O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 145: Ngoại truyện 3




Hai chữ “trưng dụng” của Rennes thật sự là thẳng thắn đến không thể thẳng thắn hơn.

Khả năng bảo quản vật tư có hạn khiến hạm đội vũ trụ luôn phải mang càng ít thực phẩm tươi sống càng tốt. Thay vào đó, họ sử dụng viên nén dinh dưỡng chuyên dùng trong quân đội, có hiệu quả gấp nhiều lần so với loại dân dụng.

Lâm Kính Dã còn sở hữu phiên bản cô đặc được phân phối độc quyền cho đội đặc nhiệm tiền tuyến. Chỉ một tuýp dài bằng ngón út, ngậm vào còn chưa đầy miệng là có thể đáp ứng đầy đủ nhu cầu dinh dưỡng cho một ngày, rất tiện lợi trong chiến đấu. Vì thành phần dinh dưỡng đã được chiết xuất kỹ càng nên 99% dịch sẽ được cơ thể hấp thu, giảm đi quá trình bài tiết. Sau khi được Lê Giang nghiên cứu cải tiến, nó còn có chức năng bảo vệ bao tử, tránh cho dạ dày bị tổn thương khi rỗng ruột.

Mấy tuýp dịch còn quý hơn vàng này, Lâm Kính Dã thường ngày ra trận đều tiết kiệm không xài, vậy mà bây giờ lại phải dùng đến để đối phó với Rennes.

Tay trái chống lên bồn rửa mặt (tay phải đương nhiên đã nằm ở góc nào đó), anh nhìn gương mặt còn vương nét bần thần hốt hoảng của mình trong gương, cảm thấy bản thân trông chẳng khác gì nạn nhân sống sót sau ba ngày ba đêm vật lộn với mười tám con quái vật.

… Omega nào cũng hung tàn đến vậy sao?

“Ê—” Giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn của người nào đó vang lên bên ngoài: “Trốn ở trỏng làm gì hả? Cả ngày nay em có cái gì vào bụng trừ dịch dinh dưỡng đâu mà phải đi vệ sinh?”

Lâm Kính Dã chỉ muốn ôm trán (đáng tiếc không tay nào rảnh).

Con mẹ nó chứ ngài cũng biết em không ăn không uống cơ à???

“Rennes.” Lâm Kính Dã cất giọng khàn đặc: “Mất kiểm soát trong kỳ sinh lý cũng xem như bệnh, đề nghị ngài đi khám thử…”

Người bên ngoài đốp lại ngay: “Với tôi thế là bình thường!”

Lâm Kính Dã: “…”

Méo tin!

Rennes lại lạnh lùng buông một câu: “Tôi thấy người nên đi khám là em mới đúng. Alpha lúc nào cũng rêu rao bảy ngày bảy đêm cơ mà, em mới bất thường ấy!”

Lâm Kính Dã: “… Mấy cái đó chỉ có trong tiểu thuyết mạng thôi! Bằng không ngài về Úy Lam học lại đi!”

Ngay cả anh đây – đường đường là Thượng tướng Liên bang, Quân đoàn trưởng Quân đoàn thứ nhất – nếu không có mấy tuýp dịch cô đặc từ công nghệ bí mật của Lê Giang thì đã bỏ mạng trên giường rồi, nói chi đến Alpha phổ thông.

Một là Rennes từng bị tia vũ trụ chiếu nên biến dị, hai là định nghĩa “bình thường” của hắn lệch khỏi nhận thức thông thường cmnr!

Rennes cười ruồi: “Tự ngẫm lại xem em là ai còn tôi là ai, hả sinh viên xuất sắc nhất Úy Lam của tôi ơi?”

Lâm Kính Dã: “…”

Ừ nhỉ, Thanh Kiếm Bầu Trời đã bao giờ bình thường chưa?

Chưa.

Anh thở dài: “Thôi được, vậy cho em nghỉ lại sức đã được không? Còn làm nữa là em phải cấp cứu trước thật đấy.”

