“…” Ngạc Mộng nằm dưới đất song nhãn mở to, thở hổn hển. Dù thế nào cũng không thể tin, đối diện với mắt mình, cách không đến quá một phân chính là một lưỡi kiếm, mà đầu kia của thanh kiếm, lại được vững vàng nắm lấy bởi một gã nhân loại.
Mà một chân, vẫn còn mạnh mẽ đạp lên ngực hắn.
“Ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, là giúp ta việc này. Hai, là chết.” Thanh âm băng lãnh mang theo một tầng uy hiếp vô hình dồn ép Ngạc Mộng.
“…” Ngạc Mộng im lặng, song nhãn băng lãnh bắn ra một loại hỏa nộ bạo ngược, nhưng nhiều hơn cả lại chính là một nỗi kinh ngạc vô cùng. Hắn không thể nghĩ tới, gã nhân loại chỉ mới vài ngày không gặp này, đột nhiên lại sở hữu một năng lượng mạnh mẽ như vậy, khiến hắn ngay cả một giây để phản kháng cũng không có…
Không cam lòng…
Nhưng, không thể làm gì được…
Im lặng mất chừng một phút, Ngạc Mộng mới lạnh lùng bật ra mấy chữ.
“Ta chọn cái thứ nhất…”
Giương mi lên, Ngạo Triết Thiên cười lạnh dời mũi kiếm đi: “Chúng ta ký kết khế ước.”
Dù sao, muốn linh thể này chân tâm thành ý vì mình mà làm việc, trước mắt nói thẳng ra là không có khả năng. Trừ phi ký kết khế ước, dùng sức mạnh của ngôn ngữ để ràng buộc hành động của hắn, bằng không thì Ngạo Triết Thiên cũng không thể đảm bảo rằng tại thời điểm nguy hiểm nhất, Ngạc Mộng này có hay không đâm lén một nhát sau lưng hắn.
“…” Ngạc Mộng im lặng, nhưng không phản đối.
“…” Không để ý đến vẻ mất tự nhiên của hắn, Ngạo Triết Thiên thấp giọng niệm một chú ngữ, từ từ, từ giữa trán xuất hiện một đạo lưu quang mang theo văn tự, hướng thẳng đến ấn đường [ điểm giữa 2 chân mày ] của Ngạc Mộng mà bay đến, thẳng đến khi toàn bộ tiến nhập vào cơ thể hắn. Nhưng kỳ quái chính là, đến cuối cùng lại không thế văn chú thể hiện khế ước đã được lập ra như vốn tưởng hiện ra.
“Chuyện gì xảy ra?” Ngạo Triết Thiên nhíu mày, có chút không lý giải được mà hỏi. Lẽ nào phương pháp của mình là sai? Nhưng trong sách rõ ràng là viết như thế cơ mà.
“Lẽ nào ngươi không biết cùng linh thể ký khế ước cần một loại phương pháp khác sao?” Ánh mắt Ngạc Mộng mang theo một tia trào phúng nhàn nhạt.
“Làm thế nào?”
“Như vậy.” Vừa dứt lời, Ngạo Triết Thiên liền thấy khuôn mặt giống y hệt Vong Dạ của Ngạc Mộng đột nhiến tiến sát lại gần mình, nhất thời khiến hắn ngây người ra, đến khi phản ứng lại được thì đã bị hung hăng hôn lấy. Sau đó, văn tự của khế ước từ nơi đôi môi hai người mập hợp mà truyền ra…
Mà đầu lưỡi của đối phương, cũng thừa cơ tham nhập vào bên trong miệng hắn.
Ngạo Triết Thiên song nhãn lạnh lẽo, không chút khách khí mà hung hăng cắn một cái, nhưng Ngạc Mộng đã học được từ kinh nghiệm lần trước mà lui nhanh ra, liếm liếm môi mình, nhíu mày thấp giọng nói: “Thế nào lại có vị sữa bò?”
“…” Ngạo Triết Thiên im lặng, nhưng trong lòng thực ra là rất không bằng lòng. Đây là phương pháp lập khế ước chết tiệt gì vậy… Rốt cuộc là do ai nghĩ ra? Tuy rằng muốn phát hỏa, nhưng lại thấy trên trán Ngạc Mộng xác thực là đã xuất hiện văn tự khế ước thành lập, Ngạo Triết Thiên cũng chỉ có thể miễn cưỡng đè xuống tức giận.
