O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 135




Trung tâm Nhà Thám Hiểm.

Đây là lần đầu tiên Liên bang biết đến sự hiện diện của một Tiếng Vọng có xưng hô riêng biệt.

Tuy Tiếng Vọng sẽ không tìm mọi cách để hủy diệt tính đặc thù của tư duy con người, nhưng người thường cũng sẽ không sở hữu tố chất đủ nổi bật đáng để trung tâm phải ghi nhớ. Điều này chứng tỏ nó đã phải đạt được thành tựu vô cùng đặc biệt nên mới sở hữu tên gọi riêng, còn tên có dễ nghe hay không lại là một vấn đề khác.

Lấy một ví dụ không thỏa đáng cho lắm: nếu Rennes có bao giờ nghĩ quẩn mà muốn làm Tiếng Vọng, thì hẳn sẽ được gọi là trung tâm Thanh Kiếm Bầu Trời.

Giữa hàng loạt suy nghĩ vụt qua như con thoi trong đầu, Lâm Kính Dã thậm chí còn có thời gian thầm nhủ: Vậy thì Langdon sẽ là trung tâm Động Lòng.

Cũng không biết tim gã có bị di chứng gì không.

Kể từ khi trở lại nắm quyền, Langdon đã lợi dụng quyền hạn của Noah khi gã còn hợp tác với Tiếng Vọng mà tiếp cận chúng, sau đó cho quân đánh tan tác những đội ngũ được trung tâm chỉ huy, khiến tình trạng của chúng chỉ có thể được gói gọn trong một chữ “thảm”.

Thói quen sùng bái, kính nể quân nhân bắt nguồn từ thời kỳ Đế quốc vẫn còn được lưu giữ ở chòm Trường Xà. Trẻ con nơi đây hầu như không có đứa nào thích làm ngôi sao như trẻ con Liên bang, ngược lại đều ôm mộng trở thành chỉ huy. Sau khi Langdon trở về, các trường quân đội lẫn biên chế lính tiền tuyến đã bắt đầu mở cửa cho Beta đăng ký.

Có Alpha không phục vì cho rằng quyền lợi của mình bị ảnh hưởng ư?

Được thôi.

Langdon chỉ tay ra cửa: “Đi, đi ra đó bắt Hạm trưởng Lâm Kính Dã của tàu Nhiễm Tinh về đây, rồi hẵng nói mày phản đối cho Beta tham gia vào lĩnh vực quân sự.”

Nghĩ đến viễn cảnh đi một bước đã động lòng (vật lý), đi bước nữa bị cướp lấy trái tim (nghĩa đen), phản quân tên nào tên nấy đều câm như hến.

Theo chiến sự kéo dài nơi tiền tuyến, số lượng trung tâm bị tiêu diệt ngày càng nhiều. Một khi mất đi sự kiểm soát từ một nguồn thống nhất, việc xử lý những đơn vị còn lại không khác gì xử lý người máy quét nhà bị trục trặc – khác ở chỗ chúng có mang vũ khí, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

Trao đổi thông tin với Trái Đất xong, Lâm Kính Dã không tiếp tục chỉ huy tiền tuyến truy đuổi mà cho hạm đội đợi lệnh tại chỗ, sau đó bắt đầu liên lạc với Dạ Vũ và Hydra.

“Hạm trưởng, đường dây của họ đều bận.” Kroos báo cáo với vẻ bất an: “Biết ngay mà! Chắc chắn là lũ khốn phản quân đã bắt tay với con mụ kia, giở trò với Liên bang chúng ta!”

Lâm Kính Dã lắc đầu: “Không đến nỗi. Đích thân Thượng tướng Z ngồi xuống đàm phán với Langdon. Lấy năng lực nắm bắt tâm lý của anh ta, khả năng gã chơi trò lá mặt lá trái để được tự do gần như là con số không.”

“Thượng tướng Z sao.” Kroos lẩm bẩm, tiếp tục ấn gọi Bức tường Vành đai.

“Hả, cũng bận luôn. Chẳng lẽ họ đang họp?” Sĩ quan chuyên phụ trách thông tin kế bên Kroos bối rối ra mặt: “Không đúng, với quyền hạn tối cao hiện nay của Thanh Kiếm Bầu Trời, dù có họp bàn chiến thuật gì thì Hạm trưởng nhà mình cũng vào được mới phải.”

Lâm Kính Dã bỗng nói: “Dùng quyền hạn của Thượng tướng Wimmer.”

Kroos: “Hạm trưởng, Thượng tướng Wimmer không có quyền dự họp chiến thuật hậu phương, sẽ bị từ chối.”

Thấy trưởng quan chỉ gật đầu chứ không giải thích gì thêm, anh chàng lèm bèm vài câu rồi ngoan ngoãn nghe lời.

“Đường dây bận.”

Kết quả này khiến bầu không khí trong đài chỉ huy đọng lại.

Trong tình huống bình thường, cho dù đầu dây bên kia có đang bận thật hay không, người không có quyền hạn như Thượng tướng Wimmer sẽ luôn nhận được thông báo từ chối từ hệ thống trung tâm, chứ không thể biết được trạng thái cụ thể của đối phương.

“Toàn quân tập hợp.” Lâm Kính Dã đanh giọng ra lệnh: “Bảo đội tiếp tế Quân đoàn thứ nhất sắp xếp đội ngũ, chỉnh lý đội hình, mười phút sau xuất phát trở về.”

Mệnh lệnh vừa ra, Oscar đã xúm tới: “Mình không đuổi Tiếng Vọng tiếp sao Hạm trưởng?”

Lâm Kính Dã lia mắt sang: “Sao cậu lại về đây?”

“A dạ, em…”

“Teval đâu?”

