Ô Danh

Chương 76: Trường Mệnh




Coi bộ ngươi yêu quá hóa hận nên mới ngang nhiên trù ẻo thái tử đương triều.

Tuế Yến mang theo vẻ mặt hốt hoảng vào phủ với Tuế Tuần. Bước vào phủ vừa ngồi xuống thì hắn nhớ ra gì đó: "Ca, nghe nói đêm qua có thích khách vào phủ phải không?"

Tuế Tuần cau mày: "Ai nói với đệ đấy?"

"Giang Ân Hòa."

Thấy không giấu được, Tuế Tuần bèn nói thật, y chỉ giấu đi chi tiết thích khách khai là do Đoan Minh Sùng sai sử chúng đến ám sát.

Tuế Yến lại hỏi: "Đến tìm ta sao?"

Tuế Tuần gật đầu.

"Thái tử điện hạ cũng đã biết từ trước nên mới tới hầu phủ dẫn ta lên Tướng Quốc tự đột ngột như vậy là để tránh đầu sóng ngọn gió à?"

Tuế Tuần ngập ngừng, y không hề nhìn thấu Đoan Minh Sùng muốn gì cũng không tiện đoán bừa nên chỉ ậm ờ: "Hẳn là vậy."

Tuế Yến xoa mi tâm, hắn không ngồi bao lâu đã đứng lên định quay về.

Tuế Tuần thấy hắn có vẻ không ổn thì vội kéo người lại: "Rốt cuộc đệ sao vậy? Thái tử lý ra sẽ không bắt nạt đệ thật nhỉ."

Tuế Yến mệt muốn chết, hắn gượng cười: "Không có, là do ta thôi. Hôm nay mệt quá, ta về trước nghỉ ngơi. Huynh trưởng ngủ ngon."

Tuế Tuần nhìn sắc trời vừa tối thì cau mày: "Vậy đệ có dùng bữa tối không?"

Tuế Yến chẳng ngoái đầu: "Không đâu."

Hắn nói xong thì đẩy cửa đi ra ngoài.

Hải Đường đang sắp xếp đồ đạc trong thiên viện thì hắn về, nó vội chạy ra đón.

Tuế Yến thuận mắt nhìn: "Quân Cảnh Hành đâu?"

"Quân thần y nói trong nhà có việc, mai mới qua."

Tuế Yến cởi áo choàng trên vai giao cho Hải Đường, hắn vừa định bước vào phòng thì bỗng dừng chân, ngoái đầu hỏi nó: "Rượu Quân Cảnh Hành ủ lần trước còn nửa vò phải không? Đem tới cho ta."

Hải Đường nhảy dựng: "Thiếu gia, không phải người không uống rượu à?"

Lòng Tuế Yến có chút bế tắc nhưng cũng chưa tới mức phát bệnh, hắn không muốn bày trò mua vui với người khác, ngay cả nụ cười cũng chẳng nặn ra được. Hắn nói khẽ: "Không sao, đi lấy đi, ngoan."

Hải Đường chưa bao giờ thấy thiếu gia nhà mình như vậy, nó cũng không dám khuyên nữa, nhanh chóng chạy đi lấy rượu.

Chốc sau, Hải Đường cầm rượu tới, Tuế Yến không cho nó vô phòng, hắn cầm rượu rồi đóng cửa phòng "rầm" một tiếng. Hải Đường bị nhốt ở ngoài, nó vỗ cửa, có hơi mờ mịt: "Thiếu gia người thân thể yếu, bây giờ không thể uống rượu."

Bên trong vang lên giọng nói rầu rĩ của hắn: "Ta tự biết, đi đi, đừng phiền ta."

Hải Đường còn muốn nói gì đấy, bên trong đã chẳng còn âm thành nào nữa. Lo sợ nơm nớp đứng ngoài cửa hồi lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, nó chỉ sợ Tuế Yến xảy ra việc xấu bèn vội vàng đi tìm Tuế Tuần.

Sau khi y nghe tin thì cau mày đi tới thiên viện, vỗ cửa kêu: "Vong Quy?"

Bên trong an tĩnh một hồi, sau đó giọng nói buồn bã của Tuế Yến vang lên: "Có chuyện gì vậy huynh trưởng?"

Tuế Tuần cau mày: "Đệ làm gì trong đó vậy?"

"Đang ngủ."

