Ô Danh

Chương 41: Tương Hộ




Tương hộ

Ta bảo vệ ngươi.

- --

Tương hộ: Bảo vệ lẫn nhau

- --

Cung nhân đang hầu bên thiên điện vội vã chạy tới bên ngoài thư phòng, người còn chưa kịp vào đã nghe tiếng đồ sứ vỡ nát vang lên bên trong, dường như còn có cả âm thanh đồ đạc rơi vãi khắp nơi.

Người đứng hầu ngoài phòng nói: "Xảy ra chuyện gì? Điện hạ đang có việc gấp, không có gì quan trọng thì đừng vào làm phiền."

Cung nhân kêu khổ không thôi: "Hình như tiểu hầu gia lại phát bệnh, bây giờ ngài ấy cứ ầm ĩ đòi về phủ."

Người kia nghe vậy thì vội vàng gõ cửa: "Điện hạ."

Bên trong vang lên giọng nói lạnh lùng của Đoan Minh Sùng: "Việc gì?"

Kế đó có tiếng bước chân, Đoan Minh Sùng ra mở cửa. Khuôn mặt ngày thường ôn nhuận như ngọc giờ đây lại lạnh lẽo hệt băng sương, trong đôi mắt chẳng có lấy nửa phần ấm áp.

Người hầu ở đông cung nào đã thấy dáng vẻ lạnh lẽo này của Đoan Minh Sùng, kẻ đó ấp úng: "Hình, hình như tiểu, tiểu hầu gia lại phát bệnh…"

Nghe thấy vậy, Đoan Minh Sùng sững sờ, y không nói lời nào đã vội chạy sang thiên điện.

Lần này Tuế Yến lên cơn nghiện cực kỳ nghiêm trọng nhưng thoạt nhìn thì trông hắn rất tỉnh táo. Hắn khoác áo ngoài đòi ra ngoài cho bằng được nhưng cứ bị thị tùng canh giữ bên ngoài cản lại.

Xông ra mấy lần đều vậy, hắn có hơi mất kiên nhẫn bẻ ngón tay răng rắc như đang cố đè nén cơn giận của mình. Nhưng khi Đoan Minh Sùng đẩy cửa đi vào, Tuế Yến vốn đang giận dữ, vừa trông thấy y thì lập tức bày ra bộ dáng như chịu ấm ức vậy, hắn dẫu môi, mềm mại gọi: "Điện hạ…"

Trong mắt Đoan Minh Sùng hãy còn vương tia máu, y nhanh chóng bước tới đỡ tay Tuế Yến, gắng sức buông giọng thật dịu dàng: "Sao vậy?"

Tuế Yến đang lên cơn nghiện, hắn chẳng màng chi mà làm ầm ĩ hồi lâu, cả người đã mềm oặt, Đoan Minh Sùng vừa chạm vào hắn đã không chống đỡ được nữa ngã vào lòng y.

Hắn nắm vạt áo Đoan Minh Sùng nói khẽ: "Điện hạ, ta muốn về nhà."

Nhìn thấy đồng tử hắn giãn ra, Đoan Minh Sùng cũng hiểu rõ đấy là do dược hương kia quấy phá. Nghĩ đến thứ thuốc gây nghiện ấy hắn nhiễm phải lúc chữa trị ô danh, trái tim y như bị ai bóp nghẹn, đau đớn suýt chẳng thở nổi.

Y nhẹ nhàng hít vào một hơi rồi ôm Tuế Yến về giường, dịu dàng nói: "Khoan về nhà đã, đợi bệnh khỏe hơn rồi về có được không?"

Lục phủ ngũ tạng, ngay cả cốt tủy của Tuế Yến đều như bị vô số trùng dòi bò lít nhít gặm nhấm, khó chịu đến mức nước mắt phải trào ra. Hắn quấn chặt hai tay vào cổ Đoan Minh Sùng, sụt sùi khóc: "Điện hạ, xin người đó, ta muốn châm hương…"

"Minh Sùng, ta khó chịu… ngươi cứu ta nhanh..."

Hắn vừa khóc vừa ôm chặt Đoan Minh Sùng, khát vọng đối với thứ dược hương đó gần như ép điên thần trí vốn đã chẳng mấy tỉnh táo của hắn.

Đoan Minh Sùng đè hắn xuống, y không ngừng an ủi: "Rất nhanh sẽ hết thôi, nhanh thôi…"

Bỗng dưng y chẳng nói được nữa.

Không biết Tuế Yến có nghe thấy y nói gì không, lúc đòi châm hương lúc lại khóc đến thở không ra hơi, hai tay vùng vẫy thoát ra, suýt nữa Đoan Minh Sùng đã không giữ lại được.

