Ô Danh

Chương 92: Kiếp Nan




Kiếp nan

Hai mươi ba tuổi

- --

Kiếp nan: Kiếp nạn

- --

Quân Cảnh Hành bắt mạch cho Tuế Yến xong, thấy không có gì đáng ngại thì quay lại Doãn phủ với Doãn Thâm Thu. Y vừa đi ra khỏi cửa hầu phủ đã phát giác có người theo sau mình.

Quân Cảnh Hành cau mày xoay người thì đối diện với Giang Ân Hòa đang ghé mình sau cây cột chỉ để lộ nửa cái đầu.

Quân Cảnh Hành: "..."

Giang Ân Hòa lén lén lút lút nhìn y, thấy bị phát hiện, hắn chỉ có thể không cam tâm đi ra.

Quân Cảnh Hành hơi phiền: "Đã nói với ngài ta không phải người ngài quen rồi, ngài vừa vừa phải phải thôi."

Giang Ân Hòa trừng y: "Ta nói ta quen ngươi hồi nào, ta chỉ nghĩ…"

Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, câu cuối còn nghe không rõ.

"Nói to lên, không nghe thấy."

Nghe vậy Giang Ân Hòa mới như muỗi vo ve: "... Ta nghe Vong Quy nói Hàm Duệ ở phủ ngươi nên mới nghĩ…"

Hắn nói xong thì lập tức cảm thấy lời này như thể mình muốn gặp Hàm Duệ vậy nên vội giải thích: "Ta ta chỉ muốn đi thăm, không có gì, nghe nói nàng ấy ở phủ ngươi lâu vậy, có làm phiền Doãn tiểu thư thêm không… Ta ta…"

Quân Cảnh Hành liếc hắn rồi day trán, cảm thấy nhức đầu vô cùng. Y lớn hơn Tuế Yến với Giang Ân Hòa ba bốn tuổi nhưng hoàn toàn không hiểu thiếu niên bây giờ đang nghĩ cái gì.

Tuế Yến yêu một người đàn ông, không cách nào nói rộng khắp nhưng dựa vào tính hắn có thể nhìn ra rất chân thật, ngày thường tính tình khốn nạn làm trò yêu quái nhưng trước mặt Đoan Minh Sùng thì khác hoàn toàn, cũng không biết sao hắn lại có hai bộ mặt thế. Quân Cảnh Hành tin chắc nếu Đoan Minh Sùng hoặc Tuế Yến mà là thân nữ nhi, nói không chừng Tuế Yến đã trèo lên tường thành gào "thái tử điện hạ ái mộ ta" rồi.

Mà cái tên Giang Ân Hòa này cũng thật là, rõ ràng muốn đi gặp Hàm Duệ nhưng lại tự tìm cho mình đủ thứ lý do, chỉ sợ người ta nhìn ra tình cảm của mình.

Hai thái cực cực đoan làm Quân Cảnh Hành đau đầu vô cùng, hận không thể hoán đổi hai người họ với nhau cho tai mình được yên tĩnh.

Y nói: "Được, đi đi."

Giang Ân Hòa nghe vậy, hai mắt hắn sáng rỡ nhảy nhót chạy theo Quân Cảnh Hành.

Thư phòng.

Tuế Yến dựa vào nhuyễn tháp cầm quyển sách trên án Tuế Tuần đọc ban nãy đọc cho hết thời gian. Chốc sau, Tuế Tuần đi vào, trông thấy dáng vẻ bệnh tật của Tuế Yến, y cau mày nói: "Đệ không về phòng nghỉ à, ở đây làm gì vậy?"

Tuế Yến lơ đễnh lật một trang: "Nằm lâu quá, ta sợ ngủ nữa sẽ liệt luôn."

Tuế Tuần dời chậu than tới bên nhuyễn tháp rồi xoay người đóng chặt cửa sổ lại.

Tuế Yến bệnh nặng một trận, Tuế Tuần cũng thay đổi nhiều. Nếu là trước kia, đời nào y quan tâm mấy chuyện vặt này, khéo còn thấy đàn ông thì sợ lạnh cái gì, ra vẻ.

