Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

Quyển 3 - Chương 12




“Đem hắn tắm sạch sẽ từ đầu đến chân, bẩn muốn chết.” Đem Ngạo Triết Thiên ném về phía dục trì, Tuyệt Mệnh U Oán thấp giọng âm trầm ra lệnh cho hai người thị nữ. Sau đó chán ghét vô cùng mà xoay người nhanh chóng ly khai.

Hai thị nữ vận ám hồng sắc trường bào trao đổi cho nhau vài ánh mắt, rồi liền đi đến bên dục trì đỡ nam nhân lên. Nhưng khi cởi lớp y phục của hắn ra lại không tránh khỏi một trận kinh hãi âm thầm.

Nam nhân này đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu trận dày vò mới để lại nhiều vết tích trên người như vậy?

Hằng sa số vết thương lớn nhỏ bất đồng phủ lên toàn bộ cơ thể hắn, có đao thương, trảo thương, còn có cả những vết giảo thương sâu đến thấy được máu, càng làm cho người khác kinh hoảng hơn chính là vết máu ứ ngân màu tím đen trên cổ cùng cánh tay hắn, không khó để tưởng tượng ra hắn đã bị hành hạ dã man đến thế nào, hơn nữa, là loại tra tấn dùng thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn.

Ngước lên nhìn, trên khuôn mặt là một đạo vết thương dài, thế nhưng nam nhân trước sau vẫn một dạng bình tĩnh.

Bình tĩnh đến nỗi trong song nhãn đen sâu như bóng đêm thâm thúy nhìn không ra một tia thống khổ, cũng như chút cảm xúc khó chịu, không, phải nói là không nhìn ra được dù chỉ một chút xúc cảm của con người, giống như một bức tượng.

Đè xuống nỗi lòng thương xót, hai thị nữ im lặng giúp nam nhân tẩy trừ thân thể.

Nam nhân rất cao, tuy rằng trên người tràn ngập vết tích bị ngược đãi, nhưng một chút cũng không thấy gầy ốm, thân thể màu mật ong được bao phủ lấy bởi những đường cong lưu sướng, giống như một con hắc báo hoang dã ẩn thân trong rừng rậm đang thụ thương.

Bất tri bất giác, hai người thị nữ có chút hơi đỏ mặt, bàn tay giúp hắn tẩy trừ thân thể không khỏi run lên, mà lúc này Tuyệt Mệnh U Oán đã quay trở lại, sau khi liếc mắt nhìn hai người thị nữ rồi lạnh lùng hừ một tiếng, hắn liền cho các nàng lui xuống dưới.

Thị nữ thối lui, khóe môi ác ma nhếch lên thành một mạt cười nhạt rồi cũng đi xuống dục trì, thế nhưng Ngạo Triết Thiên không nhìn hắn, song nhãn vẫn như cũ bình tĩnh không gợn.

Ác ma tiếp cận thân thể hắn, cơn đau đớn do bị tiếp xúc truyền đến, nam nhân theo bản năng mà nhíu mày, nhưng ngoài đó ra cũng chẳng còn phản ứng gì khác nữa.

Tuyệt Mệnh U Oán nhìn nam nhân một chút, đột nhiên đưa hắn áp xuống bên cạnh bờ dục trì, một bên cực kỳ thô bạo đem ngón tay đâm thẳng vào bên trong cơ thể nam nhân, một bên chán ghét mà hung ác chửi bới độc địa: “Dính nhiều dịch thể của nam nhân như vậy, ngươi muốn làm dơ bẩn cung điện của ta sao? Rửa sạch cho ta!!!” Nhớ tới lát nữa còn mang theo nam nhân đến gặp Hủy Tạp, hắn vừa nghĩ liền cảm thấy nhơ bẩn đến không chịu được, Hủy Tạp sạch sẽ như vậy, sao có thể để cho thứ dơ dáy như thế này tiếp xúc với hắn đươc?