Về phần vị sữa bò mà Ngạc Mộng nhắc đến, hắn lại không hề chú ý, dù sao bây giờ mọi tâm tư của hắn đều dành hết cho việc tìm cách cứu hai người Huyết Đóa ra.
“Đi thôi. Ta mang ngươi đi gặp một người.” Ngạo Triết Thiên tự mình đứng lên, từ trên cao cúi xuống nhìn Ngạc Mộng vẫn nửa nằm nửa ngồi như cũ trên mặt đất: “Đợi lát nữa tới đó, ngươi dùng pháp thuật ẩn nấp, đem ta cả hai cùng ẩn dấu đi, nếu như ngay cả hắn cũng không cảm nhận được khí tức của chúng ta, như vậy là có hi vọng cứu được hai người kia.”
Phỉ đã từng nói, cái mà họ cần lúc này là một cao thủ ẩn nấp thật mạnh, mà cao thủ này ngay cả hắn cũng phải qua mắt được, bằng không, có mang đi theo cũng vô dụng.
“Ân.” Ngạc Mộng gật đầu, cũng tự đứng lên. Có thể bởi vì mối quan hệ khế ước, hắn hiện nay thoạt nhìn coi như nhu thuận. Nhưng một câu nói sau đó lại lộ ra cái bản tính xấu xa: “Được rồi, quên nói ngươi biết, khế ước của chúng ta chỉ duy trì trong ba ngày, nếu ngươi muốn theo ta ký kế khế ước trường kỳ, chỉ hôn môi thôi thì không đủ…” Nói, hắn dừng lại một chút, sau đó khóe miệng lại nhếch lên thành một mạt tiếu ý mị hoặc, chăm chú nhìn thẳng vào Ngạo Triết Thiên: “Muốn ký khế ước trường kỳ, ngươi, nhất định phải ân ái với ta… Là loại ân ái triệt để.”
Tuy rằng tâm trí Ngạc Mộng cũng là mới hình thành, xét ra cũng chưa phải loại trưởng thành, nhưng trong mấy ngày mà Ngạo Triết Thiên ly khai, hắn ngược lại xem không ít sách, tự nhiên, với một người đọc đến đâu nhớ đến đấy như hắn, cũng biết được kha khá mấy thứ này nọ.
Về phần học cái tốt hay là cái xấu, chỉ có mình hắn là biết.
“… Không cần.” Ngạo Triết Thiên diện vô biểu tình hừ lạnh, đối với cách nói chuyện gần như là khiêu khích này của Ngạc Mộng, hắn chọn cách lãnh đạm: “Ta cũng chỉ cần ngươi hỗ trợ lúc này. Sau đó, ta sẽ thả ngươi tự do.”
“…” Im lặng, triệt để im lặng, Ngạc Mộng cái gì cũng không nói nữa, nhưng tiếu ý trong song nhãn đã tiêu thất.
******
Trong gian phòng, Phỉ một dạng lười biếng mà nghiêng người dựa trên ghế tràng kỷ, đôi chân thon dài mà cân xứng nhàn nhã bắt chéo nghênh lên, trường bào tuyết bạch tùy ý mở ra, mặt trên là những hoa văn cực tinh xảo dùng chỉ ám kim sắc thêu lên. Theo trường bào ngước nhìn lên, lại bắt gặp một khuôn mặt tao nhã ôn hòa đang được nhẹ nâng lên bởi một bàn tay tựa bạch ngọc không chút tỳ vết, đôi đồng tử tựa ngọc lưu ly khẽ khép hờ, phối cùng với thước da trắng tựa tuyết, tinh xảo đến khác hẳn một phàm nhân.
Mà lúc này, con người tựa như được vẽ ra đang yên tĩnh đọc cuốn sách trong tay mình. Trên bàn lùn đặt trước mặt hắn, còn có một ly sữa nóng hổi, hơi nước mông lung càng khiến hình ảnh phác họa con người thêm kỳ ảo.
Mà nam nhân đã vào trong phòng này chừng năm phút đồng hồ, cơ bản đã có thể khẳng định đối phương hẳn là chưa phát giác ra sự có mặt của mình.
Ngay lúc hắn định bảo Ngạc Mộng gỡ xuống ngụy trang của hai người, thì bỗng nhiên lại xuất hiện một thân ảnh khiến hắn thay đổi chủ ý, sau đó, không một tiếng động thối lui vào trong góc phòng.