Tuế Tuần lấy một phong thư ra khỏi tay áo đưa cho Tuế Yến, y nói: "Đệ cứ mãi không chịu gặp tam hoàng tử với Tổng Tiển, bọn họ nhờ ta giao cho đệ đấy."

Tuế Yến rời mắt khỏi lá thư, liếc nhìn giấy viết thư, hắn cười khẽ rồi nhận lấy.

"Sao ta nhớ hồi bé đệ với tam hoàng tử chơi thân với nhau mà, bây giờ sao lại không chịu gặp? Mấy đứa… Vong Quy?"

Tuế Tuần còn chưa nói xong đã thấy Tuế Yến lơ đễnh chẳng buồn nhìn tới lá thư mà tiện tay vứt vào chậu than, lá thư lập tức hóa ra tro.

Tuế Tuần chau mày: "Đệ…"

"Huynh trưởng cũng đã nói là lúc bé rồi, khi ấy tuổi nhỏ vô tri, người chó còn không phân biệt rõ, không nhắc tới cũng được."

Tuế Tuần: "..."

Y không hiểu đệ đệ nhà mình lắm, cảm thấy một lời khó nói hết: "Vậy lỡ đâu trong thư có chuyện gì quan trọng thì sao?"

"Dựa theo tính tình Đoan Chấp Túc, nếu có chuyện quan trọng thật y sẽ tìm chỗ chặn ta lại hoặc y sẽ mặc kệ hết xông thẳng vào thiên viện tìm ta đối mặt bàn bạc, cần gì viết thư phiền thế."

Tuế Yến vươn tay chống hông, lười nhác nói: "Dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng, lãng phí thời gian của ta."

Tuế Tuần xoa mi tâm.

"Không nói chuyện này nữa," Tuế Yến nói, "hôm nay Canh Tuyết đại sư tới đây nói chuyện gì với huynh trưởng vậy?"

Nhắc tới chuyện này, Tuế Tuần cau mày hơn, y hơi lắc đầu: "Không có gì."

Con người Tuế Tuần thẳng thắn, lúc che giấu tâm sự cũng dễ bị người ta nhìn ra.

Tuế Yến nhìn y với vẻ xa xăm: "Hòa thượng ấy chắc chắn nói mấy lời hão huyền với huynh, huynh đừng nghe ông ta ăn nói linh tinh, sau này ông ta có lôi huynh đi rút xăm huynh cũng đừng rút, nếu thật sự huynh muốn rút thì tới tìm ta, trong viện ta có xăm ta tự khắc."

Đảm bảo cái nào cũng là xăm thượng thượng.

"Canh Tuyết đại sư là cao tăng Tướng Quốc tự, ngày nào Ti Thiên giám cũng nghĩ đủ cách để đại sư tính cho một quẻ sao tới đệ ngược lại còn bài xích? Ông ấy tính cho đệ rồi à?"

Tuế Yến hừ: "Không chính xác."

Tuế Tuần liếc hắn, y bỏ thêm mấy hòn than vào lò sưởi tay đã lạnh trên bàn rồi nhét vào tay Tuế Yến để hắn ôm.

Tuế Yến nói câu cám ơn.

Tuế Tuần thấy dáng vẻ uể oải của hắn, y muốn nói lại thôi cả buổi mới ướm hỏi: "Trước đó ta có nói với đệ việc đi Giang Nam, đệ suy nghĩ sao rồi?"

"Không phải nói không thể đi nữa rồi à?"

"Đệ đừng lo cái này, nói thật với ta đi, sau khi ta và Giang Ninh thành hôn, đệ có chịu theo chúng ta đến Giang Nam dưỡng bệnh không?"

Bàn tay cầm sách của Tuế Yến hơi dùng sức, hắn bật cười: "Ca, ta nói thật rồi, bây giờ thái tử đang ở trong kinh thành, huynh cảm thấy ta muốn đến Giang Nam à?"