Theo động tác tẩy trừ thô bạo của nam nhân, bạch sắc dịch thể hỗn tạp cùng với máu đen từ nơi bị thương sưng đỏ đến rách chậm rãi chảy ra, rất nhanh liền theo dòng nước ấm áp của dục trì mà tiêu thất, nhưng động tác của Tuyệt Mệnh U Oán so với hành động thi bạo của mấy tinh linh lúc trước cũng chẳng kém là bao, thậm chí còn rất tàn nhẫn, vậy nên vết thương mới cũng dần xuất hiện.

Mà thủy chung từ đầu đến cuối, nam nhân chỉ khẽ buông mi xuống, mặc cho đối phương chi phối, bĩnh tĩnh, băng lãnh.

Không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Mà hắn kỳ thực cũng không nghĩ đến cái gì, chỉ là nhìn cánh tay đau tê tái mỗi lúc một thâm tím lại của mình, thờ ơ nghĩ xem đại khái mình có thể sống được thêm bao lâu. Hắn đã không còn nghĩ đến bất luận kẻ nào nữa, ai cũng không nghĩ đến.

Không biết qua bao lâu, Tuyệt Mệnh U Oán cuối cùng cũng đem Ngạo Triết Thiên tẩy trừ sạch sẽ triệt để, sau đó tóm lấy hắn như đang tóm một con cẩu mà kéo lê đến gian phòng của Hủy Tạp, sau đó lại thô lỗ nắm hắn đẩy ngã xuống bên cạnh Hủy Tạp.

Trên chiếc giường lớn màu đỏ, có một thân ảnh thon dài mà an tĩnh đang nằm yên. Mái tóc dài hơi dợn sóng giống như một tầng sương đêm dày đặc trải xuống giường lớn, mơ hồ còn mang theo một hương vị nhàn nhạt, là khí tức mà Ngạo Triết Thiên rất quen thuộc.

Hắn lẳng lặng nhìn Hủy Tạp không biết là đã chết hay chỉ đang chìm trong một giấc ngủ dài, đột nhiên lại nghĩ có một cảm giác khác thường, hình như sau khi đi tới thế giới này, chỉ có duy nhất ác ma này, là chưa hề xem hắn như một thế thân của kẻ khác mà đối đãi.

Bất luận là tàn bạo của hắn, hay là phẫn nộ của hắn, thậm chí là cả thương tâm của hắn, tất cả đều là vì Ngạo Triết Thiên, chứ không phải vì Tinh Linh Hoàng.

Chỉ có hắn là đối với mình như vậy.

Tuyệt Mệnh U Oán hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Hủy Tạp, ngón tay thon dài mà phiêu lượng vuốt ve lấy khuôn mặt dù tái nhợt nhưng vẫn có điểm quyến rũ, ôn hòa nói: “Tạp… Tỉnh dậy đi… Ta đã đem người mà ngươi muốn đến…”

Ngạo Triết Thiên nhìn về phía hai huynh đệ kia, song nhãn không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Có nghe thấy không? Lần này ta sẽ không để hắn có cơ hội đả thương ngươi nữa. Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ bắt hắn cả đời trói buộc lại bên cạnh ngươi, ngươi muốn chơi đùa thế nào cũng được… Nếu như không cần nữa thì đem đi uy cẩu cũng được… Thế nhưng, không phải ngươi phải tỉnh dậy mới có thể nhìn thấy hắn sao?”

“Hắn hoàn toàn thuộc về ngươi…”

Thế nhưng con người đang yên lặng nằm ngủ kia một chút cũng không phản ứng lại, vẫn như cũ an tĩnh mà băng lãnh nằm ở đấy.

Song nhãn ôn hòa của Tuyệt Mệnh U Oán đột nhiên trở nên nôn nóng, hắn gần như muốn phát điên* mà rống lên: “Ngươi rốt cuộc muốn nằm đến khi nào!!! Lẽ nào ngay cả ca ca ngươi cũng muốn từ bỏ sao! Ngươi vì sao cứ luôn tùy hứng như vậy! Có hay không lo lắng cho ta!? Ta cũng biết thương tâm biết đau khổ a! Ngươi biết ta mấy ngày nay sống như thế nào không!!! Ta hầu như là không thể ngủ! Chỉ cần nhắm mắt lại sẽ thấy hình ảnh ngươi chết đi! Ta đã muốn điên rồi ngươi biết không! Ta cũng chỉ có một mình ngươi, ngươi có biết không!!!”