Người vừa xuất hiện sở hữu một mái tóc vàng rực đến chói mắt, khuôn mặt mỹ lệ đến hiếm thấy trên thế gian, chỉ là lúc này còn mang theo một mạt tái nhợt.
Nghiễm nhiên chính là Tinh Linh Hoàng Tuyết Liệp cách đó không lâu mới bị Ngạo Triết Thiên đả thương.
Lúc này, hắn đang dùng một loại nhãn thần âm lãnh lặng lẽ quan sát Phỉ vẫn đang đọc sách như cũ, câu gì cũng không nói, cũng không có bất cứ động tác gì, chỉ im lặng nhìn như vậy.
Trong lúc nhất thời, không khí phảng phất như ngưng đọng lại, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng loạt xoạt khi Phỉ lật trang sách, quỷ dị đến không nói thành lời.
Qua được không bao lâu, Tuyết Liệp là người trước tiên không chịu được mà lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Ngươi vì sao cứ hết lần này tới lần khác cứu giúp gã nhân loại kia?”
Tiếp tục lật trang, Phỉ vẫn như cũ cúi đầu đọc sách, chỉ chậm rãi nói ra một câu.
“Đó không phải là tự do của ta sao, phải không ngài Tinh Linh Hoàng mỹ lệ.”
“Nga? Nói đến đây, lẽ nào ngươi chỉ đơn thuần là xuất phát từ lòng hảo tâm sao?” Người đó khóe miệng nhếch lên thành một mạt tiếu ý trào phúng.
“Với ngươi có quan hệ sao?” Tiếp tục lật trang sách.
Chậm rãi bước về phía Phỉ, Tuyết Liệp nhấc hai tay lên nhẹ nhàng dựa vào tràng kỷ phía sau lưng Phỉ, đem đầu của hắn quây lại trước ngực mình, từ tốn khom thắt lưng xuống, nhãn thần sắc bén đối diện với nhãn thần thản nhiên của Phỉ, khóe miệng câu lên một mạt tiếu ý khiêu khích.
“Đừng cho là ta cái gì cũng không biết.”
“Vậy sao?” Mỉm cười, Phỉ tựa như có hứng thú mà giương mắt nhìn Tuyết Liệp, khoảng cách hai người lúc này là quá gần.
“Nếu như ta đoán không sai…” Tuyết Liệp thản nhiên nhấc ngón tay thon dài hơi mảnh của mình lên chơi đùa một chút với vật trang sức trước ngực Phỉ, ngữ khí phảng phất như đang nói chuyện phiếm: “Ngươi thân là quân chủ của Bạch Đế Quốc, kẻ đại diện cho Quang Minh thần ở nhân gian, cuối cùng lại nguyện ý hết lần này đến lần khác vì cứu một gã nhân loại mới gặp được vài ngày mà tiêu hao nguyên lực, nếu như căn bản không có mục đích gì, ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng sao? Hơn nữa, ta nghĩ ngươi cũng đã nhìn ra, trên người gã nhân loại kia không chỉ có nguyên lực dị thường cường đại của bản thân hắn, mà còn ẩn giấu, là nguồn Phụ năng lượng chưa bị đoạt đi. mà hoàng thất huyết thống của Bạch tộc ngươi, trùng hợp thay lại có thể hấp thụ loại năng lượng này, nhờ đó mà sức mạnh có thể tăng gấp bội. Ta nói đúng không?”
Nguồn Phụ năng lượng mà Tuyết Liệp nhắc đến, là một loại năng lượng đặc thù ẩn giấu ngàn người có một, cũng căn cứ vào năng lực của người sở hữu mà phân ra mạnh yếu khác nhau.
Nhưng bản thân nó đối với năng lượng mạnh yếu của người sở hữu lại không có quan hệ trực tiếp, cho dù có mất đi cũng không ảnh hưởng gì quá lớn, chỉ là trong một thời gian ngắn sẽ trở nên cực kỳ suy yếu mà thôi.
Nhưng nếu như người khác có thể hấp thụ được Phụ năng lượng này, lợi ích tốt như vậy đương nhiên không cần phải nói đến, đồng thời sức mạnh của bản thân sau đó, sẽ mang theo đặc tính của chủ nhân nguồn Phụ năng lượng đó, thậm chí còn mạnh hơn.
