Ô Danh

Chương 48: Tùng Tử




Tùng tử: Hạt thông

- --

Hồi lâu sau Quân Cảnh Hành ngồi xếp bằng dưới đất tiếp tục giã thuốc.

"Ta còn tưởng ngươi là người nghĩ thông nhìn thấu lắm cơ đấy, không ngờ lại mắc chứng bệnh như vậy. Bây giờ ta đang nghi lúc ngươi uống ly rượu độc thay thái tử cũng là lúc chứng nghẹn khuất bế tắc phát tác, chứ không sao ngươi lại tìm chết như vậy?" Quân Cảnh Hành chẳng buồn ngẩng đầu đã trách cứ, "Trước đó ngươi có xảy ra tình trạng giống vậy chưa? Nghĩ kỹ rồi nói với ta xem… ê, ngươi làm gì đó? Đừng hòng lười trốn việc, nhặt tiếp cho ta!"

Tuế Yến vừa định trộm bò lên ghế mềm ngồi thì lập tức run rẩy, hắn quay lại với vẻ đáng thương, tiếp tục ngồi xổm dưới đất nhặt thảo dược rơi vãi từng chút một.

Hai nia thuốc hắn đá đổ vừa khéo là loại thảo dược non mềm hệt như mầm lá trà, chúng rơi tung tóe dưới đất lại không thể lấy chổi quét được, chỉ có thể nhặt từng cọng một.

Tuế Yến ngồi xổm xuống, ngoại bào phủ khắp, hắn ngồi ôm đầu gối vừa nhặt vừa oán: "Đống thuốc đã rơi xuống đất rồi thì cứ vứt luôn đi, mắc gì còn phải nhặt lại hở, bẩn cả rồi."

Từ nhỏ Tuế Yến quen sống trong nhung lụa, hắn đã bao giờ làm công việc đòi hỏi tỉ mỉ thế này đâu, đã vậy Quân Cảnh Hành còn không cho ai tới giúp, ngón tay nhặt thuốc của hắn mỏi gần chết.

Quân Cảnh Hành mắng: "Ngươi phá của như vậy hả? Nhặt tiếp cho ta, nhặt không xong thì đừng mong về."

Tuế Yến đành cúi đầu nhặt từng cọng tiếp.

Quân Cảnh Hành: "Nói tiếp đi."

Tuế Yến suy nghĩ rồi nói: "Lần cung yến đêm tết ông Táo ta bị hoàng thượng dọa đã định nhảy xuống hồ nhưng được Minh Sùng ngăn lại."

Quân Cảnh Hành: "..."

Khuôn mặt y vặn vẹo, nghe hắn xưng hô thân thiết thế ngán muốn chết, y tái mặt: "Không biết phép tắc, gọi thái tử điện hạ."

Tuế Yến cố tình làm y buồn nôn: "Điện hạ nhà ta đã cứu ta đấy."

Quân Cảnh Hành: "..."

Quân Cảnh Hành hít sâu, mặt này chẳng còn chút cảm xúc nào: "Ngươi vẫn muốn bị đâm vài kim đúng không?"

Lúc nãy Tuế Yến bị y châm kim đau đến mức quỷ khóc sói gào, bây giờ nghe vậy, hắn nhanh chóng cúi đầu xuống nhặt thuốc không dám nói nữa.

Bận bịu như vậy hơn nửa canh giờ, cuối cùng Tuế Yến cũng nhặt hết chỗ thuốc rơi dưới đất lên.

Hai người dùng bữa trưa ở hầu phủ. Quân Cảnh Hành đích thân đi phối bát thuốc rồi sắc sau đó ép hắn uống.

Tuế Yến uống xong, cả người mơ màng, hắn dựa ghế mềm phơi nắng, cả buổi vẫn chưa tập trung lại.

Quân Cảnh Hành lấy chăn mỏng trong phòng ra đắp lên người hắn, y gắt: "Sao ngươi đi đông cung có một chuyến mà càng lúc càng mỏng manh thế này?"

Tuế Yến giơ chân: "Nói ta mỏng manh nữa ta đá à nha."

Quân Cảnh Hành cười lạnh: "Đá đi, đá đổ thuốc thì nhặt lại cho ta, nhặt không hết thì đừng hòng quay về."

Tuế Yến lập tức nuốt cơn giận rút chân về.