Tuế Tuần lờ mờ ngửi được mùi rượu, y vỗ cửa lần nữa, lạnh lùng nói: "Ăn nói bậy bạ. Đệ uống rượu một mình trong ấy à? Mau mở cửa cho ta, đừng ép ta phá cửa xông vào!"

Trong phòng bỗng vang lên tiếng đồ sứ vỡ nát, Tuế Yến "shh" khẽ một tiếng, hồi sau mới nói: "Thật không sao, ta đã thay đồ ngủ rồi, huynh trưởng huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Tuế Tuần vẫn cứ không tin, y đang định cậy mạnh phá cánh cửa bị khóa trái kia thì Tuế Yến u oán nói: "Lúc ở Tướng Quốc tự, ta cầu một lá bùa bình an cho Giang Ninh. Ban đầu định đưa huynh để huynh thuận tiện đưa Giang Ninh lấy chút nhân tình, bây giờ huynh mà tông cửa vào, ta sẽ đốt bùa bình an đấy."

Tuế Tuần: "..."

Y ngập ngừng nửa ngày mới đưa ra quyết định: "Đệ không sao thật chứ?"

"Thật, nếu ta mà có chuyện ta chỉ làm kẻ khác khó chịu chứ tuyệt đối không để bản thân mình nghẹn khuất dù chỉ một chút."

Tuế Tuần: "..."

Ngẫm kỹ thì hình như cũng đúng.

Tuế Tuần nghĩ vậy thì tùy ý dặn mấy câu rồi rời đi trước cảnh tượng há hốc mồm của Hải Đường.

Hai người này quả nhiên là anh em ruột.

Nhưng Tuế Tuần đã không lo tới, Hải Đường cũng không biết mình phải làm gì nữa, nó chỉ còn cách ủ rũ rời đi.

Tuế Yến cứ vậy ở trong phòng hết một đêm, lại thêm nửa ngày nữa không ra ngoài, Hải Đường cứ sợ hắn ngất luôn trong ấy. Mãi tới buổi chiều Tết ông Táo, Quân Cảnh Hành đội gió đội tuyết đi vào thiên viện, y vừa gấp ô lại Hải Đường đã khóc hù hụ chạy ra đón.

"Quân thần y, người đã về rồi!"

Quân Cảnh Hành còn không biết từ khi nào mà mình quan trọng thế, y ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy? Hầu gia lại xảy ra chuyện gì à?"

Hải Đường kể lại hết tình hình ngày hôm qua của Tuế Yến, nó lo lắng: "Thiếu gia khóa trái cửa không cho ai vào, nhị thiếu gia tới cũng không mở, mà ngài ấy cả ngày còn chưa ăn gì."

Quân Cảnh Hành càng nghe càng thấy kỳ lạ, y cau mày đi tới gõ cửa: "Hầu gia?"

Bên trong không có âm thanh gì. Mùi rượu còn vương lại chưa tan.

Quân Cảnh Hành thu tay về, trầm giọng nói: "Tông cửa vào cho ta."

"Hả?"

"Phá đi, xảy ta chuyện gì ta gánh."

Xưa nay Hải Đường không có chủ kiến gì, nó thấy Quân Cảnh Hành quyết tuyệt chắc chắn thì vội tìm người phá cửa.

Chỗ Tuế Yến ở được xây dựng tinh tế tỉ mỉ, ngay cả cửa cũng là nghệ nhân trong cung điêu khắc chi tiết. Nhưng cái hoa văn điêu khắc đó đẹp thì đẹp đấy nhưng chẳng mấy thực tế, Hải Đường cho người tông hai ba cái, trên khung cửa đã xuất hiện cái lỗ to.

Quân Cảnh Hành khoanh tay đứng cạnh đấy nhìn, thấy vậy thì nói: "Được rồi, lui hết đi."

Bây giờ y đang ôm một bụng tức giận nhưng cũng biết thân phận Tuế Yến, không muốn mắng hắn trước mặt hạ nhân.

Sau khi cho người lui xuống, Quân Cảnh Hành mới thò tay vào tìm gỡ then cài, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng không mở cửa sổ cũng chẳng đốt chậu than, bên trong sự trong trẻo ấy còn lẫn vào hơi rượu nhè nhẹ.

Quân Cảnh Hành đè lại cơn tức giận, y gọi: "Tuế Yến."