[ *: Nguyên văn ở đây là “Hiết tư để lý” – 1 từ cổ để nói về bệnh tâm thần ]

Nước mắt thống khổ theo khóe mắt nam nhân chảy xuống, hắn tựa như điên lên mà nắm lấy tóc mình, hô hấp gấp gáp mà nặng nề. Đột nhiên, con mắt đầy tơ máu của hắn đảo qua gắt gao nhìn vào Ngạo Triết Thiên, tia sát ý cực kỳ hung ác tàn nhẫn hiện lên, khiến kẻ khác không tránh được một trận cả kinh.

Người kia, chính là thủ phạm đã làm hại đệ đệ ta!

Phẫn nộ cường liệt khiến hắn dường như đánh mất lý trí, ngay tại chỗ tiêu thất, sau đó lại kết lại thành hình trước mặt Ngạo Triết Thiên, cùng lúc đó móng tay sắc nhọn cũng hung hăng nắm lấy bờ vai hắn, quay lại nhìn về hướng Hủy Tạp vẫn đang nằm bất động mà nở một nụ cười điên cuồng, từng câu từng chữ, theo thanh âm âm trầm mà bật ra: “Nếu như ngươi còn bất tỉnh, ta sẽ ngay trước mặt ngươi mà ăn sống hắn! Để ngươi vĩnh viễn cũng không nhìn thấy hắn nữa!”

Sau đó Ngạo Triết Thiên cảm thấy một trận đau đớn cường liệt từ cổ truyền đến, tựa hồ như da thịt mình sẽ bị cắn xé xuống một cách tàn bạo.

Đột nhiên lại có cảm giác như đang được giải thoát.

Chết thì chết…

Dù sao cũng chẳng ai quan tâm hắn sống chết thế nào, kể cả chính hắn.

Chậm rãi… hắn từ từ nhắm mắt.

Đúng lúc đó, Hủy Tạp nằm gần đó bỗng nhiên lại bật lên một tiếng rên rỉ thống khổ rất nhỏ, Tuyệt Mệnh U Oán trong chớp mắt cũng dừng ngay động tác, một miệng đầy tiên huyết nhìn Hủy Tạp, song nhãn không thể tin được mà mở lớn, ngay cả hô hấp cũng quên luôn, rất sợ việc xảy ra trước mắt đây chỉ là ảo giác.

Chỉ thấy Hủy Tạp động mi mắt vài cái, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Hắn đầu tiên là thất thần nhìn trần nhà cao đến ngẩn người, sau đó lại quay đầu qua nhìn về phía ca ca mình cùng Ngạo Triết Thiên.

Mà lúc này, Ngạo Triết Thiên cùng Tuyệt Mệnh U Oán cũng đang nhìn hắn.

Hủy Tạp chau mày lại nhìn hai người hồi lâu, sau đó có chút không mấy thoải mái hỏi: “Ca, ngươi ở trên giường ta làm gì? Còn có, nam nhân này là ai?”

“…” Ngạo Triết Thiên im lặng nhìn Hủy Tạp, vết thương trên cổ vẫn tiếp tục chảy máu, mà Tuyệt Mệnh U Oán cũng vì lời nói của Hủy Tạp mà tay chân cứng ngắc lại, song nhãn lóe lên biểu tình phức tạp.

“Ô…” Hủy Tạp động thân vài cái, có chút uể oải mà che đầu, song nhãn nửa nhắm nửa mở có chút không lý giải được mà nói nhỏ: “Sao đây… Ta hình như đã ngủ rất lâu…”

Hắn cảm thấy đầu óc thật hỗn loạn, dường như là đã quên mất điều gì, nhưng hắn cũng không thể nhớ ra được, chỉ thấy một mảnh trống rỗng mơ mơ ảo ảo.

Ngạo Triết Thiên cuối cùng quay đầu đi, không nhìn Hủy Tạp nữa.