Quân Cảnh Hành tiếp tục trở thuốc, Tuế Yến nhắm mắt nghỉ một chốc, không biết nghĩ cái gì hắn bỗng hỏi: "Ta vẫn thắc mắc, rốt cuộc ngươi hạ dược gì với Đoan Hi Thần vậy?"

Tay y sững lại: "Một loại độc hiếm gặp mà thôi."

"Vậy sao ta vừa tới gần hắn đã bộc phát cơn điên vậy? Vì dược hương trên người ta khi đó hả?"

Quân Cảnh Hành thở dài: "Đúng vậy."

"Dược hương gây nghiện có thể giải độc cho hắn à?"

"Đúng vậy."

Tuế Yến "à" lên, hắn có nói sẽ không tham dự vào chuyện của Quân Cảnh Hành nên chạm đến cũng không hỏi dồn, trong lòng tự hiểu là được, chỉ cần đủ để tránh sau này không tới mức hai mắt tối sầm.

Quân Cảnh Hành tiếp tục giã thuốc.

Tuế Yền nhắm mắt ngủ một hồi bỗng xốc chăn mỏng bật dậy: "Không được, nằm đây ta không ngủ được, ta phải về tìm tiểu điện hạ nhà ta đây."

Quân Cảnh Hành: "..."

Lại nghe "tiểu điện hạ" tới phát ngấy.

"Cút nhanh lẹ gấp, đừng quay về nữa."

Tuế Yến kêu Hải Đường buộc áo choàng cho mình, hắn cười khẩy: "Cám ơn lời may mắn của ngươi, chờ ta gả vào đông cung đi, chắc chắn ta sẽ không về chịu cơn giận của ngươi nữa."

Quân Cảnh Hành u oán giơ tay làm động tác châm kim, Tuế Yến sợ hãi ù té chạy đi.

Lúc Hải Đường tiễn ra cửa, trông thấy mấy nụ hoa đào ở đó, Tuế Yến suy nghĩ rồi kêu Hải Đường: "Hoa này nhìn cũng không tệ, bẻ cho ta một nhành đem về đông cung đi."

Hạ nhân gác ở cổng xanh mặt, không biết vừa nãy ai đòi chặt cây ấy nhỉ?

Hải Đường biết cái nết thiếu gia nhà mình, nó không nói gì đã chạy đi bẻ một nhành toàn nụ hoa cho hắn.

Tuế Yến nhìn tới nhìn lui, hắn thấy ưng ý vừa mắt mới xách nhành hoa lên xe ngựa. Chốc sau, xe ngựa lắc lư hồi cung.

Sau khi giải khai bế tắc, tâm tình Tuế Yến tốt vô cùng, ngay cả mối thù không chịu sờ eo của Đoan Minh Sùng hắn cũng nhẹ nhàng bỏ qua. Xách nhành hoa vào đông cung, Tuế Yến sai người c ắm vào bình hoa đặt lên bàn cạnh chậu than ở thiên điện.

Hắn làm đủ trò hồi lâu của chưa thấy Đoan Minh Sùng về gặp mình bèn hỏi cung nhân theo hầu điện hạ ở đâu.

"Hình như bên chỗ ngũ điện hạ."

Tuế Yến "à ờ", hắn lầm bầm: "Lời nói lúc ở trên giường của đàn ông quả nhiên không thể xem là thật."

Hôm qua Đoan Minh Sùng còn dịu dàng an ủi nói mình sẽ không tới chỗ Đoan Hi Thần nữa, quá mệt mỏi thế mà hắn mới đi có nửa ngày y lại chạy qua đấy.

Cung nhân đứng cạnh bị lời này của hắn dọa tái mặt.

Cái vị mà ngay cả nữ nhân của hoàng đế còn dám đùa giỡn hạ lưu bây giờ bỗng nói ra điều này, lẽ nào hắn có suy nghĩ kiều diễm nào đó với thái tử điện hạ sao?

Cung nhân run lẩy bẩy, ánh mắt nhìn Tuế Yến chỉ có cố kỵ và sợ hãi.

Cái vị Tuế tiểu hầu gia nhìn thì thấy vô hại đáng thương khiến người yêu thích ấy hóa ra trong xương cốt lại là kẻ mạnh bạo, không dám trêu không dám chọc.

