O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 92




Trên những con tàu khai thác quặng này đã không còn dấu hiệu của sự sống, vì vậy Nhiễm Tinh cũng chẳng cần phí công thăm dò làm gì, trực tiếp nã pháo oanh tạc. Dưới đợt tấn công không chút lưu tình ấy, đội hình đối phương chẳng mấy chốc đã chia năm xẻ bảy.

“Đơn giản vậy thôi sao?” Có người ngạc nhiên thốt lên.

“Hạm trưởng, những con tàu này cũng bị tấn công theo cách mà Liên Bang gặp phải: trước tiên là phá hoại hệ thống duy trì sự sống, sau khi thủy thủ đoàn bỏ mình thì cướp quyền khống chế AI. Theo phân tích thành phần không khí trên tàu, bọn họ đã gặp nạn từ trước khi chúng ta tiến vào chòm sao Mũ Miện Phương Nam.” Kroos nhanh chóng báo cáo.

Teval: “Chắc bọn chúng không ngờ sẽ có chiến hạm cỡ lớn của Liên Bang đến.”

Lâm Kính Dã nhíu mày suy tư một chốc mới ra lệnh: “Tàu hộ tống tiếp tục cảnh giác, cho radar quét toàn bộ khu vực, tìm xem có người may mắn sống sót hay không.”

Tiếng Vọng không phải là một tổ chức diệt chủng, lấy mạng người xưa nay không nằm trong mục đích của chúng. Hơn nữa Lục Phương là một thị tộc chứ không phải chỉ gồm một nhúm người như đội cướp tù của Elliot, vì vậy chắc chắn vẫn có người đang chống cự. Cho dù thất bại, họ cũng sẽ bị Tiếng Vọng giam giữ hòng thuyết phục họ tự nguyện truyền tải ý thức, đặc biệt là trẻ em sẽ được đưa đến những trường học chuyên môn để tiến hành giáo dục và “thu hoạch” khi tư duy đã trưởng thành.

Năm ấy, nếu Rennes không bị người đàn ông họ Quintus kia mang đi thì hẳn đã phải bước lên con đường tương tự. Đây cũng là lý do hắn chưa hoàn toàn trở mặt với lão Thượng tướng Quintus.

Một hành tinh khổng lồ với hai vệ tinh xoay quanh xuất hiện trước mắt họ. Một trong hai vệ tinh chính là nơi cư trú chính của thị tộc Lục Phương, cái còn lại có 80% diện tích được bao phủ bởi nước. Kiến trúc nơi đó được xây dựng trên bề mặt, thậm chí chìm xuống mực nước biển, tạo nên phong cách tương đối độc đáo.

“Chú ý lục soát dưới nước.”

“Tạm thời không phát hiện đơn vị di chuyển trong nước.”

Tàu Nhiễm Tinh tiến vào trường trọng lực của sao Lục Phương, dần đi vào quỹ đạo của mặt trăng.

Tiếng Teval thì thầm vang lên trong kênh: “Thẩm mỹ dân nơi này có vấn đề hay sao ấy, ngày nào ngước lên nhìn xuống cũng thấy cái hành tinh bự tổ chảng này khéo ám ảnh mất.”

Oscar: “Ông có còn nhớ mình là phi công hạm đội vũ trụ không vậy? Thôi về vườn đê!”

“Mịa! Lệ Nhiễm Nhiễm đâu, cho thằng thương binh đó một kim để nó ngậm miệng coi!”

“Hạm trưởng.” Mera cắt ngang cuộc đấu võ mồm của hai phó quan: “Mặt sau sao Lục Phương có vấn đề.”

Lâm Kính Dã: “Truyền hình ảnh.”

Khi ảnh chụp từ vị trí Mera được gửi về, toàn bộ đài chỉ huy giật thót. Ngay cả Rennes cũng không giả bộ nằm ườn ra ghế vì say tàu nữa mà thoăn thoắt sải bước đi đến bàn điều khiển. Ngón tay Lâm Kính Dã đã chạm vào nơi ánh mắt hắn đang tập trung, phóng to chỗ ấy lên.

Có một bóng đen dày đặc lấp ló đằng sau một cụm thiên thạch.

“Gì vậy?” Teval nghi hoặc.