Trong lúc giãy giụa, móng tay Tuế Yến lại cào lên cổ Đoan Minh Sùng. Hắn dùng rất nhiều sức, máu theo vết thương chảy ra.

Cung nhân kinh hãi hô: "Điện hạ!"

Mọi người luôn chân luôn tay kéo Đoan Minh Sùng ra, Mạnh ngự y bấy giờ mới tới, lão vội vàng chỉ huy mọi người lấy lụa đỏ mềm trói hai tay Tuế Yến vào giường lại sai người đè hắn xuống cho mình châm mấy kim vào huyệt vị, ép hắn uống thuốc an thần.

Trong lúc Mạnh ngự y đút thuốc cho Tuế Yến, Đoan Minh Sùng được cung nhân đỡ ra phòng ngoài. Y ngồi ngẩn ngơ.

Cung nhân cuống quýt băng bó vết thương trên cổ cho y. Bị cào như vậy còn bôi kim sang dược lên miệng vết thương tất nhiên là rất đau nhưng Đoan Minh Sùng cứ như không còn tri giác, ngây ngốc ngồi đó.

Bên tai là tiếng ho kịch liệt, tiếng khóc của Tuế Yến, Đoan Minh Sùng ngồi ngơ ra đấy một chốc mới đưa bàn tay đang run của mình lên che lại đôi mắt.

Giày vò chừng đâu nửa canh giờ Mạnh ngự y mới đi ra, khuôn mặt lão xanh xao. Đoan Minh Sùng thấy vậy vội bước tới, y muốn mở miệng dò hỏi mấy câu nhưng cổ họng như có thứ gì nghẹn lại, trong một chốc y chẳng hỏi nên lời.

Mạnh ngự y nói: "Không có gì nghiêm trọng, cách hai canh giờ cho uống thuốc một lần là được."

Đoan Minh Sùng nói không thành lời chỉ có thể gật đầu.

Lát sau, người trong thiên điện lui cả.

Vành mắt Đoan Minh Sùng đỏ bừng, y đứng ở ngoại thất hồi lâu mới vén rèm châu bước vào nội thất.

Tuế Yến bị giày vò thảm thương, mái tóc dài ướt mồ hôi dán vào khuôn mặt tái nhợt khiến hắn càng thêm vẻ gầy yếu. Hắn gối đầu trên gối mềm hơi ngửa lên, cho dù đã ngủ trên khuôn mặt vẫn mang theo vẻ thống khổ.

Đoan Minh Sùng chỉ nhìn thôi đã thấy như bị gai nhọn đâm, hốc mắt chua xót.

Y ngồi bên giường run run nâng cánh tay Tuế Yến rủ một bên, dịu dàng xoa vết đỏ bị trói, y bỗng dưng cảm thấy cả người mình chẳng còn chút sức lực nào.

Dường như Tuế Yến bị chạm đau, hắn mơ hồ kêu lên.

Đoan Minh Sùng vội buông tay.

Hắn ngủ cũng chẳng an ổn, cả đêm cứ mơ ác mộng thấy mình bị đuổi giết, trong cơn mơ màng, hắn bỗng đạp hụt vào khoảng không, run bắn người mới mê mang mở mắt. Thân thể vừa có tri giác Tuế Yến đã cảm thấy mình đang dính sát vào thứ gì đó ấm áp, hơi ấm ào ạt không ngừng truyền tới từ phía trên làm cả người hắn thích đến độ chỉ hận không thể nằm lên.

Tuế Yến mới vừa tỉnh lại, mắt còn nhập nhèm, dụi mắt hồi lâu mới nhìn rõ bản thân đang cuộn mình trong lòng một người. Đến đây, cả người hắn cứng đờ, hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn hốt hoảng ngẩng đầu thì đối diện ngay với ánh mắt dịu dàng của Đoan Minh Sùng - không biết y không ngủ hay bị hắn làm tỉnh giấc, hốc mắt hãy còn hơi đỏ.

"Điện, điện điện điện hạ!" Tuế Yến giật mình suýt nhảy dựng, hắn sợ hãi nhìn y.

Đoan Minh Sùng vươn tay đè người lại còn giúp hắn dém chăn, y dịu giọng: "Đừng làm thoát nhiệt, ngủ chút nữa đi, giờ trời còn sớm."

Tuế Yến nhìn ra cửa sổ thấy trời chưa sáng thật.

Hắn lại cuộn người về, hơi mất tự nhiên nhích sang bên quay lưng về phía Đoan Minh Sùng xoay hai ngón tay với nhau.

