Những người bên ngoài cùng lúc xông vào, rất không may một người vấp phải chân người kia, nên từ xông vào thành ngã sấp mặt xuống.
"Mẹ nó! Ngươi mù à?"
"Mẹ nhà ngươi chứ! Ta là chủ cao hơn ngươi, ngươi cũng dám chửi? Ngứa đòn?"
"Bỏ chân ngươi ra khỏi mặt bổn đại gia!"
Một đám đen hơn quạ, nằm dưới đất cãi cọ nhau náo nhiệt đến nỗi mặt trời cũng phải lên xem.
"Cãi đủ chưa? Còn không mau hành lễ?" Giọng âm u của Trích Liên ngoài cửa khiến đám cãi cọ mới phát hiện vị vương gia bọn họ đêm mong ngày muốn tình lại nay ngồi trên giường, một bộ dạng ngồi trang nhã không kém uy nghiêm, khí chất ấy... khó mà tả được.
"Vương gia." Trích Liên cúi người trước mặt nam nhân, giọng cung kính.
Trích Liên vẫn là vậy... chỉ có độ lạnh lùng đã giảm đi một ít, gương mặt nghiêm nghị biết bao thiếu nữ siêu lòng.
Trong mắt đen kia không biết chứa cảm xúc gì.
Đồng loạt theo đó là những tiếng vương gia vui mừng lọt vào tai nam nhân, đám người đen thùi lụi quỳ xuống nghiêm chỉnh.
"Các người?" Nam nhân nhìn đến ngớ, trong đầu xuất hiện những hình ảnh rõ ràng, nam nhân tỉnh táo hơn chút... rồi nói: "Đứng lên đi."
Đúng, nam nhân là Nam Huyền Ngọc cũng như Tình vương, không còn dáng vẻ yếu đuối dễ vỡ, không còn gương mặt tiều tụy như lúc trước.
Sắc hồng rõ ràng, cả người tràn đầy khí túc khỏe mạnh, vẻ đẹp hút hồn khác xa trước kia, giờ thành một yêu nghiệt ôn nhu, môi mỏng khẽ nhếch, mày cong đẹp như trăng khuyết, mũi cao thẳng tắp công thêm đôi mắt kia, thế này hơn cả cái người danh xưng đệ nhất mỹ nam.
Trong lòng hắn dường như cảm thấy thất vọng, chân hắn như muốn bước đi tìm ai đó, đôi mắt muốn kiếm tìm bóng dáng không biết.
Cảm xúc này từ trái tim hắn đang lan tràn...
Cố nhớ một cái tên, cố nhớ một bóng hình, cố nhớ gương mặt quen thuộc, nhưng càng nghĩ càng đau đầu thế này?
"Vương gia, người vừa tỉnh có nhiều thứ từ từ nhớ sẽ tốt hơn." Trích Liên nhìn mặt hắn nhăn nhó liền đoán đang cố nhớ thứ gì đó, lên tiếng khuyên nhủ.
Quý Phi có dặn dò rằng không để vương gia suy nghĩ nhiều trước khi tỉnh lại, còn đặc biệt không cho nhắc đến vương phi.
Trong phòng không có vương phi, ly trà vẫn còn hơi nóng, cái ghế có dấu hiệu bị va chạm khẳng định xảy ra chuyện rồi! Nhưng đám người Quý Phi còn ở đây... là ai làm?
Trích Liên đang suy nghĩ thì tiếng hét của Thảo Nhi vang vọng: "A.. cứu..."
...
Dung phủ.
Tiếng roi da quất lên người cực kì rùng rợn vọng lại, máu tươi tanh nồng nặc,
"Xin Dung tiểu thư... tha cho Thảo Nhi... cầu xin người.."
Thiếu nữ y phục xám tro, mặt kiêu ngạo, tay cầm roi liên tiếp quất lên ba người một nhỏ hai lớn kia... máu tươi, xác thịt hòa quyệt lại một chỗ, vẻ mặt hưởng thụ nghe những lời cầu xin.
"Các người càng cầu xin thì ta càng đánh! Lòng của ta không rộng lượng, thế nên các người hãy tự cầu phúc cho mình và tiện nhân Thảo Nhi của các người đi!" Giọng tàn độc của Dung Phiên Phiên đầy khinh thường.
Ha ha... đợi ba năm.. cuối cùng cũng chờ được Quý Phi kía hành động! Bà ta lãng phí tuổi đẹp nhất của nàng, còn hai tiện nhân kia cướp nam nhân của nàng! Nàng đây trả thù tất cả!
Dung Phiên Phiên biết Quý Phi cho người bắt Diệu Mộng Mộng, thừa cơ lúc người Quý Phi chưa hành động thì cho người hành động trước bắt Diệu Mộng Mộng.
Bắt luôn Thảo Nhi.
Dung Phiên Phiên biết Diệu Mộng Mộng vẫn chưa động phòng với Nam Huyền Ngọc, thế nên muốn cho người cưỡng xong vứt sang quốc xa lạ để Diệu Mộng Mộng tự sinh tự diệt, mọi tội lỗi đổ lên đầu Quý Phi, sẽ chẳng ai biết được.
(Chương này ngắn nha^^ Đố ai đoán được kết của Thảo Nhi đó!)