Y đi vào nội thất, mới đi có hai bước đã giẫm phải mảnh sứ vỡ thì cúi xuống nhìn, có vẻ là mảnh vỡ của vò rượu.

Lúc này, trong phòng loáng thoáng vang lên âm thanh mỏng manh.

Quân Cảnh Hành kinh sợ, y vội vã vén rèm châu xông vào.

"Tuế Yến!"

Chỉ là sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, y lập tức xanh mặt.

… Tuế Yến đang cuộn mình trong chăn, hắn rúc vào nằm ngủ sát bên trong, hẳn là trời lạnh, hắn cuộn cả người vào chăn, chỉ lộ ra nhúm tóc vểnh trên đầu. Lúc này hắn đang cọ gối đầu say sưa ngủ.

Mà trên án nhỏ kê ở đầu giường có một cây đèn, hình thù kỳ dị. Mùi rượu ngập tràn trong phòng đều truyền ra từ khe chứa dầu thắp lõm vào của cây đèn.

Quân Cảnh Hành hít sâu, y đi tới nhìn Tuế Yến trước, trông thấy hắn đương ngủ ngon lành, không có gì đáng ngại y mới quay sang nhìn cây đèn không ra cái giống gì kia.

Cây đèn này vẻ là do Tuế Yến cải tạo từ trản đèn bạc trong phòng mình, đế đèn thì vẫn là hình dạng ban đầu, nửa trên lại bị ép lõm thành hình uốn lượn gấp khúc. Hắn đổ rượu vào khe chứa dầu thắp của cây đèn, đầu bấc thấm rượu cháy lên ánh lửa xanh lập lòe.

Quân Cảnh Hành đau đầu đỡ trán.

Tuế Yến lại ngủ hơn nửa canh giờ mới loáng thoáng trở mình tỉnh lại. Hắn ngáp một cái, vừa mở mắt đã thấy Quân Cảnh Hành ngồi bên giường, nom y hệt như u hồn.

Tuế Yến: "A a a."

Tuế Yến thét thảm, hắn bị dọa suýt thăng thiên, vội ôm chăn trốn vào góc, mặt mày đầy vẻ hoảng sợ.

Quân Cảnh Hành ngồi cả ngày cuối cùng cũng đợi được hắn tỉnh lại, y không chút cảm xúc chất vấn hắn: "Rốt cuộc hôm qua ngươi bị cái gì kích động mà ôm rượu khóa trái phòng cả ngày không ra ngoài? Ngươi bao lớn hả mà còn học con nít làm trò này?"

Lồ ng ngực Tuế Yến còn đập bình bịch, hắn ôm ngực từ từ tỉnh táo lại, tức giận nói: "Ngươi mới bị kích động. Sáng sớm tự nhiên ngồi bên giường ngươi ta như quỷ vậy. Đổi thử kẻ nào nhát gan xem đã bị ngươi dọa chết từ lâu rồi, ngươi vừa ăn cướp vừa la làng còn chất vấn ngược lại ta!"

Quân Cảnh Hành vẫn đen mặt: "Nói ngươi sai rồi."

Tuế Yến bị dọa suýt chết, giờ thì suýt bị chọc tức chết, hắn tức giận phừng phừng: "Ngươi điên hả? Ta sai chỗ nào? Ta ở trong phòng mình thì ảnh hưởng gì ngươi hả?"

Quân Cảnh Hành lạnh lùng đáp: "Ngươi có biết bây giờ thân thể mình ra sao không mà còn dám tùy ý bừa bãi? Chê chết chậm quá chứ gì?"

Tuế Yến mở to mắt trừng y, hắn không dám tin. Đang muốn gào lại thì tự dưng xúi quẩy sặc ngụm nước bọt, hắn ôm ngực ho kịch liệt.

Hắn ho như muốn lao phổi tới nơi, cho dù Quân Cảnh Hành có giận cũng không tiện phát hỏa với hắn.

"Khụ khụ khụ… ngươi… ngươi cút đi!"

Quân Cảnh Hành cau mày vỗ lưng cho hắn: "Nói ít thôi, tập trung ho."

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến ho váng dầu váng óc, hồi lâu sau hắn mới yếu ớt dựa gối, cơ mà ánh mắt thì vẫn không phục còn mang theo vẻ hung ác nhìn Quân Cảnh Hành.