Tròng mắt Oscar chạy láo chạy liên, chỉ cười hề hề chứ không đáp.

Lâm Kính Dã: “Về soái hạm Quân đoàn thứ nhất ngay, bảo Teval đừng ngủ nướng nữa.”

Oscar: “Rõ! Nhưng mà mình thật sự không đuổi nữa ạ? Em thấy sắp bắt được trung tâm Đầu Não rồi mà.”

Từ gương mặt không một gợn sóng của chỉ huy, hắn ta bỗng dưng cảm nhận được sát khí lẫm liệt nhàn nhạt tản ra, không khỏi bừng tỉnh: “Hạm trưởng, những trung tâm hạng xoàng này… đang cố ý dẫn chúng ta đi?”

Cho dù dùng trung tâm làm mồi cũng không tiếc?

Số trung tâm hỏng bị chất thành đống ấy nào có phải những khối sắt vụn thông thường, mà là Tiếng Vọng cấp cao hàng thật giá thật, mỗi cái đều có thể ra lệnh cho hơn trăm đơn vị Tiếng Vọng. Quân Liên bang đã phá hủy được hơn một nghìn đơn vị trong hai tháng qua.

“Có lẽ chúng không ngờ trung tâm sẽ bị tiêu diệt nhanh như vậy.” Âm thanh của Thượng tướng Wimmer bỗng xuất hiện trong kênh: “Hạm trưởng Lâm cho rằng tín hiệu liên lạc đã bị Tiếng Vọng chặt đứt?”

Lâm Kính Dã gật đầu: “Nếu chúng ta trở về nhà, bỗng phát hiện toàn bộ tinh hệ Liên bang đã trở thành thiên đường của Tiếng Vọng, những người thân quen lại thành số liệu, thì có xử lý được bao nhiêu trung tâm cũng đâu còn nghĩa lý gì.”

“Nguyên soái đang có mặt tại tinh vực Thủ đô.”

Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, nhưng đằng sau là vô vàn những lời khen có cánh và sự tín nhiệm tuyệt đối dành cho Thanh Kiếm Bầu Trời. Khóe môi Lâm Kính Dã cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, nói.

“Phải, vì vậy tôi không cho rằng chúng có năng lực thôn tính Thủ Đô tinh. Tôi chỉ đang trình bày theo mạch suy nghĩ thông thường, bởi sau khi nhận ra mình trúng kế điệu hổ ly sơn, phản ứng tiếp theo chính là lo lắng cho căn cứ hậu phương.”

Sau một giây im lặng, tiếng cười sang sảng chợt cất lên từ đầu dây bên kia. Những nếp nhăn trên gương mặt Wimmer giãn ra, tựa như lão sư tử bừng tỉnh sau giấc ngủ dài. Tuy cái bờm đã lấm tấm hoa râm, nhưng răng nanh và móng vuốt vẫn còn sắc nhọn.

“Ta hiểu rồi, Hạm trưởng Lâm đang thử ta.” Ông nói, ánh mắt nhấp nháy đầy tán thưởng: “Cậu mới là người gặp nguy hiểm thật sự ở đây. Liên bang có Thanh Kiếm Bầu Trời tọa trấn; Dạ Vũ và Hydra đã bị thu phục, chấp nhận hợp tác. Tả Lẫm đánh trận cũng điên cuồng như Rennes, nhưng chừng nào anh ta còn hiện diện, Bức tường Vành đai là bất khả xâm phạm. Cậu thật ra không quá lo lắng cho Liên bang, bởi tuy sẽ có chút rắc rối phát sinh bởi cách phối trí đóng quân như vậy, nhưng nếu có hiểm họa lớn xảy ra thì nhân loại cũng nên bị xóa sổ rồi.”

Oscar nhìn hai người đang đối thoại, sắc mặt đi từ ngơ ngác đến kinh hãi, bỗng kêu lên: “Bọn chúng đang nhằm vào vào anh ư, Hạm trưởng?”

Thấy Lâm Kính Dã không đáp, hắn tiếp tục: “Là Fritz?”

Hai vị chỉ huy tiếp tục không lên tiếng, Oscar thì còn đỡ, nhưng Kroos thiếu điều nhảy dựng khỏi ghế: “Trời đất, thằng oắt đó còn có năng lực bày binh bố trận cho Tiếng Vọng hả?”

“Có lẽ là giao dịch.” Oscar nói: “Dù sao thì nó cũng có xuất thân và địa vị, có thể lợi dụng danh hiệu ‘Omega được yêu thích nhất’ để âm thầm ra tay tại Thủ Đô tinh. Biết đâu Tiếng Vọng đã lệnh cho nó chôn sẵn âm mưu gì ở đó rồi.”

“Giữa tôi và Rennes, tôi không cho rằng Tiếng Vọng sẽ đánh giá tôi đáng lo ngại hơn ngài ấy.” Lâm Kính Dã điềm nhiên nói: “Bởi dẫu sao ngài ấy cũng là thần thoại bất bại suốt mười mấy năm qua. Cho dù tin tức tôi là ‘Bóng Ma’ đã tiêu diệt tinh tặc, phá hủy chợ giao dịch ngầm có được tuôn ra thì cũng không nên được xem trọng hơn. Nhưng có thể khẳng định rằng Tiếng Vọng đã bỏ ra rất nhiều công sức để đối phó tôi.”

Thượng tướng Wimmer gật đầu, đồng tình với ý kiến của Oscar: “Fritz đã làm một cuộc trao đổi với chúng.”

“Nó bố trí kế hoạch ở Thủ Đô tinh, đổi lại, Tiếng Vọng sẽ bắt tôi cho nó.” Lâm Kính Dã nói: “Thượng tướng cho rằng, Fritz sẽ đợi chúng ta ở nơi nào đây?”