Hơn nữa nó còn có một đặc điểm lớn nhất, người hấp thụ một khi đã hấp thụ được hoàn toàn phần năng lượng này, như vậy sau này thuộc tính năng lượng của hắn hoàn toàn có thể khắc chế chủ nhân nguyên bản của Phụ năng lượng.
Bất quá cũng phải chú ý đến một vài điểm này: đầu tiên là người hấp thụ năng lượng, không phải ai cũng có khả năng này, thậm chí có thể nói rằng, người có khả năng hấp thụ được nguồn Phụ năng lượng, là rất ít, hiện nay trên thế giới này, cũng chỉ có hoàng thất các đời của Bạch Đế Quốc là có khả năng.
Bọn họ không chỉ có thể hấp thụ nguồn năng lượng này, thậm chí còn có cả giác quan thứ bảy*, có thể cảm nhận được nguồn Phụ năng lượng mà người khác không thể nhận ra.
[ Tám giác quan theo quan niệm của Trung Quốc: thị giác, khứu giác, thính giác, vị giác, xúc giác, tâm giác, thời gian cảm và không gian cảm. Ở đây mình hiểu là Dược tỉ muốn nói Phỉ có 1 giác quan thứ 7 nữa khác với Tâm giác – giác quan thứ 6, có thể cảm nhận nguồn năng lượng, nhưng có lẽ là sáng tạo ra chứ ko phải là dựa vào lý thuyết thực tế là giác quan thứ 7 – Thời gian cảm. Đây là khái niệm nhặt của các bạn Tung Của, còn với nước ngoài và VN sẽ cho ra kết quả khác về giác quan thứ 7 và 8, mọi người nếu có hứng thú có thể tìm hiểu thêm. ]
Hơn nữa, đối với người sở hữu Phụ năng lượng, bọn họ phải tự nguyện, thi hành ép buộc sẽ khiến năng lượng giao tiếp không thể hoàn thành được. Bởi vì, trong quá trình giao tiếp năng lượng, cần thiết phải có sự phối hợp của người sở hữu, bằng không thì kết quả chắc chắn thất bại.
Về phần giao tiếp năng lượng, người sở hữu – chính là Ngạo Triết Thiên, phải cùng người hấp thụ – cũng chính là Phỉ, chỉ có thể thực hiện duy nhất con đường: mập hợp.
Đồng thời, người sở hữu nhất định phải là một xử tử.
Chỉ khi thỏa mãn đước hết những điều kiện như vậy, giao tiếp năng lượng mới có thể thuận lợi hoàn thành.
“Xem ra ngươi cũng biết được không ít, ngay cả Phụ năng lượng trên người hắn cũng biết a…” Phỉ cúi đầu cười nhẹ nói, vẫn như cũ một tác phong nhàn nhã.
“Ta đương nhiên biết! Năng lượng trên người hắn là của ta! Là của ta!” Nói đến đây, khuôn mặt mỹ lệ tuyệt trần của Tuyết Liệp toàn bộ đều trở nên méo mó. “Ta còn biết ngươi cố ý đối tốt với hắn, sau đó đưa hắn mang đi, tìm một cơ hội khiến hắn tự nguyện đem Phụ năng lượng giao cho ngươi, phải không?”
“Như vậy thì sao?” Phỉ cười đến ôn nhu không gì sánh được, bàn tay bạch ngọc nhẹ nhàng nâng cái cằm trơn bóng của Tuyết Liệp lên, song nhãn hơi mị: “Ngươi ngày hôm nay đặc biệt đến đây, lẽ nào chỉ để nói với ta những lời này? Ha hả… Lại nói, nguyên lai năng lượng đó là của ngươi a, thực sự đáng tiếc… Ngươi so với hắn thì đẹp hơn nhiều, ta hấp thụ năng lượng từ ngươi, chẳng phải càng thêm hưởng thụ sao? Phải biết rằng, ta không thích nam nhân, mà ngươi trùng hợp thay thoạt nhìn lại không giống nam nhân.”