Quân Cảnh Hành sai người bê mấy chậu than cho hắn, cả căn phòng từ từ ấm lên. Y cũng mặc kệ Tuế Yến vùng vẫy mà nắm cổ tay mảnh dẻ của hắn, lạnh lùng thăm mạch.

Tuế Yến ho tới mức cổ họng toàn mùi máu, hắn không muốn nói nữa, chỉ uể oải nhắm mắt, không thèm để ý Quân Cảnh Hành. Đến khi y thăm mạch xong mới gọi Hải Đường, kêu nó đi sắc thuốc cho hắn.

Đúng lúc Hải Đường vừa chạy từ tiền viện qua, nó thở hồng hộc kêu: "Nhưng nhị thiếu gia nói phải vào cung dự cung yến, ngài ấy đang giục thiếu gia đó."

"Đi nói với Tuế tướng quân hầu gia có hơi không khỏe, hôm nay không đi nữa."

Tuế Yến vừa nghe xong thì mở mắt định nói gì đấy, nhưng có vẻ hắn lại nghĩ tới chuyện gì khác bèn nuốt lời sắp nói lại, tiếp tục nằm xuống giường.

Hải Đường còn đang do dự lại thấy Tuế Yến không từ chối thì nhanh chóng chạy đi.

Quân Cảnh Hành tự mình bê thuốc đã sắc xong vào, y nhìn Tuế Yến uống từng ngụm mới lạnh lùng nhét viên kẹo vào miệng hắn.

Tuế Yến ngậm kẹo thì cơn giận cũng vơi hơn nửa, hắn hầm hừ: "Coi như ngươi thức thời, ta không chấp vặt với ngươi nữa."

"Thái tử lại nói gì với ngươi đấy?"

Tuế Yến lại suýt ho, hắn ngậm kẹo, một bên mặt cố lừa mảnh nhỏ ra, nhìn cứ như kim ti hùng đang ăn vậy, đáng yêu ghê.

Quân Cảnh Hành hờ hững nhìn Tuế Yến, không kiêng kỵ gì mà giơ tay chọt nhẹ vào mặt hắn.

Tuế Yến bị y chọt suýt nữa đã phun viên kẹo ra. Hắn tức giận nhìn Quân Cảnh Hành: "Tôn trọng tí đi! Sao ngươi biết thái tử lại nói gì với ta."

Quân Cảnh Hành biết nghe lời hay, y rút tay lại, tâm tình đã tốt hơn một chút. Y hờ hững nói: "Hễ ngươi tái phát bệnh thì chắc chắn chuyện đó có liên quan tới thái tử, cái này còn cần ta đoán chắc?"

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến u oán nhìn Quân Cảnh Hành, hắn hừ một cái không phủ nhận, vậy xem như đã thừa nhận.

"Y cự tuyệt người rồi à?"

"Gì chứ? Ta đã nói gì với y đâu?"

"Vậy sao hôm qua ngươi phát bệnh?"

Tuế Yến định nói lại thôi.

"Nói nhanh đi, đừng có úp úp mở mở. Chính vì người có chuyện đều muốn người khác đoán thái tử mới mãi không phát giác ra tâm ý của ngươi đấy."

Tuế Yên xoa mi tâm, lát sau mới kể lại mấy lời mình nói với Đoan Minh Sùng hôm qua cho y nghe. Cuối cùng còn rầu rĩ: "Cho nên ta mới nghĩ có phải mình đối xử với y chưa đủ tốt nên mới tính phải có qua có lại, tặng y cây đèn trường mệnh là được. Nhưng Tướng Quốc tự xa quá, ta không muốn đi đành tự mình làm."

Quân Cảnh Hành không thể tin nổi mà nhìn vào cây đèn đấy: "Nó là… đèn trường mệnh hả?"

Tuế Yến ngài ngại hừ: "Ừm nó đó."

Quân Cảnh Hành ôm quyền, cam bái hạ phong: "Cây này nhìn không giống đèn trường mệnh, có mà giống đèn quỷ đòi mạng, màu ánh lửa cứ như ma trơi. Coi bộ ngươi yêu quá hóa hận nên mới ngang nhiên trù ẻo thái tử đương triều."

Tuế Yến: "..."

Ở ngoài điện Thái Hòa.

Đoan Minh Sùng đứng nơi bậc thềm, y cứ nhìn về hướng cổng cung như đang đợi ai đấy.