Chân mày bạc nhếch lên trên gương mặt phủ đầy sương giá, Rennes tự tay phóng to hình ảnh: “Giữ nguyên vị trí, không được tiến tới. Tổ Kỹ thuật xử lý hình ảnh cho ta!”

Tổ Kỹ thuật: “…”

Đến gần thêm chút không được sao ạ? Thế này làm khó tụi em quá!

Khi bộ phận kỹ thuật Thanh Kiếm Bầu Trời vừa túm tóc vừa bắt tay vào làm việc, Lâm Kính Dã cũng đanh mặt thao tác trên bàn điều khiển một hồi.

“Được rồi.”

Nhìn thấy hình ảnh thoắt cái từ 144p thành HD 4K, bộ phận Kỹ thuật câm như hến.

… Hạm trưởng tàu Nhiễm Tinh là yêu quái phương nào vậy? Có thể chừa miếng ăn lại cho họ được không, thế này khéo phải nhảy hố đen mất.

“Đây là kho vũ khí của thị tộc Lục Phương.” Rennes cười gằn: “Cái đám lắt nhắt này đủ để Sydia phải đau đầu trong thời gian dài đây.”

Mera: “Ý Nguyên soái là thị tộc Lục Phương đang âm thầm chế tạo vũ khí, muốn hất cẳng Dạ Vũ, trở thành người nắm quyền lên tiếng tại chòm Mũ Miện Phương Nam?”

“Dạ Vũ đã không đơn thuần chỉ là một bộ tộc nữa. Tương tự, không còn bất kỳ bộ lạc có tiếng nào trong chòm sao này giữ được không khí hòa thuận như một gia đình như xưa, cũng như không ai sẽ mãi an phận thủ thường. Chẳng qua họ chỉ đổi một cách gọi khác cho ‘quốc gia’ và ‘quyền lực’ mà thôi.” Rennes cười khẩy, tay kéo hình sang nơi khác.

Mera: “Có cần phải tiến-”

“Rời đi ngay!”

“Lùi lại!”

Lâm Kính Dã và Rennes gần như đồng thời ra lệnh. Teval đã hình thành phản xạ có điều kiện, lập tức xoay người thối lui. Mera chậm nửa nhịp vì chưa đủ kinh nghiệm, bị một chùm sáng đỏ chiếu trúng đuôi máy bay.

“Hạm trưởng, tôi bị tia kéo bắn trúng!” Ngữ khí gấp gáp là vậy nhưng cô không chút nào luống cuống, nhanh chóng mở khiên chắn bao trùm toàn máy bay.

Máy bay chiến đấu cỡ nhỏ không phải đối thủ của những tia sáng kéo dắt phóng ra từ vũ khí hạng nặng này, Teval đã nhanh chóng lên đường trở về soái hạm. Thấy một tia khác bắn ra, Mera tức khắc xoay thân máy bay sang ngang rồi nã một phát pháo hạt vào đuôi chiến hữu. Chùm năng lượng bắn tung tóe vừa lúc ngăn cản tia sáng, để Teval có thể an toàn thoát đi.

Lâm Kính Dã nhìn sang Rennes. Hắn gật đầu rồi xoay người rời khỏi đài chỉ huy. Chỉ trong chốc lát, một đội tàu hộ tống đã rời khỏi phạm vi soái hạm, trực chỉ đến vị trí của Mera.

Kroos nhỏ giọng rù rì: “Ghê, giờ hai người họ trao đổi bằng sóng não luôn ha gì?”

Jomy kề sát lại: “Suỵt, hay là lúc trước tụi mình hiểu lầm Hạm trưởng thật rồi? Cái vị Jocelyn đó biết đâu là… ờm, em chồng?”

“Các đơn vị chú ý.” Thanh âm lạnh tanh của Lâm Kính Dã vang lên, ánh mắt vu vơ đảo qua khiến hai anh chàng nín khe.

Trong giọng nói vẫn ôn hòa trầm tĩnh kia phảng phất bao hàm tiếng kim lảnh lót và tiếng nổ rền vang của sao trời.

“Toàn hạm đội cảnh giới.”

“Hạm trưởng! Đã phát hiện đơn vị Tiếng Vọng!”

“Hệ thống trung tâm đang bị tấn công, tổ Kỹ thuật đã tiếp quản.”

