O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 102




Mặc cho bao lần Rennes thề thốt rằng việc này không liên quan gì đến hắn đi chăng nữa, vẫn không ngăn được những ánh mắt hoài nghi từ Lâm Kính Dã. Cuối cùng, anh quyết định không thể tin tưởng hắn hoàn toàn, bởi tấm ảnh thật sự là rất… quá đáng.

Rõ ràng hai người đều mặc lễ phục Dạ Vũ, nhưng từ góc chụp chỉ thấy Rennes tựa vào một phần vỏ tàu nhô ra, nửa người dưới hoàn toàn bị che khuất, nửa người trên là góc nghiêng lạnh lùng mà hoàn hảo; ngược lại, Lâm Kính Dã xuất hiện rõ mồn một từ váy đến eo, đã vậy nhờ vào bàn tay Rennes đặt hờ bên cạnh nên trông eo anh bé! Xíu!

“Nhìn hình này, đến em còn phải tự hỏi liệu mình có đủ tiêu chuẩn ra tiền tuyến không nữa.”

Rennes phá ra cười hớn hở, đoạn bắt lấy cằm anh, thơm một cái chụt lên khóe môi mím chặt rồi nghênh ngang đi mất.

Về phần dân chúng Liên bang, họ lại không mặn mà lắm với việc trêu đùa Lâm Kính Dã, mà dồn toàn bộ sự chú ý của mình vào một bình luận được đào ra từ hồi xưa lơ xưa lắc.

[AO mấy người đấm nhau tiếp đi, biết đâu người thắng lại là Beta tụi tui!] (chương 27)

Nhìn thấy vô số dòng [Beta dậy đi cưng, đừng mơ nữa] bên dưới, toàn thể cư dân mạng đều sâu sắc cảm nhận được liên hoàn vả là thế nào.

Sao lại thế được??!!

Alpha cặp với Beta… Tuy trông Nguyên soái chính là kiểu Alpha siêu mạnh có thể đánh dấu cả Beta, nhưng mà…

“Aaaa nhan sắc đã kịch trần rồi mà còn về với nhau nữaaa!! Quan trọng nhất hai ảnh lại không nặn ra được bé con xinh đẹp nào nữa chứ!!!”

Tầm ảnh hưởng của việc này hoàn toàn vượt quá dự đoán ban đầu của “chủ mưu” Ansel. Cứ tưởng tâm tư Nữ vương đã khó đoán rồi, ai dè núi cao còn có núi cao hơn, khiến đầu anh ta đau như búa bổ.

Khi Nữ vương bới được vị Tổng thư ký tận tụy nhà mình ra từ dưới núi công văn, chỉ thấy đầu tóc anh ta rối bù như tổ quạ, mắt kính lệch qua một bên, trong phòng còn lượn lờ pheromone mùi trà bạc hà.

“Bình tĩnh nào, mỗi khi anh kích động là cứ như có ai vừa bóp kem đánh răng vào ly trà vậy.”

Cô vừa nói vừa nhìn thoáng qua màn hình trong tay Tổng thư ký. Nửa phút sau, mùi macaron ùa ra, khiến Lê Giang đi ngang trên đường đến kiểm tra sức khỏe theo thông lệ cho cao tầng không khỏi nhăn mặt, lầu bầu một câu: “Mịa, giờ này đứa nào lại uống trà chiều?”

Giữa pheromone tung bay, đôi mắt của hai vị lãnh đạo nhìn màn hình mãi không chớp.

Nữ vương: “Dân chúng thế này không được rồi, Trẫm muốn thoái vị.”

Ansel: “Thần muốn từ chức, mong Bệ hạ cho phép.”

Nữ vương: “Không cho, tối nay anh còn một buổi họp báo.”

“Thần cắm đầu cắm cổ viết hai ngày một đêm, đến chợp mắt cũng không dám, chuẩn bị hết các câu về Tiếng Vọng có thể được hỏi, thậm chí còn tính đến việc dân chúng vì chuyện mẹ thằng Rennes-”

Nữ vương: “Ngài Tổng thư ký, ăn nói đúng mực, đừng dùng từ khiếm nhã.”