Lát sau, thật tình hết nhịn được nữa hắn mới sợ hãi nghiêng người hỏi thầm: "Sao điện hạ lại ở đây?"

Đoan Minh Sùng cười mỉm: "Tối qua ngươi gặp ác mộng, ta sợ ngươi ngã khỏi giường nên tới đây trông."

Tuế Yến mừng thầm, không ngờ gặp ác mộng còn được hưởng đãi ngộ thế này đấy, thế thì ngày nào cũng gặp ác mộng hết đi.

Hắn kéo chăn lên, vô ý chạm vào vết sưng đỏ trên cổ tay mình thì hít hà.

Đoan Minh Sùng vội vã kéo tay hắn rồi thổi nhè nhẹ chỗ sưng ứ đó: "Còn đau không?"

Hôm qua Tuế Yến đã định hỏi Đoan Minh Sùng tay mình bị gì nhưng thấy y có vẻ không muốn nói đành cho qua. Hôm nay Đoan Minh Sùng đã ngủ chung giường với mình, Tuế Yến cũng bạo gan hẳn, hắn hỏi khẽ: "Điện hạ, ta… ta ngủ không đàng hoàng phải không?"

Đoan Minh Sùng: "Sao lại hỏi thế?"

Tuế Yến lúng túng: "Ta còn lăn lộn lung tung làm người ta phiền nên ngài mới trói ta vào giường ha."

Đoan Minh Sùng: "..."

Vết tấy đỏ trên cổ tay hắn chỉ cần là người bình thường đều sẽ nhận ra là do bị trói lại, Tuế Yến không cách nào nghĩ được mình đã làm trò gì khiến thần phật phàm nhân cùng tức giận, chỉ có tầm đấy Đoan Minh Sùng luôn ôn hòa mới trói mình lại.

… Còn trói tận hai đêm.

Tuế Yến giật thốt, đừng bảo mình mộng du la lối khóc lóc nha?

Đoan Minh Sùng đoán không giấu được nữa, y yên lặng hồi lâu rồi đáp: "Mạnh ngự y nói ngươi nghiện một loại dược hương nào đó..."

Tuế Yến sững sờ, hắn nhớ lại dược hương gây nghiện Quân Cảnh Hành điều chế. Mấy ngày trước đêm nào hắn cũng châm hương, đêm Quân Cảnh Hành về hắn cũng đốt một chốc nhưng sang ngày thứ hai tiến cung mới bắt đầu cách xa dược hương đó.

Câu "Ta còn phải nhanh chóng điều chế cho xong hương an thần chứ không đến tối lại ăn khổ với ngươi" Quân Cảnh Hành nói bỗng vang lên trong hầu hắn. Lúc này đây Tuế Yến mới hiểu hóa "ăn khổ" là khổ với thứ thuốc gây nghiện.

Đoan Minh Sùng nói: "Sau khi ngươi lên cơn nghiện thì thần trí không minh mẫn đi tìm hương khắp nơi, không cho ngươi ngươi sẽ tức giận. Nếu không phải vì vậy cũng đã không ngăn ngươi giãy giụa lung tung. Mạnh ngự y nói ngươi có thể tự làm hại bản thân mình nên…"

Tuế Yến kinh hoảng nhìn những vết đỏ ửng trên cổ tay mình, hắn chẳng có chút ký ức gì đối với chuyện lên cơn nghiện cả.

Đoan Minh Sùng thấy dáng vẻ đó của hắn thì vội vàng an ủi: "Nhưng may là trước kia ngươi dùng ít, không bao lâu là có thể hồi phục rồi, không cần lo lắng đâu."

Tuế Yến lúng túng gật đầu nói khẽ: "Ta… ta ở đây làm điện hạ thêm phiền, trời vừa sáng ta, ta sẽ cáo từ…"

Hơi thở của Đoan Minh Sùng như nghẹn lại, y cố hết sức để giọng mình nghe thật nhẹ nhàng: "Ngươi ngoan ngoãn đi, ở lại đông cung trị khỏi rồi hãy về, trong phủ cũng chẳng có đại phu, lỡ như buổi tối tái phát đám hạ nhân ấy lại chẳng dám làm trái ý ngươi, nói không chừng lại châm hương."

Cho dù Tuế Yến chẳng có ấn tượng gì nhưng hắn cũng biết đại khái lúc mình lên cơn nghiện thì chẳng còn mặt mũi gì cả, tám phần là phải khóc la vùng vẫy. Mà dáng vẻ thảm hại đó của mình lại để cho Đoan Minh Sùng nhìn thấy.