Lâm Kính Dã không những không dao động mà còn bình tĩnh phân phó: “Tắt AI, bật chế độ thủ công cho từng công tắc, pháo plasma mạn tàu sẵn sàng.”

Trong tầm mắt họ là một vật thể máy với kích cỡ ngang tầm một chiến hạm cỡ nhỏ, có tạo hình như một cây búa cán dài kỳ quặc. Nó không phải thứ phi thuyền phù hợp cho bất kỳ sinh vật nào đặt chân lên, vì vậy cũng vứt luôn thiết bị ổn định thăng bằng lẫn thiết bị duy trì sự sống, tuy dẫn đến quỹ đạo bay thất thường nhưng lại có không gian rộng rãi để trang bị vũ khí.

“Warhammer.” Lâm Kính Dã khẽ nhướng mày: “Đã bao năm rồi mà Tiếng Vọng còn dùng thiết kế lỗi thời này à?”

Những người khác không được nhẹ nhàng như vậy. Thứ vũ khí này được Liên Bang gọi là Warhammer (Búa Chiến, hoặc Búa Của Bà Mày), khi xuất hiện thường kết thành đội ngũ, không những có vũ khí bắn liên thanh tầm gần mà còn dùng quỹ đạo bay lộn xộn đâm sầm vào chiến hạm Liên Bang, phá tan đội hình của họ.

“Lo cái gì?” Lâm Kính Dã nhìn lướt qua một phen: “Tổng cộng bao nhiêu chiếc?”

Oscar giành quyền trả lời: “Không đủ một đội hình ạ, chỉ tầm 50 thôi.”

Lâm Kính Dã thong thả nói: “Khi nào chúng chiếm ưu thế về số lượng mới đáng sợ. Mở khiên phía trước, chúng ta đâm thẳng.”

Mọi người: “…”

Sao… sao mà sung dữ.

Kroos phấn khích la lên: “Đúng rồi! Mình lớn hơn nó mà, cứ thoải mái đâm thôi! Hay cho một chiêu gậy ông đập lưng ông này, Hạm trưởng đúng là quy-”

Đôi mắt hai màu nhàn nhạt liếc sang, lưỡi anh chàng lập tức thắt nút, sửa mồm thành: “Quyết định như thần!”

Lâm Kính Dã: “Cậu định nói quỷ kế đa đoan chứ gì.”

Kroos ngắc ngứ: “Năm mươi vòng ạ?”

“Một trăm.”

Kroos: “QAQ!”

Loại tinh hạm cỡ nhỏ như Warhammer không đủ để gây sức ép lên Nhiễm Tinh, vì vậy khi chiếc soái hạm hóa thân thành một ngôi sao siêu tốc vù vù lao đến, nghiền nát 50 kẻ thù khiến chúng không kịp trở tay, khiên chắn của nó cũng chỉ bị tổn hại 60% mà thôi.

“Bổ sung năng lượng khiên chắn.”

“Không cần để lại cho chủ pháo sao Hạm trưởng?”

“Không cần.” Lâm Kính Dã đáp: “Tiếng Vọng cũng phải tuân thủ định luật vật lý trong thế giới thật, chúng không thể copy paste ra chiến hạm được.”

Bởi vì thời gian eo hẹp, chúng không có cơ hội dựng nên một đội quân máy cỡ khổng lồ, càng không thể lắp ráp một tinh hạm có thể đối đầu trực diện với Nhiễm Tinh, ngay cả xưởng vũ khí cũng phải đi cướp của tộc Lục Phương, tạo ra được 50 chiếc Warhammer đã là cực hạn.

“Lũ số liệu thoái hóa như chúng nó thì làm gì biết xã giao. Chúng căn bản không ngờ chuyên viên ngoại giao Liên Bang có thể ép Dạ Vũ cho chiến hạm của ta thâm nhập.” Giọng nói đong đầy mỉa mai của Rennes vang lên trong kênh: “Mera được kéo về rồi nhưng máy bay thì toang nhé. Đang đi về phía kho vũ khí đây, chuẩn bị xem pháo hoa đi.”

Sĩ quan quân nhu Roland thì thầm: “Ơ, lãng phí thế.”

Nếu người đến là phi đội Hắc Phong Điểu – mà không có sự bảo kê của đại quân Dạ Vũ – thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn với 50 chiếc Warhammer này, đáng tiếc đối thủ chúng đụng độ lại là Nhiễm Tinh không-biết-phải-trái-gì-sất.