Chốc sau, cuối cùng xe kiệu của hầu phủ cũng đến. Khuôn mặt y như hiện lên một nụ cười, vội bước xuống bậc thềm. Y cũng không che ô, cứ vậy đứng trong gió tuyết giá rét chờ xe đến.

Rất nhanh, xe ngựa đã dừng lại, Tuế Tuần vén rèm bước xuống hành lễ với Đoan Minh Sùng: "Gặp mặt thái tử điện hạ."

Đoan Minh Sùng cho Tuế Tuần đứng dậy, tầm mắt hãy còn nhìn vào xe ngựa. Nhưng ngoài dự đoán, Lệ Chiêu đã đánh xe đi.

Đoan Minh Sùng lập tức mờ mịt, y thử hỏi Tuế Tuần: "Tuế tướng quân, hôm nay A Yến không tới sao?"

"Hôm nay Vong Quy có hơi không khỏe, e là không thể đến."

Đoan Minh Sùng vội truy hỏi: "Y bệnh à?"

Tuế Tuần nhìn Đoan Minh Sùng có vẻ khẩn trương thì không biết sao bỗng thấy hơi quái lạ nhưng lại không nói ra được ngay là chỗ nào không đúng, hắn chỉ có thể cau mày đáp: "Không có gì to tát, nhiễm cơn lạnh nho nhỏ thôi, rất nhanh sẽ khỏe lại."

Nghe vậy Đoan Minh Sùng mới thở phào, vẻ vui mừng cũng chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt y.

Y gật đầu, có hơi mất mát nói: "Vậy ngày mai cô đi thăm y."

Tuế Tuần cau mày thật chặt, nghe Đoan Minh Sùng nói vậy thì cự tuyệt theo bản năng: "Không cần thiết."

Đoan Minh Sùng ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

Bấy giờ Tuế Tuần chợt nhận ra mình thất lễ, hắn khô khốc ho một tiếng rồi nói: "Vong Quy có thể lây bệnh cho điện, điện hạ th ân thể nghìn vàng, vẫn là không nên đi thăm. Đợi Vong Quy khỏe hơn ta sẽ kêu y tới đông cung nói với điện hạ một tiếng."

Đoan Minh Sùng muốn nói gì đấy, sau cùng vẫn là ngậm miệng không nói, chỉ buồn bã gật đầu.

Hai người sánh vai đi vào trong điện, bấy giờ bên trong đã có không ít vương thân quốc thích. Mặt Tuế Tuần đã lạnh tim còn lạnh hơn, mấy đại thần khác xưa nay đều chẳng dám nhìn hắn, thấy người đi tới, bọn họ vội vã dạt hết vào góc thì thầm nhỏ to.

Tuế Tuần cũng chẳng để ý người khác, hắn thản nhiên ngồi vào chỗ, vừa hay bên cạnh là Đoan Minh Sùng với Giang Ân Hòa.

Giang Ân Hòa vẫn còn có chút sợ Tuế Tuần nhưng so ra đã đỡ hơn trước rất nhiều, y lúng túng hành lễ: "Tuế tướng quân."

Tuế Tuần lập tức trừng y.

Giang Ân Hòa vội sửa miệng: "Nhị ca."

Nghe vậy Tuế Tuần mới hài lòng.

Giang Ân Hòa vẫn còn sợ, y nhích sang bên. Chưa nhích được bao xa Tuế Tuần đã đè tay lên cái bàn trước mặt y, ánh mắt lạnh lùng hung hãn nhìn tới.

Giang Ân Hòa bắt đầu run: "Nhị, nhị ca, sao vậy?"

Tuế Tuần chau mày như đang nghĩ tới gì đó, hồi lâu sau hắn mới hạ quyết tâm: "Ta định bàn chuyện thành thân cho Vong Quy nhưng có một thời gian dài ta không ở kinh thành, đối với vương hầu đại thần trong kinh không hiểu rõ, đệ đi về tìm A Ninh hỏi nàng ấy xem khuê tú trong kinh có ai môn đăng hộ đối với hầu phủ để ta xem xem có thể định hôn sự trước năm mới không."

"A?"

Đoan Minh Sùng cầm ly rượu ngồi cạnh, mặt mày y trắng bệch, ngón tay mảnh dẻ run run làm đổ nửa ly rượu lên vạt áo.

Lời tác giả:

Tuế Tuần: Thành thân, chính là cần nhanh chóng.