Đời trước, từ sau lần bịa đặt Đoan Hi Thần dâm loạn mình, Tuế Yến cũng không biết da mặt bị mình vứt đâu mất, bây giờ nói mấy lời như vậy chẳng chút kiêng dè.

Hắn chẳng để ý xem mình nói gì còn dặn hạ nhân: "Trông nhánh hoa này cho ta, bao giờ nó nở thì báo với ta."

Cung nhân vội vàng vâng dạ không dám cự tuyệt.

Dù trước đó Quân Cảnh Hành với Đoan Minh Sùng đã dặn hắn đừng ra ngoài chạy lung tung nhưng ngặt nỗi tính hắn thối nát kiểu "ngươi càng nhấn mạnh ta không được làm ta cứ phải làm ngược ý ngươi đấy", hắn vứt lời dặn của hai người họ ra sau gáy rồi thong dong lượn lờ dẫn người tới tẩm điện của Đoan Hi Thần.

Tuế Yến tránh Đoan Minh Sùng, hắn lén lút vào tẩm điện Đoan Hi Thần, người trong đó ai cũng tối tăm mặt mày còn lan ra mùi thuốc nồng đậm.

Ban đầu Tuế Yến không ngửi ra gì, mãi đến khi đi tới trong nội thất hắn mới phát giác ra dược hương có chút đặc biệt, có vẻ là thầy trò một giuộc với thứ hắn dùng trước đó.

Hắn suy nghĩ nhanh chóng, cũng hiểu đại khái nguyên do sao Quân Cảnh Hành dặn mình không được chạy loạn.

Vô ý dính phải hương gây nghiện, không đợi ai bẩm báo hắn đã âm thầm rời đi.

Biết về sau Đoan Hi Thần sẽ phải chịu khổ, tâm tình hắn càng tốt. Ra khỏi điện, hắn đang suy nghĩ xem có nên ghé ngự hoa viên cắt mấy nhánh hải đường về cắm không thì đụng mặt Giang Ân Hòa, người này còn đang bận triều phục.

Tuế Yến xoay người định chuồn.

Giang Ân Hòa nhanh chóng bước tới, y chào đón vô cùng thân thiện: "Vong Quy!"

Tuế Yến xoay người lại, miệng cười mắt không cười kêu: "Giang tiểu công tử."

Giang Ân Hòa trợn mắt: "Bây giờ ta đã vào hàn lâm viện, ngươi phải gọi ta là Giang đại nhân!"

Tuế Yến nhìn y, hết nói nổi. Hắn phủi rớt bộ móng đang chộp vai mình, hững hờ đáp: "Nếu theo cách nói này thì Giang đại nhân, thấy tiểu hầu gia đương triều thì có phải ngài nên hành đại lễ không nhờ?"

Tuế Yến chưa bao giờ làm cao với người xung quanh, cả ngày vui vẻ nói cười với mọi người, Giang Ân Hòa cũng suýt quên mất thân phận của người này.

Giang Ân Hòa: "Ặc…"

Tuế Yến liếc y: "Bái kiến đi, ngươi mà không bái ta sẽ nói với hoàng thượng, nói ngươi miệt thị hoàng uy."

Từ sau khi vào hàn lâm viện, Giang Ân Hòa lanh lẹ hơn hẳn, đổi lại là ngày thường y đã giận dữ với Tuế Yến. Bây giờ nghe vậy y lại cười lấy lòng, nhảy nhót sáp tới len lén nhét túi hương be bé trong tay mình cho hắn: "Cầm lấy thì tiểu hầu gia tha cho ta lần này nhá."

Đây là lần đầu Tuế Yến lợi dụng thân phận của mình nhận hối lộ, hắn cảm thấy mới lạ vô cùng, vừa mở túi hương vừa nói: "Không ngờ ngươi đó nha Giang Ân Hòa, mới vào hàn lâm viện chưa tới nửa tháng đã nhiễm thói…"

Mở túi hương ra, bên trong đầy vung hạt thông đã bóc sẵn.

Tuế Yến lạnh tanh: "... này."

Giang Ân Hòa cũng không phải kẻ chịu rỗi rãi, y gãi đầu tóc: "Nghe mấy vị các lão nghị sự chán quá ta mới trộm nhét tí đồ ăn vặt, cho ngươi hết đó, ngươi đừng có tìm cha ta nói xấu ta đấy."