Hủy Tạp một lần nữa đưa mắt nhìn về phía ca ca cùng nam nhân xa lạ ở bên cạnh hắn, cuối cùng lại bất giác đưa tay ra bắt lấy cằm nam nhân, cẩn thận đánh giá, sau lại có chút châm chọc cười nói: “Ca, ngươi thích nam nhân ta cũng không có gì phản đối, thế nhưng ngươi tốt xấu gì cũng nên tìm một gã trẻ tuổi dễ coi chút a… Nhìn khuôn mặt này, mặt mày hốc hác, lại còn là một lão nam nhân, khiếu thẩm mỹ của ngươi ta thật không dám khen tặng.”

Tiếu ý của Hủy Tạp châm chọc là vậy, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Ngạo Triết Thiên, lại dần dần tiêu thất.

Vì sao người này lại có nhãn thần tịch mịch như vậy?

Tựa như ngay cả linh hồn cũng chỉ là một mảnh trống rỗng…

Không hiểu sao, lại cảm thấy khó chịu phi thường, thậm chí ***g ngực cũng bắt đầu có chút đau đớn.

Hủy Tạp cau mày, ***g ngực đột nhiên đau đến kịch liệt, Tuyệt Mệnh U Oán lập tức chạy đến ôm lấy hắn, thương xót đến ngay cả thanh âm cũng có chút run run: “Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”

“Ngực đau quá…” Hủy Tạp khó chịu mà thở hổn hển, bàn tay run rẩy đặt lên nơi ngày đó bị Ngạo Triết Thiên đâm, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Vì sao lại đau như vậy… Rất khó chịu…

Hơn nữa cái loại đau đớn này, cùng với loại đau đớn của thân thể khi trực tiếp bị công kích là hoàn toàn bất đồng, tim mơ hồ như bị bóp nghẹn lại.

“Có lẽ là vừa mới tỉnh lại nên chưa kịp thích ứng, ta giúp ngươi nhu một chút…” Tuyệt Mệnh U Oán ôn hòa xoa dịu đệ đệ, song nhãn âm trầm nhìn về phía Ngạo Triết Thiên, mang theo một tia sát ý oán hận. Sau đó, hắn thừa lúc Hủy Tạp đang bị phân tâm, gọi tới ảnh thị vệ của mình, thấp giọng phân phó đem người kia đi xử lý ổn thỏa.

Ngạo Triết Thiên cũng không có chống cự, hắn chỉ là trước khi rời đi quay lại nhìn Hủy Tạp một cái thật sâu sắc, sau liền lặng yên theo ảnh thị vệ kia ly khai. Cái nhìn kia, đến bản thân Ngạo Triết Thiên cũng không hiểu nó mang theo tâm tình gì.

Nhìn thấy Hủy Tạp được chính ca ca mình quan tâm chăm sóc như vậy, trái tim nam nhân nghĩ có chút nguội lạnh.

Nhưng càng khiến hắn lạnh lẽo hơn.

Là khi thấy người khác thân thiết với nhau, hắn sẽ càng ý thức rõ hơn việc mình chỉ có duy nhất một mình, cô độc.

*****

“Ta rốt cuộc bị sao vậy…” Cưỡng chế ép xuống cơn đau ở ***g ngực, Hủy Tạp thật vất vả mới giữ được bình tĩnh, có chút mê võng nhìn ca ca mình.

Hắn bị thương? Từ khi nào vậy? Vì sao hắn một điểm ấn tượng cũng không có.

“Không có gì, ngươi nghỉ ngơi hai ngày rồi sẽ khỏe lại thôi… Ngươi biết ca ca lo lắng cho ngươi nhiều lắm không? Từ khi ngươi…”

“Người kia đâu?” Đột nhiên phát hiện nam nhân mới nãy còn ở bên cạnh, lúc này lại không thấy đâu, Hủy Tạp ngay lập tức cắt ngang lời ca ca, trong lòng không hiểu sao có chút hoảng loạn.

“Ngươi không phải là ghét hắn sao? Ta sợ hắn làm chướng mắt ngươi, cho người đưa hắn đi rồi.” Tuyệt Mệnh U Oán có chút không hài lòng mà nhíu mày, vì sao đã mất đi trí nhớ, ngươi vẫn còn để ý đến hắn?