“Xin lỗi ngài, ý của thần là nếu không giải quyết tốt chuyện của thân mẫu Rennes thì sự tín nhiệm của Liên bang và lòng tin của dân chúng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Kết quả thế nào?”

Biểu cảm trên mặt Ansel không khác gì mặt đất nứt toác: “Trong đầu họ chứa cái gì vậy? ‘A mạnh mẽ B xinh đẹp ở cùng nhau, Hạm trưởng Lâm chịu nổi không’?? Cậu ta chịu được hay không thần không biết, nhưng thần thì không!!”

Cao tầng Liên bang đang lo sốt vó về Nguyên soái trên đài chỉ huy, vậy mà dân chúng chỉ chăm chăm đoán xem Nguyên soái về nhà trùm chăn làm gì?

Thiên lý ở đâu??

Chắc vũ trụ căm thù anh ta tận xương tủy nên mới cho anh ta trúng cử làm Tổng thư ký bộ Nội vụ Liên bang này!!

“Bệ hạ, thần xin hủy họp báo! Ai thích mở tự đi mà mở chứ thần không biết phải nói gì hết! Thần không biết, càng không có hứng thú tìm hiểu thằng điên họ Sở kia làm gì trong phòng ngủ!”

Tối hôm ấy, trước tòa nhà Quốc hội, Tổng thư ký bộ Nội vụ Liên bang Ansel “không họp là không họp” xuất hiện với nụ cười ôn hòa, lưu loát trình bày thành tựu của Liên bang những năm vừa qua trong việc xóa bó định kiến cổ hủ, đồng thời đề cao quyền lợi của Beta và Omega, nhận được những tràng pháo tay nhiệt liệt.



Lâm Tịnh Nhiên khóa cửa phòng thí nghiệm lại sau lưng, vừa cất bước sang dự thính lớp Chiến đấu, vừa nhẩm lại số tín chỉ của mình. Không như khối ngành Chiến đấu, sinh viên ngành Khoa học có thể đẩy nhanh tốc độ học tập, chỉ cần đạt tiêu chuẩn trong kỳ thi là có thể tốt nghiệp trước thời hạn.

Cậu mải tính toán làm sao để rút thời gian xuống còn hai năm, đến khi đặt chân đến cửa phòng học rồi mới dừng bước, tự hỏi sao mình lại gấp gáp vậy nhỉ?

Chẳng lẽ là… có chuyện gì phải tốt nghiệp rồi mới có thể làm?

Còn chưa kịp bắt lấy tia linh cảm ấy, một bóng người bất chợt lóe lên như một vong hồn lặng lẽ. Lâm Tịnh Nhiên nhìn đồng hồ, thấy chỉ mới vào tiết chưa đến mười phút, mà trông người kia không giống kiểu xin nghỉ đàng hoàng cho lắm.

Dám chuồn cửa sau cúp học ở trường quân đội? Đôi mày cậu nhíu lại, vô thức đuổi theo bằng kỹ thuật ẩn nấp được anh hai dạy cho.

Ban đầu, hàng loạt sơ hở của người kia đã khiến cậu lầm tưởng về khả năng của hắn, nhưng sau đó nhanh chóng phát hiện ra… hắn cố tình làm vậy. Thay vì nói hai người vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, chi bằng nói rằng cậu đang bị đối phương chủ động giữ khoảng cách.

Cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng, cậu thiếu niên nghiêm túc phán đoán từ biểu hiện xuất sắc của người kia, cảm thấy… Không, không thể nào xác định được.

Kỹ năng di chuyển ẩn nấp của người này e rằng đã đạt đến trình độ trinh sát chuyên nghiệp. Hắn hiển nhiên đã nhận ra sự hiện diện của cậu, hơn nữa còn cố tình dẫn dắt cậu đi.

Lâm Tịnh Nhiên nheo mắt lại. Tuy thế lực của Thượng tướng Fiditz đang nhổ ra từng cây đinh mục, cho những nhân viên từng cấu kết với Elliot xộ khám, nhưng cậu sẽ không vì vậy mà cho rằng học viện đã trở thành nơi an toàn tuyệt đối, bởi trên đời không chỉ có mỗi mình Elliot là con ông cháu cha.