“Hạm trưởng, mặt trăng số một có dấu vết hoạt động của người máy, thị tộc Lục Phương dường như đang tổ chức chống cự tại chỗ. Đồng thời phát hiện công sự dưới nước trên mặt trăng số hai, có đơn vị bay đang tìm cách phá cửa vào từ phía trên.”

Lâm Kính Dã gật đầu: “Dọn đống rác kia đi, đừng để chúng làm ô nhiễm vũ trụ nữa. Đội Y tế và đội lục chiến chuẩn bị cứu viện.”

Rennes: “Hy vọng trong số họ có người biết Tiếng Vọng xâm nhập bằng cách nào.”

Trước sự hiện diện của Nguyên soái, Hạm trưởng tàu hộ tống rén đến mức không dám thở mạnh.

Ai nấy đều biết mối thù giữa Thanh Kiếm Bầu Trời và Tiếng Vọng. Mẹ ruột hắn chết vào tay chúng, vì vậy Rennes không chỉ muốn tiêu diệt trung tâm của Tiếng Vọng thế hệ này mà còn muốn tiễn toàn bộ vật chứa về với hư vô trong một chùm pháo bông rực rỡ.

Với Elliot, Lâm Kính Dã đã nhẫn nại mười một năm.

Còn với Tiếng Vọng, bao nhiêu năm chúng ẩn nấp cũng là ngần ấy thời gian Rennes kềm chế bản thân.

Gần hai mươi năm, gấp đôi quân tử.

Quá đủ rồi.

……

Vừa rời khỏi bệnh viện, Lâm Tịnh Nhiên đã gặp phải Fritz Wimmer.

Từ khi Elliot Wimmer được xác nhận tử vong, ai có mắt cũng đều nhìn ra Thượng tướng Wimmer bắt đầu chuyển trọng tâm bồi dưỡng sang đứa cháu nhỏ: không chỉ “bắt” nó chuyển sang ngành Chỉ huy chiến đấu mà còn dẫn đi tiếp xúc với những tiền bối trong Quân đội. Giới thượng lưu Thủ Đô tinh nghe xong không khỏi xôn xao một phen, nói chẳng lẽ lão Tướng quân suy nghĩ hão huyền, muốn đào tạo ra một vị Tướng Omega?

Giới bình dân lại có phần khen ngợi cách làm này, xem như vớt vát lại một chút thanh danh vốn đã bị Elliot hủy hoại cho Quân đoàn thứ nhất.

“Cậu đến đây làm gì?” Lâm Tịnh Nhiên lạnh nhạt cất tiếng.

Người đối diện mặc quân phục chiến đấu, vóc dáng dường như đã cao lên không ít, nhưng vẫn giữ lại vẻ rụt rè nhút nhát làm người trìu mến: “Mình… mình nghe nói em Marina phân hóa thành Omega nên… nên đến xem có thể giúp….”

“Không phiền cậu nhọc lòng.” Khóe môi Lâm Tịnh Nhiên cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo, xoay gót rời đi, để lại Fritz đăm đăm dõi theo, bàn tay chậm rãi siết lại.

Nó đã thấy được, trong đoạn clip khi Lâm Tịnh Nhiên lén đưa một mớ đồ vật vào phòng bệnh cho con bé kia, từng món từng món đều thuộc về Lâm Kính Dã, thậm chí trên chiếc vali ấy còn lưu lại hơi thở của anh.

Lâm Kính Dã… Nó nghĩ. Anh Kính Dã giờ này… hẳn đã sắp tìm được manh mối Tiếng Vọng để lại bên kia rồi.

Ánh mắt theo sát gắt gao của Fritz không khiến Lâm Tịnh Nhiên dừng bước, nhưng đủ để khiến cậu sinh ra chút lo ngại khi cảm nhận được thứ cảm xúc tăm tối vây quanh nó. Cậu đã không có hảo cảm với đôi anh em kia từ bé, nhưng Fritz vẫn luôn là một diễn viên đại tài, thật hiếm khi thấy nó lộ vẻ thù địch trắng trợn thế này.

Mà cảm xúc truyền đến từ dao động tinh thần rõ mồn một ấy lại là… ghen tị?