Khuôn mặt Tuế Tuần rét lạnh ngay lập tức.

Sau khi biết chuyện của Tuế Yến với thái tử, lòng Tuế Tuần nghẹn lại, chỉ là chưa đợi y bộc phát Tuế Yến đã bệnh, y chỉ có thể đè nén phẫn uất trong lòng, không nhắc tới chuyện này nữa. Mà bây giờ Tuế Yến lại nói ra chuyện ấy như điều hiển nhiên, Tuế Tuần có hơi không nhịn được nhưng lại sợ hắn nghĩ lung tung nên chỉ còn dự tính nói chuyện lý lẽ với Tuế Yến.

"Đệ không nghe vị thần y trong phủ nói gì à? Thân thể tàn tạ này của đệ còn bệnh nặng lần nữa thì e thần tiên cũng khó cứu. Mùa đông ở kinh thành lạnh như vậy vốn không hợp để ở lâu."

Tuế Tuần nghĩ ngợi rồi rút một quyển tranh vẽ đã ố vàng trên kệ xuống, sau khi mở ra, bên trong toàn cảnh nước non Giang Nam.

Y đẩy cho Tuế Yến xem: "Giang Nam bốn mùa đều như xuân, cho dù mùa đông cũng chẳng lạnh tới đâu, còn có suối nước nóng nữa, hợp dưỡng bệnh nhất đấy."

Tuế Yến nhìn tranh vẽ rồi nhìn Tuế Tuần, chốc sau hắn cười hỏi: "Ca, huynh muốn ta đến Giang Nam dưỡng bệnh thật không?"

Hay là muốn nhân cơ hội này để ta cách xa thái tử đây?

Câu sau quá sức tổn thương người ta nên Tuế Yến không nói nhưng Tuế Tuần vẫn nghe ra.

Y sầm mặt: "Bây giờ đệ còn nhỏ, hiểu cái gì là tình yêu, đệ tách khỏi thái tử một khoảng thời gian để bình tĩnh lại, nghĩ kỹ xem rốt cuộc giữa hai người có phải là ái mộ không đối với hai người đều tốt."

Tuế Yến thản nhiên đáp: "Ta biết rất rõ bây giờ mình đang làm gì."

Tuế Tuần cau mày gần như nghiêm khắc nhìn Tuế Yến: "Cả Tuế gia chỉ còn hai người ta với đệ, nếu thật sự vì sự sơ suất của ta làm đệ xảy ra chuyện, sau này dưới suối vàng ta biết ăn nói với mẹ cha và huynh trưởng thế nào đây? Vong Quy, dưới vòm trời này chẳng có ai không rời xa ai được, mấy năm qua ta không ở trong kinh thành, chỉ có thái tử ở bên thương xót đệ, có thể đệ đã nhầm sự dựa dẫm này với tình yêu…"

Tuế Yến hơi cụp mắt nhìn vết nước đã bị gió hong khô trên án, đột nhiên hắn mở miệng nhẹ nhàng cắt lời Tuế Tuần.

"Huynh trưởng."

Đây là lần đầu Tuế Tuần tận tình khuyên bảo người ta như vậy, đột nhiên bị cắt ngang, y có hơi sửng sốt: "Cái gì?"

Bàn tay khớp xương rõ ràng của Tuế Yến nhẹ nhàng sờ lên bàn rồi thong thả từng nét một vạch ra một chữ.

Đồng tử Tuế Tuần co thít lại.

Bấy giờ Tuế Yến mới ngẩng đầu, hắn nhẹ giọng nói: "Canh Tuyết đại sư nói gì ta đã đoán được ít nhiều, nhưng chỉ vì chữ "kiếp" này mà huynh tùy ý võ đoán quyết định cuộc đời ta, đối với ta mà nói có phải không được công bằng lắm không?"

Tuế Tuần ngạc nhiên: "Đệ đã biết…"

"Mặc kệ chữ "kiếp" này là thiên đạo hay thần phật định sẵn ta cũng không tin gì hết. Trừ phi Đoan Minh Sùng không cần ta nữa, bằng không dù có chết ta cũng chết ở kinh thành này."