Chỉ cần lòng người còn tồn tại thì sẽ luôn có những người sa ngã vì vô số nguyên nhân.

Lâm Tịnh Nhiên và cái bóng kia cứ một trước một sau mà theo đuổi, dẫn dắt nhau, từ sau lưng thư viện vòng đến một tòa nhà thí nghiệm của ngành Kỹ thuật mới dừng lại.

“Không đi nữa à?” Cậu bước ra từ trong bóng tối, giọng nói lạnh lùng mà tràn đầy cảnh giác: “Có gì cần nói nên mới dẫn tôi đến đây sao?”

Khi người kia xoay lại, Lâm Tịnh Nhiên có một khắc sửng sốt.

Đó là Fritz Wimmer.

Gương mặt nó vẫn mang nét xinh xắn ngọt ngào của Omega từng được nhiều người theo đuổi nhất trong giới quý tộc Liên bang, nhưng cơ thể đã nảy nở hơn trước, còn nhổ giò cao lên một khoảng. Có thể thấy dưới chương trình huấn luyện nặng nề của ngành Chiến đấu ở Úy Lam, cho dù là Omega cũng không thể duy trì vóc dáng thanh mảnh được nữa.

“Ra là cậu.”

“Tiểu Nhiên không nhận ra mình sao?” Vẻ tủi thân chực khóc quen thuộc hiện ra trên mặt Fritz, nhưng Lâm Tịnh Nhiên lại có cảm giác như đang nhìn vào đôi đồng tử dựng đứng lạnh lẽo của loài bò sát.

Môi nó đang cười, nhưng cảm xúc trong mắt đã không còn như trước.

“Xem ra cậu không định đóng kịch nữa.” Lâm Tịnh Nhiên không chút kinh ngạc: “Tôi biết cậu không vừa mắt tôi đã lâu. Hôm nay cậu định ra tay với tôi ở Úy Lam sao?”

“Cũng không hẳn.” Fritz nghiêng đầu, đáp với vẻ ngây thơ ngày nào: “Lần trước đúng là muốn mời cậu livestream một phen, nào ngờ lỡ động đến Nguyên soái, làm mình sợ muốn chết.”

Sắc mặt Lâm Tịnh Nhiên lạnh đi: “Thì ra là cậu chứ không phải Elliot.”

“Với bộ óc bã đậu của anh ta ư? Hì hì.” Một tia sáng kỳ quặc lóe lên trong mắt Fritz. Nó trông như một đứa trẻ lạc vào cõi mộng, vừa khao khát được ăn kẹo, rồi lại bực bội khi phải chán nản ngắm pháo hoa đêm giao thừa: “Cậu có biết mình phải ám thị bao nhiêu lần mới khiến anh ta quyết định dùng thuốc không?”

Nó như một thi sĩ bị dồn nén quá lâu, nóng lòng muốn phô diễn tác phẩm của mình: “Sao Tiểu Nhiên lại nhìn mình như thế? Không phải cậu cũng vậy sao? Đừng nói rằng cậu chưa từng tấn công vào bộ não đáng thương của những đối tượng xem mắt thất bại kia. Tinh thần lực cấp S, e rằng còn ghê gớm hơn mình nhiều.”

Lâm Tịnh Nhiên không hề dao động, chỉ quan sát Fritz một phen rồi lãnh đạm cất giọng: “Tình trạng của cậu không bình thường, tốt nhất nên ghé qua viện Y khám bệnh. Bản thân Elliot đã bị thứ thuốc đó biến thành nguồn lây nhiễm di động, cậu lại ở cùng với anh ta lâu như vậy, cũng nên lo cho tinh thần lực của mình.”

“Mình biết chứ, lần này chỉ là sơ suất thôi.” Fritz phụng phịu: “Bình thường mình vẫn kiểm soát được, nhưng gần đây huấn luyện khá nặng nên sinh lý bị rối loạn một xíu, cậu cũng hiểu mà.”

Lâm Tịnh Nhiên làm ngơ bộ dạng vờ vịt của nó, đanh giọng quát lên: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Trong tay cậu, ngoài màn hình ra còn cầm thêm vài quyển sách của Lê Giang. Vị viện trưởng O giả B này cực kỳ yêu thích sách giấy, theo lời anh ta thì khi vui có thể đọc, chừng nào đọc xong thì để lại xé xả stress khi buồn.