“…” Giọng nói ma mị như truyền đến từ một nơi nào đó thật xa xôi, phối cùng khuôn mặt tuấn mỹ đến không giống phàm nhân của Phỉ, càng khiến Tuyết Liệp có chút không được tự nhiên, thậm chí còn nghĩ tới vài hình ảnh không mấy văn nhã…
Có chút chịu không nổi mà từ tràng kỷ đứng dậy, Tuyết Liệp cự tuyệt nhìn vào song nhãn phảng phất như mang theo vô vàn mê hoặc của Phỉ, từ trong vạt áo lấy ra một bình thủy tinh tinh xảo ném cho hắn, bên trong còn chứa một đạm lam sắc dịch thể tản ra quang mang. “Đem cái này cho hắn uống, bằng không ngươi vô pháp thuận lợi hấp thụ được năng lượng của hắn.”
“Nga?” Phỉ nhìn một chút cái bình trong tay mình, nhẹ nhàng giương mi lên.
“Ngươi cho là Phụ năng lượng trong người hắn chỉ là loại phổ thông thôi sao? Trên đời không kẻ nào rõ về đặc tính của nó hơn ta.” Tựa hồ thấy được hàn quang quỷ dị trong mắt Phỉ, Tuyết Liệp bồi thêm một câu: “Yên tâm, không có độc. Giết hắn đối với ta không một điểm ích lợi gì.”
“Ngươi làm vậy là có mục đích gì?” Phỉ dùng thần niệm dò xét dịch thể trong bình, xác thực là không có độc.
“Ta muốn ngươi nợ ta một phần nhân tình, sau đó, đem người đi, đừng để cho Vong Dạ nhìn thấy hắn nữa.”
“Ha hả… Ghen tị?”
“… Ta đi, tự ngươi lo liệu!” Không mấy hài lòng mà hừ lạnh một tiếng, Tuyết Liệp thân thể hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt tiêu thất tại chỗ.
“…” Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt, Phỉ nhìn một chút bình thủy tinh chỉ to bằng ngón tay cái trên tay, không biết đang suy nghĩ điều gì. Đột nhiên, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua một góc khuất trong gian phòng, lông mi phiêu lượng chau lại, thần niệm cường hoành theo trán xuất hiện, tại xung quanh mà tỉ mỉ dò xét, nhưng cũng không phát hiện thấy cái gì dị thường.
Chẳng lẽ là ảo giác sao?
Vừa rồi hình như có cái gì đó ở chỗ này…
Mà ngạo Triết Thiên trước đó còn ẩn nấp trong gian phòng, cũng không biết từ lúc nào đã ly khai.
Về phần nghe được nhiều ít, lĩnh hội được cái gì, cũng chỉ có mình hắn biết được.
******
Tàn nguyệt đỏ rực như máu, leo lắt treo trên không trung đầy cô độc, không có chút gợn mây nào, nhưng lại khiến cảnh tượng thêm phần thê lương.
Trong hoàng cung ở Minh giới, có một tòa tháp cao vót lên, áp đảo hoàn toàn những kiến trúc khác, thiếu hơi sống, u ám, lộ ra cái khí thế vương giả cao ngạo, khinh thường quần hùng nhưng lại trơ trọi không chỗ dựa vào.
Lúc này, bên ngoài bình thai của tòa tháp, xuất hiện hai nam nhân vóc người cường kiệt mà thon dài.
Trong đó một người hôi sắc trường phát, lúc này đang lẳng lặng nhìn một người khác ở phía sau, yên lặng dị thường nhìn đối phương, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng có một loại tâm tình phức tạp không nói thành lời.
Gió đêm lạnh lẽo lướt qua, nhẹ nhàng thổi bay những sợi tóc đen bóng như mực của người kia, hắn phảng phất như đã dung nhập lại làm một giữa ánh trăng mông lung đất trời, xung quanh mơ hồ tản ra một cỗ khí tức nồng đậm.
Cô đơn.
Nhưng lại không cho người khác tiến lại gần.
Nam nhân cứ vậy lặng người đứng thẳng, hơi ngửa đầu, song nhãn sâu thăm thẳm tựa bóng đêm nhìn lên không trung trống rỗng, tựa như đang nhìn ánh trăng tàn, lại tựa như không nhìn vào cái gì cả.
Cũng không biết qua bao lâu, thẳng đến khi bầu không khí tĩnh lặng bị một tiếng thở dài nặng nề, giống như đang tự giễu bản thân nhẹ nhàng phá tan…
“Nguyên lai… Cũng là giả a…” Ngạc Mộng tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của nam nhân, nhưng hắn lại cảm giác được người kia tựa hồ như vừa mới cười…
Nhưng cái cảm giác này lại khiến Ngạc Mộng nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu.