Người kia đáng để ngươi quan tâm như vậy sao? Hắn chỉ là một thứ đồ đê tiện tùy ý để người ta chơi đùa mà thôi!

“…” Hủy Tạp đầu tiên là ngây người, chính hắn cũng thấy rất kỳ quái, không hiểu nổi tại sao bản thân lại lưu tâm đến một nam nhân trên mặt còn mang theo vết sẹo? Rõ ràng hắn đối với nam nhân là cực kỳ chán ghét. Thế nhưng cái miệng của hắn so với tư duy còn nhanh hơn mấy lần: “Hắn ở đâu?”

“…” Tuyệt Mệnh U Oán không trả lời.

“Ca?”

“Ngươi vừa mới tỉnh lại vẫn còn mệt phải không? Nghỉ ngơi thêm một chút có lẽ sẽ khỏe lại sớm. Đừng nghĩ đến tên nô lệ kia nữa, hắn rất dơ bẩn.”

“Trả lời ta!” Hủy Tạp đột nhiên trở nên cố chấp, thâm chí song nhãn cũng bắt đầu bốc lên hỏa nộ. Thế nhưng, câu trả lời của Tuyệt Mệnh U Oán lại khiến hắn ngây người tại chỗ.

“Một giờ trước đã cho người đem hắn đi xử lý rồi.” Hiện tại có lẽ thi thể cũng lạnh ngắt rồi.

“Xử lý?” Hủy Tạp thất thần, nhất thời không có bất luận phản ứng gì, bất giác vẻ mặt trầm hẳn xuống.

“Ân, giết rồi.”

“Ngươi nói cái gì! Giết!?” Ác ma nghe được câu trả lời ngay lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt, cơn tức giận vô pháp khống chế dâng lên mãnh liệt, song nhãn nhất thời bắn ra một tia hàn quang sát ý, trừng mắt một cách tàn bạo nhìn ca ca mình, tất cả cũng đều vì một nam nhân đã bị lãng quên.

“Ta không cho phép!” Hủy Tạp mãnh liệt nhảy xuống khỏi giường, lập tức muốn phóng ra ngoài, trong nháy mắt lại bị một đoàn sương mù hắc ám bao phủ lấy, một cơn mê man choáng váng nhất thời tập kích thẳng vào thần kinh hắn, hắn cũng chống đỡ không được mà yếu ớt ngã vào lòng Tuyệt Mệnh U Oán.

Ôm lấy đệ đệ đã hôn mê vào lòng, Tuyệt Mệnh U Oán ôn nhu nở nụ cười: “Ngươi vì sao lại kích động như vậy… Rõ ràng đã không còn nhớ hắn là ai… Vì sao lại quan tâm… Ngủ một giấc đi… Khi ngươi tỉnh lại, sẽ không phải kích động nữa… Chỉ cần không gặp lại người kia, ngươi nhất định sẽ khôi phục lại như lúc trước… Đúng không?” Nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc đệ đệ, Tuyệt Mệnh U Oán song nhãn ẩn hiện một tia thần tình khác thường.

Chỉ cần ngươi tỉnh lại là tốt rồi…

Người kia, để hắn chết đi là hay nhất…

Hơn nữa, cho dù ta không giết hắn, hắn cũng sẽ vì độc phát mà chết, nếu không phải e ngại xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta sao lại phải xuống tay trước đây.

Mà lúc này, tại một nơi cách cung điện rất xa, một mảnh máu đỏ tươi đang từ từ bị đất đen băng lãnh hút lấy, vũng máu chảy ra từ một vết đâm xuyên qua tim trên một thi thể nam nhân, trước ngực là một miệng vết thương lớn ngập máu thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Mà bên cạnh thi thể, còn có một thân ảnh thon dài.

Người kia trên thân chỉ vận duy nhất một kiện trường bào hắc sắc, chân trần tê lạnh, trên khuôn ngực rộng mở còn vương lại máu của kẻ nằm trên mặt đất. Máu này, theo cơ bụng rắn chắc mà căng chặt chảy xuống, cuối cùng là biến mất dưới lớp đai lưng hắc sắc.

