim phát nam nhân đau đến mức trước mắt như biến thành một mảnh đen xì, một ngụm tiên huyết cứ vậy thẳng tắp phun ra. Vách núi phía sau cũng vì chấn động mà nhất tề vỡ vụn…

Khí hắn nỗ lực trợn mắt lên nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, thế mà lại không khỏi có chút ngây dại…

Mái tóc đỏ rực phi dương ôm lấy khuôn mặt cượng nghĩ mà tuấn mỹ của nam nhân, chỉ lộ ra một đôi yêu đồng tựa như ma thần lăng nhân, rồi lại mỹ lệ đến không thể dời ánh mắt đi được…

Tràn ngập phẫn nộ cùng sát ý, thẳng tắp trừng hắn —

Trong nháy mắt, cả toàn tuyết sơn phảng phất như bị hỏa diễm hừng hực đốt cháy, tựa như đang đứng trên một miệng núi lửa đang phun trào nham thạch nóng chảy, nhiệt độ lớn đến thiêu cháy cả da thịt, luồng khí xoáy cường liệt bốc lên cùng với nhiệt độ cực cao làm cả không gian đều trở nên vặn vẹo.

“Hắn ở nơi nào —?” Thanh âm của vương giả phảng phất như từ đáy vực sâu thẳm nhất vọng lên, âm lượng không lớn, nhưng cả tòa tuyến sơn đều như bị chấn động, một loại trầm thấp cùng lạnh lẽo cùng cực xoáy thẳng vào tâm hồn.

Tuyết Liệp lấy lại tinh thần, lẳng lặng ngước lên nhìn vị vương giả cơ hồ như sắp phát điên lên trước mắt, cổ bởi vì móng tay sắc nhọn mà bắt đầu chảy máu, lại không biết vì sao mà không có cảm giác sợ hãi, chỉ thấy buồn cười…

“Đây là lần đầu tiên ánh mắt ngươi mang theo tình cảm nhìn ta a…” Hắn cũng nỗ lực nhếch khóe miệng lên thành một tiếu ý vui cười, thế nhưng lại mang theo một điểm vị đạo thê lương.

Hắn mong muốn một tình cảm chân thực của người này, cho dù chỉ là một lần thôi cũng tốt rồi. Hiện tại cuối cùng cũng chiếm được — tình cảm chân thực cực kỳ mãnh liệt: hận ý.

“Hắn ở nơi nào…” Vương giả lần thứ hai âm trầm hỏi, thanh âm cũng tăng thêm vài lần áp lực.

“Trong mắt ngươi cũng chí có duy nhất mình hắn thôi sao? Vì sao lại không nhìn ta? Ta vì ngươi bị hủy chính mình, bị hủy toàn bộ quốc gia tinh linh, ngươi thế nhưng ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa từng cho ta.”

Tuyết Liệp vuốt ve những ngón tay đang bóp lấy chính cái cổ của mình của na, nhân, miễn cưỡng hô hấp, hơi thở đã không còn nhuận nữa, nhưng bản thân vẫn không gián đoạn nói: “Ngươi khi đó vì sao lại trêu đùa ta? Nhượng ta lún sâu xuống, cũng không đem ta kéo lên… Nhượng ta một mình cô độc nằm trong bùn lầy, thân đẫm máu tươi, cũng không buồn liếc ta đến nửa cái…”

“Ta rốt cuộc kém hắn ở chỗ nào? Dựa vào cái gì mà người kia có thể được ngươi coi trọng như vậy, còn ta lại không được? Hứng lên, thì chà đạp chơi đùa, chán rồi, một cước đá văng, ngươi cho ta là cái gì!?…”

Người kia là đáng để được ngươi yêu thương?

Còn ta cả đời cũng chỉ nhận được sỉ nhục chà đạp của ngươi?

Đột nhiên, “Ầm!” một tiếng, thanh âm cuối cùng của Tuyết Liệp đột ngột dừng khựng lại, bàn tay vuốt lấy tay Vong Dạ, vì trớ chú mà đã hư thối, không lời báo trước bị ma pháp thao túng của đối phương xé toạc ra nát bấy, máu tươi bắn lên đầy mặt.

“Ta hỏi lần cuối cùng — Hắn ở nơi nào?” Nam nhân song nhãn hung quang bạo khởi, hiển nhiên đã rất nhanh mất đi kiên nhẫn, nhưng lý trí đã cố kiềm chế hắn tạm thời không nên đem người trước mắt trực tiếp xé nát vụn ra…

Tuyết Liệp hơi giật mình nhìn xuống bàn tay của mình, rồi lại nhìn Vong Dạ, đôi môi run run, nước mắt tựa hồ như muốn rơi xuống, khoế miệng nhếch lên thành một mạt cười nhạt thê lương nhưng lại miễn cưỡng đè ép xuống: “A ha? Ngươi cư nhiên lại hỏi ta hắn ở nơi nào?…” Trong giọng nói pha lẫn sự châm chọc, phảng phất như vấn đề mà Vong Dạ hỏi là cực kỳ buồn cười.

“Có ý gì…” Nhìn tiếu ý quỷ dị của Tuyết Liệp, Vong Dạ tựa hồ như cảm giác được điều gì đó, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ tái nhợt.

“Người thì ta không phủ nhận là do ta mang đi, bất quá ngươi xem, ta hiện tại chỉ có một người, ngươi nghĩ hắn còn có khả năng sống sót sao?”