Tuế Yến cảm thấy bản thân hơi khó tiếp thu chuyện đó. Hắn cười gượng: "Không đâu, ta sẽ cho người vứt hết số hương đó đi, không dùng nữa đâu, điện hạ không cần lo lắng."

Đoan Minh Sùng còn định nói gì nữa Tuế Yến đã kéo chăn trùm kín đầu, đưa lưng về phía y không muốn nói thêm. Đoan Minh Sùng ngây ngẩn nhìn hắn, y vươn đôi tay run rẩy định chạm vào lưng hắn thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Y vội rút tay về.

"Có việc gì?"

Cung nhân đáp: "Điện hạ, nên thượng triều rồi."

Đoan Mình Sùng ngẩn ra.

Tuế Yến hóp má cuộn người trong chăn, cảm giác được Đoan Minh Sùng giở chăn xuống giường, lòng hắn có chút mất mát.

Rõ ràng chính mình chủ động đòi về phủ nhưng thấy Đoan Minh Sùng chẳng buồn ngăn lại, bỗng chốc hắn thấy một nỗi ấm ức ùa vào trong tim ép cho hốc mắt mình chua xót.

"Đi đi, thượng triều đi." Hắn thấy chua chát lại tàn nhẫn nghĩ, "Ngươi vừa đi là ta về nhà, sau này cũng không tìm ngươi nữa."

Đoan Minh Sùng khoác áo ngoài bước ra ngoại thất, y mở cửa nói với cung nhân hầu bên ngoài: "Đi tìm bệ hạ xin nghỉ cho ta."

Cung nhân sửng sốt: "Xin nghỉ?"

Thái tử vào triều nghị chính đã nhiều năm, mỗi ngày bất kể gió mưa vẫn thượng triều, cung nhân chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày y chủ động xin nghỉ.

Nhớ lại đêm qua Đoan Minh Sùng suýt hất đổ hết đồ trong thư phòng, cung nhân không dám lắm lời thêm, gã cúi người rời đi.

Đoan Minh Sùng đóng cửa lại quay vào nội thất.

Ngọc vụn rèm châu leng keng va đập làm Tuế Yến giật bắn, hắn nắm chăn chỉ để lộ đôi mắt lén nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy Đoan Minh Sùng ngồi bên giường, mắt hắn đã sáng rỡ.

Đoan Minh Sùng rũ mắt nhìn hắn: "Nghe lời ta, trị hết bệnh hãy về."

Tuế Yến kìm lại niềm vui trong lòng, hắn ho khan một tiếng rồi hỏi khẽ: "Điện hạ không thượng triều sao?"

Đoan Minh Sùng cười mỉm: "Không đi."

Bàn tay siết chăn của hắn hơi dùng sức, khóe môi không tự chủ nhếch lên, hắn cất giọng mềm mại hỏi: "Tại, tại sao vậy?"

Đoan Minh Sùng: "Ta sợ ngươi sẽ chạy mất nên phải trông chừng cho kĩ."

Mũi chân Tuế Yến căng cứng đá nhẹ vào chăn, hắn cố áp chế niềm vui trong lòng, làm ra vẻ bình tĩnh: "Ta, ta không chạy đâu, không chạy nữa."

Đoan Minh Sùng "ừ" một tiếng rồi chớp mắt đổi cách nói: "Ta sợ ngươi lại gặp ác mộng nên muốn ở đây với ngươi."

Tuế Yến: "..."

Mạng Tuế Yến chẳng ra sao, xưa nay chưa ai đối xử tốt với hắn như vậy. Bất chợt bị một hai câu bông đùa của Đoàn Minh Sùng trêu đỏ hết mặt mày, hắn mơ hồ nghĩ: "Nhất định mình đang nằm mơ."

Đoan Minh Sùng khoác áo ngoài, mái tóc dài rơi trên đấy khiến y bớt đi mấy phần xa cách thong dong ngày thường, theo như Tuế Yến thì đấy là có thêm chút khói lửa nhân gian. Tuế Yến nhìn y chằm chằm, Đoan Minh Súng rũ mắt nhìn hắn, thấy vậy thì bỗng mỉm cười.

Tuế Yến: "Điện hạ?"

Đoan Minh Sùng dịu giọng: "Năm ngoái ta có hỏi ngươi chuyện tập tước vào triều nghị sự…"

Tuế Yến cẩn thận nhớ lại, hình như có việc này thật.

Lúc đó Đoan Minh Sùng hỏi: "Năm sau ngài phải vào triều nghị sự, cứ biếng nhác vô vi như vậy thì sao có chỗ đứng trong triều?"