Cây đao trong tay vô lực rơi xuống mặt đất, Ngạo Triết Thiên bên vai thụ thương nặng, có chút suy yếu mà thở hổn hển. Đột nhiên, một cỗ tựa như thống khổ tột cùng theo nội tạng dâng lên kịch liệt, một ngụm máu đen sẫm phun ra.

Nhổ ngụm máu đen xuống đất, Ngạo Triết Thiên chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị lửa thiêu cháy, đau đến ngay cả hô hấp cũng cảm thấy trắc trở. Đưa tay lau miệng, ngón tay thon dài nay cũng dần biến sắc, thần kinh dần bị cơn đau ăn mòn khiến hắn ngay cả đao cũng không còn cầm nổi nữa, thậm chí ngay cả mái tóc đen tựa như bóng đêm giờ phút này cũng trở nên xác xơ.

Cả người, chỉ còn lại chật vật cùng tang thương không thể tả được bằng lời.

Khi nãy, Ngạo Triết Thiên bị đưa đến đây, nơi giáp ranh giữa ma giới cùng nhân giới.

Lúc đó hắn an tĩnh tựa như một con rối gỗ, bình tĩnh đến mức quái dị, thẳng đến thời khắc bị hắn đánh lén, thị vệ mới cảm nhận được bên cạnh mình đây chính là một con người, chứ không phải là một con rối vô tri vô giác. Thế nhưng động tác của đối phương thực sự rất quỷ dị, quỷ dị đến mức thị vệ trước khi chết cũng không hiểu mình đã bị giết bằng cách nào. Hắn đã từng kinh qua những lần huấn luyện nghiêm ngặt, trong giây phút sinh tử đánh trả là theo bản năng, vậy nhưng cũng chỉ đả thương được vai nam nhân.

Ngạo Triết Thiên xoay người rời đi, hoàn toàn không có chút chủ ý gì, bàn chân trần bị lớp cát đá cắt thành những vệt dài chồng chất, thế nhưng hắn tựa hồ như không cảm thấy đau đớn gì cả, cứ như vậy bước về phía trước, tiếp tục đi, không có mục đích, cũng không định dừng lại.

Hắn biết sinh mệnh của mình đã suy yếu tàn kiệt, thế nhưng, điều đó không có nghĩa là hắn là hắn cam tâm để người khác an bài cái chết cho mình, chí ít, hắn cũng hy vọng là không ai nhìn thấy bộ dạng của mình khi chết đi.

Hắn có thể không có cách nào quyết định được sự sống của mình, thế nhưng chết, hắn muốn tự mình quyết định.

Nam nhân cứ bước đi như vậy, trong lúc vô thức đã đi đến một gian nhà tranh nhỏ ở chốn thôn quê, một tiểu nam hài tóc nâu, chừng ba tuổi đang nghịch bùn ở trước của nhà mình, thế nhưng vừa nhìn thấy hắn lại giật mình hoảng sợ rõ rệt.

Nói cho chính xác thì là bị cánh tay cùng chân màu tím đen của hắn dọa đến kinh sợ, nhất thời cả kinh tại chỗ mà khóc rống. Mà lúc này, một thiếu niên lớn tuổi hơn cầm theo một cây côn chạy vọt ra, khuôn mặt đầy tàn nhang ngập trong phẫn nộ, cho rằng mấy hài tử khác lại đến khi dễ đệ đệ mình. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy nam nhân thụ thương với tay chân đều một màu tím đen ghê người, hắn đầu tiên là cũng sợ hãi co rụt người lại, nhưng lại không muốn mất mặt trước đệ đệ mình, hắn lập tức kiên cường vung cây mộc côn ra khua. Thấy đối phương không có động tĩnh gì, hắn nhất thời vừa hưng phấn vừa tức giận mà mắng chửi, hoang tưởng mình là một dũng sĩ diệt ác ma, cây mộc côn trong tay càng ra sức hướng đến đối phương mà vung vẩy, mà tiểu nam hài ba tuổi kia cũng hưng phấn theo, tay nhặt lấy đá ném về phía “quái vật”, lớn tiếng nói quái vật đi chết đi, đi chết đi.