Xung quanh là một mảnh phong tuyết ào ạt, thanh âm vậy mà lại vô cùng rõ ràng, những lời này mỗi câu mỗi chữ đều nhất thanh nhị sở truyền tới tai Vong Dạ, khiến cho mọi chống đỡ miễn cưỡng lại lo nghĩ bất an trước giờ trong nháy mắt đều tan rã hết thảy.

Không thể…

Muốn nói ra hai chữ này, thế nhưng miệng lại run run khép mở, nói không thành lời, yết hầu phảng phất như bị chặn lại, kể cả phế phủ cũng vậy, khiến hắn ngay cả hô hấp cũng trở nên khó nhọc nặng nề.

Tuy rằng, dù kết quả tệ hại nhất đi thế nào chăng nữa, hắn cũng đã chuẩn bị một tâm lý nhất định. Thế nhưng cái tâm lý được chuẩn bị sẵn này khi phải đối mặt với kết quả tồi tệ nhất, nhưng chính là còn cách một khoảng rất xa.

Rất nhanh sau đó, sát ý ngập trời bao trùm lấy trong con mắt của vương giả, nhãn tình của hắn tựa như một con cuồng thú bị người ta hung hăng đả thương mà gào thét, trong đầu chỉ có duy nhất một thanh âm không ngừng vang lên: giết hắn! Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn!!!

Nhưng đồng thời trong đầu lại có cả thanh âm của chính mình đang phẫn nộ điên cuồng hét lên, hỗn trướng! Ngươi tỉnh táo lại cho ta! Thi thể đều không có! Ngươi tin tưởng mấy lời rác rưởi của hắn sao!? Sự tình sẽ không tồi tệ như vậy!!! Tiện nhân này nếu thực sự muốn giết hắn, thì lúc ở trong căn phòng kia đã lưu lại thi thể của người kia rồi! Hà tất phải cố bày vẽ như vậy? Hắn khẳng định là có mục đích khác!

Nghĩ đến đây, cả tòa tuyết sơn xung quanh hắn vì phẫn nộ của hắn mà bị thiếu cháy, bị thiêu cháy thực sự! Vô số băng thạch trong nháy mắt đã biến thành cự thạch bị đốt nóng đỏ, không gian vặn vẹo khiến Tuyết Liệp không chịu nổi mà mồ hôi lạnh túa ra liên tục, tuyệt vọng gào lên: “Dừng tay! Ngươi nếu như giết ta! Sẽ thực sự không còn nhìn thấy được hắn nữa!!!”

Lời vừa dứt, nhiệt độ xung quanh nhất thời khôi phục lại như bình thường, thế nhưng nhiệt khí bốc lên vẫn như cũ làm cho bất cứ kẻ nào cũng phải kinh sợ.

Tuyết Liệp bị Vong Dạ buông ra, sau đó yếu ớt ngã quỳ gối xuống mặt đất, song nhãn từng đợt xám xịt, thân thể lộn xộn một tầng lại một tầng mồ hôi lạnh thấm qua y phục, nhưng khi cúi đầu xuống, lại cười lên mấy tiếng có phần điên cuồng.

Giữa nơi tuyết sơn trống trải, từng đợt vang vọng lại.

Cho dù là một người đang phẫn nộ cùng cực như Vong Dạ, cũng có thể cảm giác rõ ràng được, bên trong tiếng cười của hắn, tràn đầy hỗn loạn, bi thương cùng tuyệt vọng đến cắt xương xẻ thịt.

Sau đó, hắn tựa hồ như hạ quyết tâm gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Vong Dạ, bật ra từng câu từng chữ: “Ta có thể để hắn sống sót trở về, nhưng có một điều kiện, ta muốn ngươi vĩnh viễn phải cùng ta ở chung một chỗ, đồng thời không bao giờ gặp lại hắn.”

Vong Dạ không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Tuyết Liệp, híp mắt không rõ là đang suy nghĩ điều gì.

Tuyết Liệp cũng ngẩng đầu im lặng nhìn Vong Dạ, tựa hồ như đang chờ đợi.

Trong lúc nhất thời, xung quanh tĩnh lặng đến chỉ còn tiếng ào ào gào thét của phong tuyết lạnh lẽo.

“Ha hả…” Đột nhiên, Tuyết Liệp hạ mắt xuống nhẹ giọng nở nụ cười, có chút ôn nhu, lại có chút bất đắc dĩ cười: “Ngươi kỳ thực không cần trả lời ta. Ngươi cho dù là có đáp ứng ta… Ta cũng sẽ không tin ngươi…” Dừng lại một chút, hắn quay đầu sang nhìn bàn tay đã bị bạo nổ của mình một chút, tiếp tục nói: “Ngươi cái người này… Cho dù là ta và ngươi ký kết khế ước, dùng ma lực của khế ước ràng buộc lẫn nhau, nhưng ngươi nhất định sẽ tìm cơ hội giết chết ta, phá khế ước… Ngươi luôn luôn có biện pháp… Sẽ có…”

Vong Dạ trầm mặc, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ là ngón tay cầm kiếm khẽ giật giật.

Tuyết Liệp có chút chật vât đứng lên, dùng bàn tay không bị thụ thương vỗ vỗ lên đống tuyết trên người mình, tiếu ý bỡn cợt không nghiêm túc cũng thu lại.

Sau đó đột nhiên bắt lấy y phục của Vong Dạ, đầu ngón tay tựa như là đã dùng hết toàn lực, thế nên mơ hồ như run lên, thanh âm bật ra cũng trở nên khàn khàn, nhỏ như tơ nhện: “Theo ta mười ngày, chân chân thiết thiết theo ta mười ngày, ta sẽ đem hắn trả lại cho ngươi.”