Hơn nữa, sách giấy còn là nơi giấu đồ khá tốt.

Ngón tay Lâm Tịnh Nhiên khẽ di đến lớp bìa kép nằm ẩn dưới đường gáy sách.

“Tao ghét mày, từ lần đầu gặp mặt đã ghét.” Fritz cất lời với nụ cười thường trực trên môi, nhưng giọng nói lại chất chứa ác ý lạnh thấu tim gan: “Mày được anh Kính Dã bế trên tay – còn là tay trái, vì sợ tay giả sẽ làm mày bị cấn – được anh ấy dỗ dành đút bánh kem thỏ con. Vậy mà mày cứ trưng cái bản mặt như để tang, không nói không rằng, cũng không chịu ăn một miếng. Chẳng có chút gì là đáng yêu cả, vậy mà anh ấy vẫn thương mày đến vậy!!”

Đó là sau khi anh em họ Lâm vừa trở về từ vụ bắt cóc. Lâm Tịnh Nhiên chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng, trở thành cái bóng trầm lặng suốt một thời gian dài, không thể thả lỏng cho dù bà Lâm đã thử đủ mọi biện pháp, chỉ chịu ăn uống ngủ nghỉ khi được anh hai ôm trong tay.

“Tôi còn nhớ khi ấy cậu vừa phân hóa ổn định, ông Wimmer đưa hai anh em cậu đến thăm hỏi, đồng thời chính thức bàn việc kết hôn.”

“Elliot còn làm ầm ĩ một phen trước khi đi, nói rằng anh Kính Dã đã mất tay rồi, vì sao không hủy hôn luôn.” Vẻ phẫn nộ xuất hiện trên mặt Fritz: “Hắn đã cướp đồ của tao mà còn không biết quý trọng.”

Lâm Tịnh Nhiên nhếch mép cười khẩy: “Tỉnh lại được rồi đấy. Cậu chưa thấy tin anh tôi và Nguyên soái Rennes vừa công khai à?”

Câu nói này như chạm vào mồi lửa trong lòng đối phương: “Tiểu Nhiên, mày không thấy tao tốt hơn Rennes sao?”

“Không.”

Chỉ một chữ duy nhất được thốt ra bằng chất giọng đều đều, lãnh đạm như khi trả bài cho thầy cô. Thái độ dứt khoát trong đó khiến gương mặt Fritz vặn lại trong một thoáng. Nó đã chuẩn bị cho những lời mỉa mai hay mắng chửi đến từ Lâm Tịnh Nhiên, thậm chí còn nghĩ trước cách ứng phó, nào ngờ đối phương chỉ tỏ vẻ đương nhiên là vậy, không cần nhiều lời giải thích làm gì.

Những phẫn nộ, đố kỵ, không cam và ghen ghét tích tụ dưới đáy lòng suốt nhiều năm qua bừng lên thành một ngọn lửa, như muốn đốt nó ra thành tro.

Nó biết tinh thần lực của mình đã chịu ảnh hưởng từ thuốc, nhưng lại lấy đó làm cái cớ để không tiếp tục che giấu nội tâm nữa.

“Lâm Kính Dã là của tao.” Fritz gằn ra: “Hồi tao năm tuổi, ông nội đã hứa khi nào lớn lên, chỉ cần tao thích thì anh ấy sẽ trở thành chồng tao. Tao đã lớn, tao thích, tao đến đưa chồng tao đi, vậy mà bọn họ đều lật lọng! Nhưng không sao, chỉ cần anh ấy không thể học trường Quân đội, không thể tiến vào Quân đoàn, không còn chốn dung thân ở quân đội Liên bang, anh ấy sẽ ngoan ngoãn về nhà, kết hôn với tao. Ông nội cũng không phải lo tao sẽ bị chèn ép nữa.”

Sóng cả dâng trào trong lòng Lâm Tịnh Nhiên, hai mắt mở to: “Là mày? Chính mày là người giật dây Elliot trong những việc đó! Mày xúi giục anh mày cấu kết với nhân viên Úy Lam, loại hồ sơ của anh tao ra!”