Trước đó Tống Tiển nói mấy câu đã đắc tội Tuế Yến, hắn bị thái tử điện hạ chỉnh tới nỗi giờ nghe tên Tuế Yến là hốt hoảng, Giang Ân Hòa không muốn chỉ vì chút chuyện vặt mà trêu vào vị tiểu tổ tông này.

Tuế Yến xách túi hương lắc mấy cái, hắn lạnh lùng nói: "Trước không nói chuyện ngươi đút lót ta là vi phạm pháp lệnh, ngươi có thấy người lớn nhà ai mà ngươi hối lộ một túi hạt thông lại thành công không?"

Giang Ân Hòa: "Không ăn thì trả đây."

Tuế Yến nhét túi hạt thông vào lòng, quả quyết nói: "Ê, ta thì thành công."

Giang Ân Hòa: "..."

"Tha ngươi lần này đó."

Giang Ân Hòa xanh mặt nhìn hắn: "Ta nghe nói bây giờ ngươi ở đông cung, không lẽ ngay cả hạt thông cũng không có mà ăn? Thái tử điện hạ không bạc đãi ngươi chứ, sao ta nghe nói ngài còn rất cưng chiều ngươi mà."

Tuế Yến cất kỹ túi hạt thông rồi tùy ý đáp: "Y không cho ta ăn đồ ở ngoài, nói không sạch."

Giang Ân Hòa cảm thấy lời này của Tuế Yến chỗ nào cũng lộ ra sự thân mật, nghe thấy đúng là hơi không tự nhiên, y ho khan: "Vậy ngươi chơi tiếp đi, ta còn có việc."

Tuế Yến "ừ" một tiếng, hai người chia đôi ngã rời đi.

Có hạt thông rồi, Tuế Yến không còn hứng thú tới ngự hoa viên nữa, hắn dẫn người người vui vẻ quay về đông cung còn uy hiếp cung nhân theo hầu: "Không được nói với điện hạ ta đi đâu đấy."

Cung nhân ngậm khổ không nói nên lời, bọn họ cũng chẳng trêu hắn nổi nên chỉ còn cách ấm ức gật đầu.

Mấy nụ hoa trên nhánh đào hắn bẻ về để cạnh chậu than một buổi thì đã từ từ nở rộ từng đóa một. Càng ngắm Tuế Yến càng thấy thích, hắn ngồi xuống ghế vừa ăn hạt thông vừa ngắm hoa.

Chốc sau, bên ngoài thiên điện thấp thoáng tiếng cung nhân hành lễ. Có vẻ Đoan Minh Sùng đã về.

Tuế Yến sợ nhảy dựng ngay lập tức, hắn vội vàng đứng dậy thắt túi hương rồi nhét bừa vào tay áo.

Lúc Đoan Minh Sùng vừa bước vào cửa thì thấy Tuế Yến túm ống tay áo lại. Hắn giấu đồ gấp quá, trong ống tay áo còn thấp thoáng bóng tua rua màu tím lộ ra.

Đoan Minh Sùng không hề nao núng, y đi vào nói khẽ: "Về rồi à."

Tuế Yến gật đầu.

Đoan Minh Sùng nghĩ lại rồi cởi áo choàng giao cho cung nhân, dặn chúng: "Cầm đi giặt sạch đi."

Trên áo toàn là mùi dược hương bị dính ở tẩm điện chỗ Đoan Hi Thần.

Cung nhân cúi người lui ra.

Chờ cho mùi dược hương trên người vơi bớt Đoan Minh Sùng mới tới gần Tuế Yến, y nở nụ cười: "Che che giấu giấu thứ gì đấy?"

Tuế Yến lắc đầu nguầy nguậy, hắn đổi đề tài: "Bây giờ ngũ hoàng tử sao rồi?"

Đoan Minh Sùng ngồi cạnh hắn, y rũ mắt nhìn chùm tua rua trong tay áo hắn còn bản thân thì tự nhiên nói: "Nghe nói thứ thuốc đó công hiệu vô cùng, bây giờ huynh ấy đã có thể cử động, vài ngày nữa là có thể xuống giường, thần y Giang Nam quả nhiên diệu thủ hồi xuân."

Tuế Yến gật đầu, ngón tay quấn nhau lung tung. Đoan Minh Sùng lại nói: "Vậy nên nói xem mới nãy ngươi giấu cái gì vậy?"