Thẳng đến khi mộc côn bị đối phương chế trụ lại mãnh liệt, hai người mới ngây ngốc tại chỗ, song nhãn sợ hãi mở to.

Diện vô biểu tình cầm mộc côn trong tay thiếu niên rút ra ném đi, Ngạo Triết Thiên nhìn hai người run rẩy ôm lấy nhau, sau liền lặng lẽ xoay người đi về phía trước.

Mình đã khó coi đến mức như một con quái vật rồi sao?

Trên khuôn mặt nam nhân lộ ra một tia cười khổ nhàn nhạt, tuy rằng tiều tụy, thế nhưng khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn lại có thêm vài phần đau thương không nói nên lời.

Nơi bị nam hài đánh mơ hồ còn cảm thấy đau, mà lúc này, cơn đau do thần kinh bị ăn mòn đã lan xuống tới vai cùng bắp đùi.

Mỗi một bước đi, đều đau đến khiến hắn chảy mồ hôi lạnh.

Thế nhưng nam nhân vẫn cố chấp đi về phía trước.

Thẳng đến khi gặp một tòa tuyết sơn hoang tàn vắng vẻ.

Dưới bầu trời u ám, tuyết rơi mênh mang phủ lấy cả tòa núi non, đưa tầm mắt ra xa, thu lại cũng chỉ có một màu trắng băng lãnh mà tịch mịch của núi đá gập ghềnh, nhiệt độ ở đây rất thấp, một mỗi lần hít vào, là luồng khí âm hàn lại tiến nhập vào cơ thể, theo phổi truyền đến khắp toàn thân, lạnh đến thấu xương.

Hoa tuyết tinh tế trắng thuần thỉnh thoảng lại tản mạn rơi xuống, vương lại trên người nam nhân, lấy đi chút nhiệt độ vốn đã còn rất ít của cơ thể.

Nam nhân chỉ mặc duy nhất một kiện áo đơn từng bước lại từng bước in dấu chân trên nền tuyết lạnh, cho dù so với người bình thường thì thể chất tương đối đặc dị, thế nhưng trước sau vẫn không chịu được cái lạnh thâm nhập vào tận xương tủy.

Chân, đã lạnh đến mất cảm giác.

Xung quanh, là một mảnh tuyết trời trắng xóa, mà nam nhân lại một thân hắc y đứng giữa cánh đồng tuyết thênh thang, hoàn toàn bất đồng, phảng phất như mang theo một nỗi cô đơn tịch mịch đến tang thương.

Tựa hồ như muốn xua đuổi đi điểm hắc sắc bất đồng kia, gió tuyết mỗi lúc một thổi mạnh hơn, nam nhân bước đi càng lúc càng bất ổn, hắn không biết vì sao mình lại đến đây, cảnh tượng mơ hồ quen thuộc này khiến hắn có loại cảm thán khó hiểu.

Nam nhân không biết, nơi đây, chính là nơi mà Minh vương ngày trước đã rơi xuống huyết lệ.

Cách đó không xa, nam nhân song nhãn đã có chút mông lung nhìn thấy một sơn động, nhìn vào có vẻ như ấm áp hơn so với bên ngoài này, hắn thử bước qua đó, tuy rằng sơn động chỉ còn cách hắn chưa đến hai mươi thước, thế nhưng… đã không thể đi tiếp được nữa…

Chân… Đã hoàn toàn không còn chút khí lực nào…

Cười khổ, nam nhân tùy ý ngồi xuống một chỗ nào đó dưới chân núi, vô cùng uể oải, các giác quan của hắn đã bắt đầu trở nên mờ ảo, không cảm thấy lạnh, cũng không cảm thấy đau, cả người, dường như chết lặng đi, ngay cả cảm xúc của hắn cũng vậy.

Rất nhanh sau dó, gió tuyết dần dần ôm lấy thân thể nam nhân, đôi bờ mi khẽ buông xuống, nam nhân ngửa đầu lên nhìn hoa tuyết bay loạn giữa bầu trời rộng lớn, song nhãn gần như đã không còn tiêu cự.