“Ngạc Mộng…” Nam nhân chậm rãi nghiêng đầu, một đôi mắt đạm nhiên mỉm cười nhìn về phía hắn: “Ta hiện tại thực sự nghĩ, bản thân ta tựa hồ như là người rất khiến cho người ta ghét…”
Hắn thực sự nghĩ vậy, bản thân ngoại trừ là bị lợi dụng ra, cũng chẳng còn công dụng nào khác nữa…
“…” Ngạc Mộng nhíu mày nhìn hắn, nhưng một câu cũng không thể nói thành lời.
“Ngươi có cảm thấy không, một người, muốn gặp một người khác có thể thật tình đối đãi với mình trên thế giới này, kỳ thực rất khó?” Hình như có chút mệt mỏi, nam nhân lười nhác ngồi xuống mặt đất, nhưng loại ngữ điệu này lại tựa như không trông mong gì vào việc Ngạc Mộng sẽ trả lời, hay là nên nói, đáp án của Ngạc Mộng kỳ thực đối với hắn mà nói cũng không quan trọng, chỉ thấy hắn một lần nữa ngước lên nhìn bầu trời đêm, thanh âm tựa như u linh thong thả vang lên: “Ta nghĩ rất khó… Có lẽ là, người như ta, thì vô pháp tìm được…”
Nếu như không phải như thế, thì vì sao bản thân cứ hết lần này đến lần khác gặp phải chuyện tình như vậy?
Lúc đầu có lẽ cũng là tốt đẹp đấy, nhưng đến cuối cùng thì luôn luôn bị biến dạng…
Châm chọc mà nực cười…
“…” Đôi môi Ngạc Mộng khẽ khép mở, tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng, đến cuối cái gì cũng không nói ra được… Rõ ràng khoảng cách tới người kia gần như vậy, phảng phất như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới, nhưng rồi lại cảm giác như xa cách đế cả nghìn dặm.
Không biết vì sao, hắn không thể tới gần người kia…
“Kỳ thực… Bên cạnh ta, đã từng có một người đối với ta thật tình.” Ngạo Triết Thiên song nhãn rõ ràng đã bắt đầu có chút mê man, nhìn ánh trăng, tựa hồ như đang nhìn lại một hồi ức nào đó xa vời: “Chỉ duy nhất một người… Đáng tiếc… Đã chết rồi… Mà ta, cũng không còn có thể gặp lại hắn nữa… Cũng không thấy được nữa…” Nói đến đây, nam nhân một lần nữa nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, từ tốn nhắm mắt lại…
Đôi môi đạm sắc, có chút run rẩy… Nhưng vẫn như cũ ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt…
Tiểu Hàn…
Lúc này, ngươi hẳn là vẫn còn đang ngủ yên?
Ta rất nhớ ngươi…
Rất muốn…
Đối tốt với ngươi, nhưng không thể đi tìm ngươi a…
Bởi vì, một người như ta, chỉ biết hại chết ngươi mà thôi…
Vậy nên, ngươi chính là cứ im lặng ngủ vậy đi, như vậy đối với ngươi mà nói, hẳn sẽ là hạnh phúc a…
Mong rằng ngươi sớm có ngày gặp được người có thể đánh thức ngươi dậy… Mà người kia… So với ta hẳn là tốt hơn gấp bội phần… Chí ít, hắn sẽ không khiến ngươi chỉ vì một hiểu lầm mà phải chết…
“…”
Ngạc Mộng đứng ở phía sau nam nhân, mới nghĩ, nam nhân trước mắt, khiến hắn nổi lên xung động muốn gắt gao ôm lấy vào lòng…
Nam nhân kia đã gần như giết chết hắn, thậm chí còn ép buộc hắn ký kết khế ước…
Nhưng không hiểu sao, lại khiến hắn cảm thấy có điểm xót thương… Tuy rằng cảm giác này rất buồn cười…
Nhưng càng làm cho hắn phiền muộn hơn, chính là, bản thân mình không có cách nào đến gần đối phương…
Sau đó, nam nhân cũng không nói chuyện nữa… Mà Ngạc Mộng, vẫn như cũ im lặng cùng hắn.
Trên ngọn tháp cao chót vót cô độc, hai nam nhân lặng yên dưới ánh tàn nguyện trơ trọi, phảng phất như tách biệt với cả thế giới.
******