Tuế Yến thầm kêu hỏng bét, sao lại nhắc mãi thế này? Hắn liều mạng lắc đầu, Đoan Minh Sùng lại cười: "Tay áo ngươi lộ ra hết rồi kìa."

Tuế Yến vội giấu tay ra sau lưng.

Đoan Minh Sùng càng chắc chắn hắn đang giấu thứ gì đấy không thể cho ai xem. Thật ra y không hề có ý định nhúng tay vào chuyện của Tuế Yến, nhưng trước kia hắn lên cơn nghiện, dáng vẻ đi khắp nơi tìm hương quả thật khiến người ta kinh hãi. Y lo Tuế Yến về phủ lấy dược hương đem tới đây dùng lén mới quyết tâm truy hỏi ngọn ngành.

Thấy Tuế Yến rặt bộ gặp ma, Đoan Minh Sùng càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình không sai. Y vươn tay, hững hờ nói: "Lấy ra đưa ta xem."

Tuế Yến: "Ta không lấy."

Đoan Minh Sùng bật cười, y đứng dậy đi tới cạnh Tuế Yến rồi vịn một tay lên thành ghế, hơi ngả người lên vây cả người Tuế Yến vào ghế hòng chặt đứt khả năng đào tẩu của hắn, tay kia thì vững vàng đưa về phía tay áo giấu sau lưng Tuế Yến.

Tuế Yến: "..."

Nhìn ra ý đồ của Đoan Minh Sùng, Tuế Yến vội tránh tay sang bên. Tay Đoan Minh Sùng bắt hụt, sờ luôn vào eo của Tuế Yến.

Tuế Yến: "..."

Tự dưng đỏ hết cả tai.

Từ hôm qua tới nay hắn vẫn rối rắm sao Đoan Minh Sùng không chịu sờ eo mình, bây giờ người ta vô ý chạm tay thì tới hắn đỏ bừng mặt, tránh né yếu ớt.

Đoan Minh Sùng cười khẽ, y áp sát đến bên tai hắn, dịu dàng nói: "Quả nhiên có chút da thịt."

Tuế Yến: "..."

Eo hắn mềm nhũn, suýt nữa đã nằm liệt xuống đất còn Đoan Minh Sùng thì chớp lấy thời cơ hắn mất tập trung, y nắm tay hắn, cầm lấy nửa chuỗi tua rua kia kéo túi hương ra khỏi tay áo.

Tuế Yến bị mỹ sắc làm lỡ thời cơ, chỉ biết trơ mắt nhìn túi hương rơi vào tay Đoan Minh Sùng. May mà túi hương hắn buộc nút chết, hạt thông cũng đã ăn hơn phân nửa. Đoan Minh Sùng cảm thấy túi hương nhè nhẹ, bên trong chứa đồ gì đấy nhưng cũng không mở ra xem.

Tuế Yến cẩn trọng nhìn y.

Mà chính Đoan Minh Sùng cũng sững sờ, y nhìn hoa thêu trên túi hương cả buổi mới ngại ngùng trả về cho Tuế Yến. Tuế Yến lập tức cầm lấy, lần này hắn nhét vào vạt áo.

Đoan Minh Sùng lúng túng: "Xin lỗi, ta không biết là cái này…"

Tuế Yến gật đầu ậm ừ.

Đoan Minh Sùng thấy hắn cất như bảo bối thì không nhịn được dò hỏi: "Cái này… là của con gái nhà ai tặng ngươi à?"

Tuế Yến ngây ra rồi vội vã gật đầu: "Ừa ừa ừa!"

Đoan Minh Sùng hiểu ngay, trách không được hắn lại có vẻ sợ người khác nhìn thấy, hóa ra là ngượng ngùng.

Đoan Minh Sùng nở nụ cười: "Vậy phải giữ cho kỹ."

Tuế Yến lại gật bừa.

Đoan Minh Sùng không nói gì nữa, y nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói: "Lát nữa là tới giờ dùng bữa, ta đi xem thuốc sắc xong chưa."

Y nói xong thì gật đầu khách sáo với Tuế Yến rồi rời khỏi thiên điện.

Chỉ là không biết sao vừa đóng cửa lại, vẻ ôn hòa và nụ cười trên mặt y bỗng chống biến mất tăm.

Đoan Minh Sùng đứng đấy, y đưa tay sờ ngực mình rồi hơi nhíu mày, hồi lâu sau mới rời đi.