Tuế Tuần nghẹn thở, y nhìn Tuế Yến bằng ánh mắt như nhìn một người xa lạ vậy.

Mấy năm nay, y đã trông thấy đệ đệ mình khóc lóc ăn vạ, yếu ớt thút thít nhưng chưa bao giờ thấy đệ đệ mình bình tĩnh nói thà chết vì một người như vậy.

Nói xong, Tuế Yến cúi đầu, hắn nở nụ cười có chút bất đắc dĩ lại than thầm một tiếng: "Dù mấy lời này nói có hơi ra vẻ nhưng ta nói được làm được. Huynh trưởng, huynh biết tính ta mà."

Tuế Tuần ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Tuế Yến, hồi lâu sau y mới thì thầm: "Canh Tuyết đại sư nói trong số mệnh của đệ trước năm 23 tuổi có kiếp nạn, nếu tiếp tục ở lại kinh thành e là phải chết."

Tuế Yến hơi ngây ra: "Hai mươi ba tuổi…"

Đời trước khi hắn chết cũng là năm 23 tuổi.

Tuế Tuần nói lời ấy ra khỏi miệng cũng thở phào một hơi, y ngồi xuống bên cạnh Tuế Yến rồi nói: "Đệ với thái tử… bỏ đi, đệ thích yêu gì thì yêu đi, ta không lo đệ nữa nhưng ta không thể trơ mắt nhìn đệ chết trong kinh thành."

"Chuyện thần phật không hẳn chuẩn xác cả đâu. Canh Tuyết đại sư ông ấy…"

Dù hắn phản bác như vậy nhưng lòng vẫn hơi e ngại.

Bây giờ hắn đã nhìn rõ cũng sắp tu thành chính quả với Đoan Minh Sùng, hắn đã không còn muốn chết từ lâu.

Tuế Tuần nói: "Huynh cũng không nói không về nữa, chúng ta chỉ ở Giang Nam ba năm, đợi đến khi sức khỏe đệ khá hơn chút, sau sinh thần 24 tuổi lại về kinh thành."

Tuế Yến đáp: "Ta không…"

Hắn còn chưa nói hết Tuế Tuần đã cắt lời: "Nếu thái tử thật lòng với đệ cũng sẽ không để đệ rơi vào nguy hiểm."

Cuối cùng Tuế Yến cũng chau mày: "Nhưng kiếp nạn trong số mệnh là hư vô mịt mờ một chốc, trước đây huynh trưởng đâu tin những chuyện thế này, sao giờ lại…"

Tuế Tuần yên lặng hồi lâu mới nói: "Ta không dám lấy tính mạng đệ ra cản ngăn thần phật."

"Ca…"

Tuế Tuần gượng cười: "Ta cũng không muốn ép đệ nhưng Vong Quy, chuyện thần phật với người bên cạnh thà tin là có chứ đừng nghĩ là không. Nếu như chính ta gặp chuyện này chắc sẽ khinh thường không để ý."

Đôi mắt Tuế Yến ảm đạm đi: "Ta biết rồi."

Tuế Tuần thấy trên mặt Tuế Yến không còn nụ cười như ngày thường thì không ép hắn nữa: "Thời gian hãy còn ba tháng, đệ suy nghĩ lại đi, chúng ta có thể chờ đệ đón sinh thần xong rồi mới đi."

Lần này Tuế Yến không đáp lời, hắn chỉ nghiêng đầu nhìn con chữ sớm đã chẳng tồn tại trên án.

Tuế Tuần rời đi.

Tuế Yến ở lại thư phòng hồi lâu, đến khi người tới chúc mừng đã rời khỏi tương đối hắn mới vịn án đứng dậy.

Vừa ra cửa, bên ngoài vẫn lạnh rét căm. Tuế Yến hít sâu một hơi, hắn vỗ nhẹ vào mặt mình rồi nói khẽ: "Mình có thể xử lý được, chuyện gì mình cũng xử lý được hết, không sao đâu."