Sau ba giây im lặng, đối phương mới đáp: “Ok.”

Cửa nhà vệ sinh vừa mở, Lâm Kính Dã còn chưa kịp nhìn rõ bên ngoài thì đã bị một bàn tay ngo ngoe rục rịch từ lâu túm lấy lôi vào tổ.

Dùng thuật ngữ tiêu chuẩn mà nói thì đúng là “tổ Omega”, nhưng vật liệu xây dựng bao gồm giường, chăn, mền, gối, nệm, khăn lông, quân phục, thường phục, khăn mặt, đồ lót… tất cả đều của Lâm Kính Dã. Tóm lại là tất cả những vật dụng làm bằng vải thuộc sở hữu của anh đều bị hắn gom đi xây tổ.

Tuy dùng chung một từ “xây tổ” nhưng khác với các loài động vật, phần lớn Omega thường chỉ dùng bất kỳ vật phẩm nào mang mùi hương khiến họ cảm thấy an toàn, sau đó bày biện theo cách thoải mái nhất. Ai tỉ mỉ thì sắp xếp ra hình ra dạng, vụng hơn thì chất thành đống trên giường, hoặc chỉ cần lấy quần áo đối phương đắp lên người, vân vân và mây mây, chứ hầu như không có ai sẽ dựng một cái “tổ” theo nghĩa đen cả.

Vậy mà Rennes lại cất được hẳn một cái tổ vừa to vừa tròn, thả mười mấy hai chục quả trứng vào ấp cũng không thành vấn đề.

Lại còn mềm như mây.

Đó là suy nghĩ duy nhất của Lâm Kính Dã khi nằm vào giữa núi vải kia.

Trên mạng có thầy giáo dạy Toán tay không vẽ hình tròn, nhà anh có Omega Bầu Trời tay không xây tổ hình tròn.

Nhưng!

“Rennes, ngài đã hứa để em-”

“Thì em nghỉ ngơi đi.” Đối phương tỉnh như ruồi: “Thích ngủ cứ việc ngủ, tôi làm gì kệ tôi.”

Lâm Kính Dã: “…”

Cầm Thú Bầu Trời!



Nguyên soái Rennes và Thượng tướng Lâm Kính Dã… ở bên nhau???

Liên bang sang chấn tập thể khi nghe tin.

Bên nhau kiểu trên cùng một giường chứ không phải ở kế bên nhau để đánh lộn ấy hả?

Cái gì? Nà ní?? What???

Phản ứng đầu tiên của toàn dân là “giả chắc, fake 100%”. Cho dù Liên bang có muốn thúc đẩy những dự luật về quyền lợi, thay đổi quan niệm cứng nhắc về quan hệ hai giới AO từ thời Đế quốc, thì cũng không cần phải lấy hai người đại diện cho câu nói “một núi không thể chứa hai hổ” này ra để dàn dựng chứ?

Về mặt sinh lý, pheromone Alpha cấp S bài xích lẫn nhau là chuyện như cơm bữa. Tuy hai Alpha thân thiết vẫn có thể vượt qua rào cản đó, để pheromone của mình hòa quyện vào nhau, nhưng tiền đề là giữa họ phải có TÌNH SÂU NGHĨA NẶNG. Trong khi đó, nhìn Thượng tướng với Nguyên soái đi, lần đầu gặp nhau đã thượng cẳng tay hạ cẳng chân, làm quái gì còn khả năng hòa thuận chung sống nữa?

Hay là cưỡng ép gán ghép để quảng bá tình yêu AA? Càng không thể nào, lấy địa vị của họ thì ai mà ép cho nổi.

Thế là dân chúng đều khịt mũi xem thường, trề môi bảo phóng viên bây giờ viết tin vịt chạy KPI cũng vứt thường thức ra sau đầu rồi à?