Lúc ấy Tuế Yến không hề biết Tuế Tuần còn sống, thêm nữa sau đó còn xảy ra lắm chuyện phiền muộn, hắn đã có ý muốn chết từ lâu nên có hơi xúc động khi trả lời Đoan Minh Sùng.

Bây giờ nghĩ lại Tuế Yến có hơi xấu hổ: "Điện hạ, khi đó ta tuổi nhỏ vô tri…"

Đoan Minh Sùng lại nở nụ cười, Tuế Yến thấy vậy mới nhận ra nói tuổi nhỏ thì y còn nhỏ hơn mình.

Càng xấu hổ.

Đoan Minh Sùng: "Ta không nhắc chuyện cũ để cười ngươi, ta chỉ muốn hỏi bây giờ ngươi còn muốn tập tước thượng triều không?"

Tuế Yến ôm chăn ngồi dậy, hắn nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp: "Chuyện này cũng không theo ý ta được. Thật ra nguyện vọng lớn nhất của ta là ăn uống chơi bời ăn no chờ chết, có thể không cần phải dậy sớm thượng triều mỗi ngày dĩ nhiên là tốt, còn chuyên tập tước… ồ, ta phải chờ ca ca về nói với huynh ấy. Cái này cũng không phải chuyện ta có thể tự quyết."

Đoan Minh Sùng đáp với nụ cười: "Chỉ cần người không muốn thì sẽ không ai ép được ngươi."

Tuế Yến chớp mắt, hắn có hơi không hiểu ý: "Hả?"

Đoan Minh Sùng nói: "Mấy ngày này phụ hoàng vẫn luôn nói với người ở nội các chuyện để ngươi vào triều nghị sự, nếu ngươi không muốn ta có thể giúp người đẩy đi."

Tuế Yến càng không hiểu: "Hả?"

Đoan Minh Sùng đè vai hắn: "Vậy muộn chút ta sẽ đi gặp phụ hoàng, không thể dùng vãn thiện ngươi rồi."

Tuế Yến chỉ biết "hả".

Đoan Minh Sùng thật sự muốn dùng vẻ trịnh trọng nói chuyện này với Tuế Yến nhưng thấy hắn mịt mờ, cứ "hả" mãi thì không nhịn được nhếch môi cười.

Tuế Yến bị y đ è xuống giường lần nữa, hắn không nhịn được bèn nắm tay áo Đoan Minh Sùng lại.

Đoan Minh Sùng nói: "Trời còn sớm, ngươi ngủ thêm đi, ta đi xem thuốc sắc xong chưa."

Y đang định rời đi, lúc này Tuế Yến đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn lại nắm cổ tay Đoan Minh Sùng.

Đoan Minh Sùng ngoái đầu nhìn, trong mắt chằng có chút gì là mất kiên nhẫn.

Tuế Yến chớp mắt nói nhỏ: "Vậy ý điện hạ là sau này ta có thể không cần lo đến chuyện trong triều, có thể tiếp tục làm vị hầu gia vui chơi nhàn tản của mình phải không?"

Đoan Minh Sùng cười: "Đúng vậy."

Tuế Yến lại ngại ngùng hỏi: "Vậy… vậy ta ở trong triều không quyền chẳng thế, lỡ như bị người khác ức hiếp…"

Không biết hắn nghĩ tới cái gì bỗng kéo tay áo che mặt mình lại rồi ướm lời khe khẽ: "Thì phải làm sao đây?"

Đoan Minh Sùng nắm tay hắn nhét vào chăn thật nhẹ nhàng, y lại vươn tay sửa lại lọn tóc trên trán hắn rồi dịu dàng đáp: "Sau này ta sẽ luôn bảo vệ ngươi."

Cuối cùng Tuế Yến cũng có được đáp án mình mong muốn, hắn kéo chăn trùm kín mặt kêu thầm một tiếng rồi vội vã gật đầu.

Cả đời trước lẫn đời này Tuế Yến sống cũng đã nhiều năm, đây là lần đầu có người nói lời như vậy với hắn. Dù cho hắn chằng phải kẻ thích sống nương nhờ người khác cũng bị lời này chạm đến, đầu óc như sôi lên, chẳng còn sức lực đâu mà nghĩ ngợi nữa.

Mãi tới khi Đoan Minh Sùng rời khỏi Tuế Yến mới âm thầm nhô đầu ra khỏi chăn, mặt hắn đỏ bừng, cũng không biết do ngộp thở hay vì ngại ngùng.

"Tốt quá." Tuế Yến thì thầm, "Hóa ra cảm giác có người che chở là thế này."