Lâm Tịnh Nhiên bật ra một tiếng cười giễu cợt, vội vàng trở về trường.

Lê Giang là giáo sư hướng dẫn danh dự của khoa Y, vì vậy vào được các lớp học của anh ta đã khó như lên trời, ở lại càng gian nan bội phần. Mà giáo sư Lê tuy không có thói quen trực tiếp đuổi người nhưng một khi đã mắng chửi là không nể nang ai hết. Không phải ai cũng chịu đựng được những lời khắc nghiệt ấy, thành ra vô số sinh viên ôm nhau khóc thét, Úy Lam nghe tên cũng xanh mặt.

“Á Á Á Tiểu Nhiên cuối cùng cũng về rồi!!”

Năng lực của Lâm Tịnh Nhiên may mắn đạt được sự công nhận ban đầu của Lê Giang, có thể vào phòng thí nghiệm để quan sát và học tập. Nào ngờ khi vừa đặt chân đến, cậu bị bầu không khí khủng hoảng làm cho sững sờ. Sao cả đám sinh viên lại hốt hoảng bám rịt ngoài cửa thế này? Chẳng lẽ mắc lỗi tập thể bị Viện trưởng đuổi cổ?

Người vừa gọi cậu là Patricia, cựu sinh viên kiêm trợ lý hiện tại của Lê Giang. Lâm Tịnh Nhiên biết cô từng công tác trong tập đoàn nhà mình suốt một thời gian dài, nhưng mãi khi nhìn thấy cô trong văn phòng Viện trưởng, cậu mới vỡ lẽ ra cô chính là người được anh ta cài vào để điều tra vụ án thuốc cấm.

Patricia vội vàng kéo cậu sang một bên, ép giọng đến mức nhỏ nhất: “Lớn chuyện rồi Tiểu Nhiên! Em là em của Hạm trưởng Lâm, mà anh ấy cũng xem như bạn thân của Viện trưởng, bây giờ chỉ có em mới giúp được thôi!”

Lâm Tịnh Nhiên bị sự căng thẳng trên mặt cô làm cho hoảng sợ, vội hỏi: “Chuyện gì ạ?”

Đôi môi Patricia khẽ mím lại, liếc về cửa phòng thí nghiệm đóng kín, thì thào: “Em cũng biết Viện trưởng Lê Giang là Beta đúng không?”

“Dạ biết.”

“Suỵt…” Nữ Omega càng hạ âm lượng: “Thật ra thầy ấy… là Omega cấp C+…”

Hai mắt Lâm Tịnh Nhiên trợn tròn như hai hột nhãn, sau đó bị Patricia bịt miệng.

“Không được kể ra ngoài! Người khác không biết nên tưởng thầy chỉ nổi đóa như bình thường, cùng lắm chỉ hơi cáu thôi.”

Cậu gỡ tay đối phương ra: “Omega giả Beta cũng không phải tin gì mới, em sẽ không tiết lộ đâu. Nhưng mà chuyện này… là kỳ sinh lý của thầy?”

Patricia có chút sững sờ trước khả năng giữ bình tĩnh của Lâm Tịnh Nhiên, nhưng nghĩ đến người anh trai có thể che giấu thân phận, trở thành sinh viên xuất sắc nhất Úy Lam của cậu thì không thấy ngạc nhiên nữa, bèn che mặt lại: “Ừ, chính nó… Thầy đến kỳ dễ quạu lắm, chị… chị đánh không lại. Hạm trưởng Lâm có dạy em mấy ngón rồi đúng không? Em vào đi.”

Hai mắt Lâm Tịnh Nhiên càng mở lớn hơn như con mèo nhìn thấy quả dưa chuột, nếu mọc ra lỗ tai thì chúng cũng dán sát đầu rồi.

“Đ- đánh? Em tưởng phải tiêm thuốc ức chế chứ, sao lại… đánh?”

“… Có mấy lần thầy đến kỳ, lại gặp đúng lúc thí nghiệm bị kẹt giữa chừng đều sẽ… sẽ cầm dao muốn moi tuyến thể ra!” Patricia bù lu bù loa: “Lúc trước bọn chị đều nhờ anh hai em đến trói thầy lại, lần này nhờ cả vào em đấy Tiểu Nhiên!”