Sự khinh bỉ của quần chúng khiến phóng viên tức cành hông, lập tức tung ra bằng chứng: Hệ thống cảnh báo tự động của AI trên chiến hạm đã bị kích hoạt khi pheromone của Thượng tướng Lâm bất thình lình dâng trào như một cơn đại hồng thủy, khiến máy theo dõi sức khỏe trong phòng Hạm trưởng cũng phát nổ. Sức khỏe của người đeo hàm Thượng tướng như Lâm Kính Dã được Liên bang xem như tài sản an toàn, vì vậy việc hệ trọng này tất nhiên đã được hệ thống trực tiếp báo cáo lên tổng bộ, ngay cả Nữ vương cũng dành mối quan tâm đặc biệt.

Nên biết Thượng tướng Lâm là người cực kỳ kỹ tính. Trước kia từng có Omega lòng mang ý xấu, thừa cơ đột nhập khi anh đến kỳ mẫn cảm, sau đó phát hiện ra… Lâm Kính Dã tiêm thuốc ức chế đều đặn như chiếc đồng hồ lên dây cót, chưa một lần trễ nải, đến cái cửa sổ để chấm mút cũng không có.

Đã vậy, Omega kia còn cố ý thả pheromone ra trước mặt anh…

Nghe nói cái vị số nhọ này cứ mỗi lần đến kỳ sinh lý đều run như cầy sấy, nhìn đâu cũng tưởng tượng ra cảnh một vị Thượng tướng Liên bang nào đó sẽ bất thình lình lao tới thọc cho chục liều ức chế vào người, hiện nay vẫn phải đi điều trị chứng sợ kim tiêm.

Tóm lại, nếu Thượng tướng Lâm đã phát tán lượng pheromone khổng lồ trên quy mô lớn kéo dài như vậy, mà còn không mang tính công kích, vậy khả năng duy nhất còn lại không phải là tự nguyện hay sao?

“Pheromone của Thượng tướng Lâm và Nguyên soái Rennes có độ xứng đôi rất cao, kết hợp hoàn hảo với nhau. Mọi người cũng biết tình cảm càng gắn bó thì độ xứng đôi càng cao, khi đạt từ 90% trở lên thì không chỉ đơn giản là phù hợp về điều kiện sinh lý tự nhiên mà còn phải hòa hợp về cảm xúc…”

Dân chúng: “Lại phát hiện một phóng viên chơi đồ. Pheromone của Thượng tướng Lâm với Nguyên soái Rennes thì xứng đôi kiểu gì?”

Phóng viên thộn mặt: “Ừ nhỉ, sao trong báo cáo của Quân đội lại viết độ xứng đôi… Ủa khoan.”

Những lời sau đây được thốt ra với vẻ mặt của nạn nhân bị Tiếng Vọng hút mất não: “Nguyên soái Rennes… cấp bậc S… giới tính, Omega???”

Dân chúng: “Ai lại thả phóng viên chập mạch ra ngoài thế này? Kéo về đi chứ.”

Buổi chiều hôm ấy, Quân đội tổ chức họp báo, chính thức công khai giới tính thật sự của Nguyên soái là Omega.

Dân chúng: “??? Thì ra người chập mạch là tôi.”

Các phóng viên có mặt tại hội trường ngây ra như phỗng khi ngửi được mùi cà phê mocha trắng thơm lừng, muốn giấu cũng không giấu được từ Thượng tướng Lâm.

Ai nấy nghệch mặt nghĩ: Thì ra là chocolate trắng hòa với cà phê à?

Là những người luôn kiên trì theo đuổi sự thật, một phóng viên giơ micro, đặt câu hỏi với cảm xúc lẫn lộn giữa kích động, nể phục lẫn hóng hớt: “Xin hỏi Thượng tướng Lâm và Nguyên soái Rennes, tình cảm của hai vị đã tiến triển đến bước nào rồi ạ? Liệu có thể cho biết đã tiến hành đánh dấu vĩnh viễn chưa ạ?”

Lâm Kính Dã im lặng cả buổi trời mới đáp: “Xem như vậy đi.”