Nỗi lo sợ trước viễn cảnh bị vị hôn phu Beta khuyết tật ngáng đường đã biến “Alpha kiện toàn xuất chúng” Elliot đã trở thành con cờ trong tay Fritz.

“Ừ hứ~” Fritz đắc chí hất mặt trước khi nhanh chóng thu hồi cảm xúc: “Tiếc rằng tao không nỡ thấy anh Kính Dã buồn, nên khi Elliot muốn tìm người thi hộ, tao đã ám chỉ hắn tìm đến anh ấy.”

Lâm Tịnh Nhiên bỗng bật cười: “Vậy đúng là phải cảm ơn mày.”

Tuy ngữ khí có phần mỉa mai châm chọc nhưng hai chữ “cảm ơn” này là thật lòng.

Lâm Kính Dã đã từng thảo luận đề tài này cùng cậu khi phân tích về tình hình Liên bang. Anh nói rằng nếu năm xưa anh đường hoàng nhập học Úy Lam với thân phận Beta, chắc chắn sẽ vấp phải định kiến vô hình về giới tính, ấn tượng của các huấn luyện viên về anh sẽ luôn là “không đủ mạnh mẽ, thiếu tính hung hãn của Alpha”.

Chính khoảng thời gian gian khổ ấy đã mài giũa anh thành con người như ngày hôm nay; những kinh nghiệm ẩn nấp giữa nguy hiểm đã giúp anh tìm được đường sống trong chỗ chết, trở thành ngôi sao phủ bụi trần được Thanh Kiếm Bầu Trời để mắt đến.

Như lời Lâm Kính Dã từng nói: trong danh sách chiến thuật của anh không có chỗ cho hai chữ “rút lui”, cho dù phía trước có là cạm bẫy gì đi nữa.

Vào giờ phút này, anh đang đứng trên đài chỉ huy tàu Nhiễm Tinh. Ngoài cửa sổ, biển sao rực rỡ soi sáng mạn tàu, lơ lửng cách đó không xa chính là cố hương của nhân loại.

Theo kế hoạch vừa được định ra, soái hạm Nhiễm Tinh sẽ tiếp tục ẩn nấp trong vành đai sao Mộc. Hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời theo sau đã tiến vào hệ Mặt trời, Rennes sẽ rời khỏi tàu, tạm thời sử dụng tinh hạm Trường An làm soái hạm lâm thời, bắt tay bố trí binh lực ở vòng ngoài.

Về phần Lâm Kính Dã, anh sẽ cùng Oscar, Roland và Lệ Nhiễm Nhiễm ngồi vào một chiếc phi thuyền, lấy thân phận “nhân viên công sở bị tinh tặc đuổi giết” để xin sự bảo vệ từ Liên minh Tân Thế Giới. Trong đó, Lâm Kính Dã đã là thiếu gia hàng thật giá thật, Oscar còn cánh tay cụt chưa xử lý xong, đảm bảo tính chân thật cho vai diễn; tinh tặc sẽ do Teval và Mera dốc lòng đảm nhận.

Trong quá trình kiểm tra an toàn trước khi cất cánh, động tác Lâm Kính Dã bỗng chững lại một giây. Thanh niên tóc hung nhạy bén nhận ra, vội hỏi.

“Có chỗ nào không ổn sao Hạm trưởng?”

“Không, không liên quan đến nhiệm vụ.” Anh nhìn tín hiệu đang nháy đỏ trên thiết bị trí năng nơi cổ tay, môi nhấp thành một đường thẳng.

Tiểu Nhiên kích hoạt báo động?

Tín hiệu báo động được phát tới thông qua kênh chuyên dụng được cài đặt trong lô kính Rennes làm cho anh. Nhưng Lâm Kính Dã lo rằng mình sẽ không thể xử lý khi cách Thủ Đô tinh quá xa, vì vậy đã để chiếc kính một mắt có thể hiển thị đầy đủ tin tức, đồng thời có chức năng tiến hành liên lạc mã hóa khẩn cấp lại Saltian trước khi xuất phát.

Vẫn còn có thể chủ động kích hoạt, hy vọng là…

Đôi môi anh càng mím chặt lại.