Mệt mỏi quá…

Cứ như vậy chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn có lẽ tốt hơn chăng…

Dần dần, đôi mắt nam nhân chậm rãi nhắm lại, ý thức cũng dần trở thành một mảnh mông lung mờ nhạt. Ngay lúc hắn gần như vô lực yếu ớt mà hoàn toàn rơi vào hắc ám vô biên, một thanh âm vang lên kéo ý thức của hắn quay trở về…

“Chủ nhân…”



“Chủ nhân…”

Tiểu Hàn?

Cật lực mở mắt ra, gió tuyết không hay từ khi nào đã ngừng lại. Chỉ cảm thấy một thân thể nho nhỏ lại ôn nhuyễn nhào vào trong lòng mình, một tiểu hài tử với mái tóc trắng ngần hơi xoăn, trước là dụi dụi vào ngực hắn, sau lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy một đôi song nhãn lam sắc ngập nước mắt lại tràn đầy đau thương nhìn mình, cái miệng nho nhỏ khẽ run lên, như là không thể kiềm nén được nữa mà khóc thành tiếng: “Chủ nhân… Bọn họ thật quá đáng… Làm sao lại có thể đối xử với ngươi như vậy… Làm sao lại có thể…”

Đôi bàn tay nhỏ bé trắng noãn như tuyết, như là dùng hết khí lực mà mình có, gắt gao ôm lấy thân thể lạnh buốt, thế nhưng, thân thể hắn nhỏ như vậy, vô luận hắn có ôm đến mấy, cũng không thể khiến cơ thể nam nhân ấm thêm được chút nào.

“Chủ nhân… Tiểu Hàn thực sự rất đau lòng…” Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm vươn ra chạm đến khuôn mặt Ngạo Triết Thiên, nhẹ nhàng vuốt lên vết sẹo cắt ngang qua mũi, rất sợ làm hắn đau, mà khuôn mặt Tiểu Hàn lúc này, đã sớm ngập trong nước mắt: “Rất đau đúng không…”

“… Ân.” Gật đầu, Ngạo Triết Thiên bình tĩnh nhìn Tiểu Hàn, song nhãn run lên.

“Ở đây nữa? Cũng đau đúng không…” Vùi đầu vào ngực hắn, Tiểu Hàn vuốt lên vị trí trái tim hắn mà khàn giọng nói…

“… Ân.”

Rất đau…

Vẫn luôn đau đớn như vậy…

Thế nhưng, chưa từng có ai hỏi hắn cả…

Có đau hay không…

Chưa bao giờ cả…

“Tiểu Hàn… Đừng ly khai ta…” Ngạo Triết Thiên run run nói, thanh âm đã khàn đặc đến không thể nghe rõ ràng. Hắn gần như là một dạng khát cầu nhìn Tiểu Hàn, tựa như tìm kiếm một tia ấm áp hiếm hoi cuối cùng trên thế giới này.

Thế nhưng Tiểu Hàn không trả lời hắn…

Chỉ là nhìn hắn khóc…

Ngạo Triết Thiên dùng hết khí lực giơ bàn tay đã lạnh cứng lên, nghĩ muốn ôm lấy thân thể trong lòng… Nhưng…

Cái gì cũng không ôm được…

Trống không…

Hắn vẫn như cũ một mình cô độc trơ trọi ngồi dưới chân núi, gió tuyết vẫn gào thét rất lớn…

Tất cả…

Đều chỉ là ảo giác…

“Là giả a…” Hắn nhẹ nhàng tự cười giễu mình. “Nguyên lai tất cả đều là giả… Ha hả… Cái gì là thật chứ?”

Nam nhân cứ vậy ngã xuống nền tuyết lạnh, thế giới này cuối cùng cũng cho hắn được một tia quan tâm ít ỏi, mặc dù rốt cuộc cũng chỉ là ảo giác của một mình hắn…

Tuyết, dần dần ôm trọn thân thể hắn… Như đang mai táng cho một sinh mệnh không thuộc về thế giới này, thẳng đến khi hô hấp của hắn chậm rãi dừng lại…

Chết, là có thể đem tất cả mọi thứ đều vứt bỏ hết.

Vui sướng, đau thương, tuyệt vọng, tất cả đều vứt bỏ hết…