Phóng viên nhăn nhíu: “Xem như vậy… nghĩa là… là đánh dấu tạm thời, đợi kết hôn rồi mới đánh dấu vĩnh viễn ạ?”

Cũng có thể hiểu được, khi việc Nguyên soái là Omega chẳng khác gì một quả bom được kích nổ. Gia tộc Quintus vẫn luôn vin vào thân thế Rennes mà dây dưa mãi không thôi, cho dù họ có yêu nhau đắm say thì vẫn còn rất nhiều điều phải bận tâm theo thông lệ của những gia tộc lớn. Mà cho dù không bị gia tộc ảnh hưởng thì người có địa vị như Rennes cũng sẽ không bị cách ly riêng trước ngày hôn ước được xác định. Tuy Thượng tướng Lâm không phải kiểu người sẽ làm vậy, công nghệ y học – dưới sự hỗ trợ của Trái Đất – cũng đã tiến bộ, có thể xóa đi vết đánh dấu vĩnh viễn, nhưng lỡ có người tiếp tục đánh dấu rồi dựa vào đó để khống chế Omega, giành quyền kiểm soát thì… 

Nào ngờ Lâm Kính Dã bình thản giải thích: “Đánh dẫu vĩnh viễn là hành vi của Alpha lên Omega. Ngược lại, pheromone của Omega không mang tính xâm lược như Alpha, vì vậy không thể đánh dấu một lần cho mãi mãi, mà cần lặp đi lặp lại liên tục để củng cố, nên tôi mới nói là xem như. Dẫu sao chẳng ai lại tính đến chuyện chia tay khi đang yêu nhau cả.”

Phóng viên: “Cũng đúng ạ, vậy… Khoan khoan khoan, Omega đánh dấu Alpha???”

Những từ cuối cùng đã đạt đến cao độ của loài cá heo. Các phóng viên còn lại kêu quang quác khi Lâm Kính Dã thong thả gật đầu, nghe anh điềm tĩnh tiếp lời.

“Chưa kể Omega cấp S có khả năng sinh sản cực kỳ cao. Xác suất thụ thai khi AO cấp S kết hợp gần như là 100%, mà tôi và Nguyên soái trước mắt đều không có ý định sinh con dưỡng cái.”

Còn một điều nữa, Thanh Kiếm Bầu Trời méo phải người!

Khi anh nói những lời này, Rennes hết sức tự nhiên choàng một tay qua vai anh, như có như không khảy khảy mấy lọn tóc bên tai.

“Cũng may là em ấy không sinh được.” Hắn rì rầm lên tiếng quanh que chocolate trong miệng.

Lâm Kính Dã nhìn sang với vẻ vô cảm, thầm nhủ không sai tẹo nào, bằng không giờ này sắp đẻ ba lứa rồi.

Phóng viên còn muốn hỏi thêm thì đã bị ánh mắt của Nguyên soái lia tới. Màu xanh lam âm u rét mướt như lòng băng, chất chứa vẻ uy hiếp còn hơn cả ngọn lửa nơi chủ pháo khiến đầu anh ta nảy số cực nhanh.

“Dạ hết… hết câu hỏi rồi ạ!”

Rennes gật đầu thỏa mãn, một tay quấn quanh eo Thượng tướng Lâm, kéo anh vào lòng, tay còn lại phẩy phẩy: “Vậy kết thúc ha. Bọn ta đánh nhau tiếp đây.”

Phóng viên cà lăm: “Đ- đánh nhau?”

Rennes nhìn xuống với vẻ đương nhiên: “Thì không phải mấy người hay đưa tin, nói ta và Thượng tướng Lâm gặp mặt là đánh sao?”

Dân chúng Liên bang đang theo dõi qua truyền hình đồng loạt im như thóc trong một giây, sau đó phát ra từng tiếng thét vang vọng mây xanh.

Nguyên soái! Ngài định “đánh” ở đâu, “đánh” cái gì? Về nhà khóa cửa đại chiến ba trăm hiệp hả?

Hôm nay cũng là một ngày bị vạch mồm ra bón cơm chó.