Đời trước, mỗi khi không chống đỡ được nữa hắn sẽ ra sức an ủi bản thân như vậy.

Hắn nhủ: "Thật ra chuyện không tới mức đáng lo, đời trước 23 tuổi mình chết, đời này chắc gì lại chết lúc đó."

Nhưng Canh Tuyết…

Ở Bắc Lam, Canh Tuyết người này gần như sánh vai với thần minh, như Tuế Tuần nói vậy, là người thì đều muốn ông ta tính cho mình một quẻ.

"Hơn nữa ông ta còn biết chuyện mình sống lại."

Người như vậy chắc chắn không phải một hòa thượng bình thường, nhưng trước đó Tuế Yến sao cũng không chịu tin. Mà nói hắn không tin chi bằng nói hắn không muốn tin thì đúng hơn.

Bây giờ nói ra chữ "kiếp", Tuế Yến không thể lại coi như không thấy.

Tuế Yến mờ mịt đi trên hành lang dài, lúc rẽ ngoặt, hắn không trông thấy, suýt va vào lồ ng ngực một người. Hắn kịp thời ổn định lại thân thể nghiêng người định tránh người ấy, chỉ không ngờ người này không nghiêng không lệch chạm về phía mình.

Tuế Yến tâm phiền ý loạn, hắn lạnh lùng ngẩng đầu thì thấy Đoan Minh Sùng đi về phía mình, y hơi dang đôi tay ôm trọn thân thể Tuế Yến vào lòng.

Tuế Yến sửng sốt ngạc nhiên ngước mắt nhìn y.

Đoan Minh Sùng nở nụ cười dịu dàng: "Hầu gia, đi phải nhìn đường nha."

Lò sưởi nhỏ trong tay Tuế Yến rơi xuống đất, hắn nhẹ nhàng nhấc tay bám vào bờ vai Đoan Minh Sùng, lúng túng gọi: "Điện hạ."

Ban nãy, từ xa Đoan Minh Sùng đã trông thấy hắn, y đang định đi tới gọi nhưng thấy hắn thất thần đi tới trước như thể lòng có tâm sự nặng nề.

Đoan Minh Sùng không biết dỗ dành người khác, y đắn đo suy nghĩ mấy lời có thể chọc ngươi ta vui vẻ hồi lâu rồi liếc nhìn, làm ra vẻ bình tĩnh thản nhiên mở lời.

"Đụng vào ta, ngươi… ngươi đền cho ta thế nào đây?"

Rõ ràng tự y đụng vào, bây giờ lại vừa ăn cướp vừa la làng.

Tuế Yến mịt mờ nhìn y.

Không nghe thấy hắn tiếp lời, bỗng chốc Đoan Minh Sùng có hơi xấu hổ, y nghiêng đầu hắng giọng rồi nói nhỏ: "A Yến, sao ngươi không nói gì vậy?"

Tuế Yến ngơ ngác hồi lâu mới bừng tỉnh, hắn thấy Đoan Minh Sùng không biết trêu người khác lại phải làm ra vẻ bình tĩnh nói mấy lời khó nói này, những bế tắc khi nãy bỗng dưng bị quét sạch cả.

… Ngay cả hắn cũng thấy không tưởng tượng được.

Hắn nhìn Đoan Munh Sùng, chốc sau thì nở nụ cười rạng rỡ: "Điện hạ muốn ta đền thế nào?"

"Vậy thì…"

Y liếc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Tuế Yến rồi lập tức dời ánh mắt đi: "Vậy thì ngủ trưa với ta đi."

Tuế Yến: "..."

Bỏ đi, quả nhiên thái tử không biết trêu đùa người khác.

Tuế Yến thở dài trong lòng, hắn dán sát cơ thể lên người Đoan Minh Sùng, thổi vào đôi tai đo đỏ của y.

"Vậy điện hạ muốn Vong Quy cởi y phục ngủ cùng không?"

Đoan Minh Sùng: "..."