Kịch biến: Thay đổi gấp, biến đổi nhanh
- --
Nguyệt Kiến bên cạnh thấy vậy vội kêu: "Điện hạ!"
Đoan Hi Thần nhìn người mình bóp trong tay như chẳng còn hơi thở, gã cười nhạo một cái. Vốn dĩ gã cũng không có ý định bóp ch3t Tuế Vong Quy nên nghe theo ý tốt của Nguyệt Kiến mà buông tay.
Bất chợt có thể hít thở, Tuế Vong Quy th ở dốc dồn dập thành tiếng.
Nước mắt trong hốc mắt không kìm được chảy ra, trước mắt Tuế Vong Quy vẫn là màn đêm nghẹt thở, nỗi sợ suýt nữa bị bóp ch3t tràn khắp khiến người hắn run rẩy kịch liệt.
Trong cơn hốt hoảng, hắn cảm giác được vạt áo mình bị cởi ra, ý lạnh phất qua thân thể vẫn đang khô nóng.
Tiếng của Đoan Hi Thần vang lên bên tai hắn ngày một mơ hồ xa xăm.
"Dù sao cũng chỉ là một vương gia không được yêu mến, cho dù không biết liêm sỉ hầu hạ dưới thân nam nhân cũng chẳng ai để ý đâu."
"Vong Quy, tiếp nhận ta khó tới vậy sao?"
"Để ta nghĩ xem, lẽ nào ngài cũng dựa vào thân thể này mới khiến tam hoàng huynh ta cam tâm tình nguyện bảo vệ ngần ấy năm? Hả?"
Tiếng hít thở gần như kề sát bên môi, cằm bị người ta bóp khiến cho đôi môi hơi hé ra, tiếng r3n rỉ không thể kìm nén bật ra từ khóe môi nhưng rất nhanh đã bị đè lại.
"Chát!"
"Kêu đi…"
Tuế Vong Quy muộn màng nhận ra cơn đau bỏng rát trên mặt, nỗi sợ hãi bị người nuốt vào bụng khiến cả người hắn run rẩy theo, cho dù bên tai có bao nhiêu lời nói hắn cũng nghe chẳng rõ được gì.
Tuế Vong Quy tỉnh lại lần nữa là do bị cơn đau gọi dậy. Hắn ngửa đầu thở dồn dập, trước mắt mông lung. Đến khi hắn khôi phục lại thị giác thì bị cảnh trước mặt làm kinh hoảng.
Đoan Hi Thần cởi quần áo được phân nửa, gã nhắm nghiền mắt nằm bên cạnh, không biết còn sống hay đã chết nữa. Dường như trán gã bị thứ gì đập trúng, máu tươi đang chậm rãi chảy ra.
Còn mặt đất bên cạnh là mảnh sứ vỡ nát.
Nguyệt Kiến hốt hoảng quỳ ngồi bên cạnh, trong tay là nửa bình hoa vỡ, cả người y run bần bật.
Đùi Tuế Vong Quy bị mảnh sứ ghim sâu vào máu thịt khiến hắn đau đớn vô cùng.
Cả người hắn đều là mồ hôi lạnh, làm gì còn sức mà lo tới miệng vết thương. Hắn vùng vẫy ngồi dậy, sững sờ nhìn Đoan Hi Thần, không biết gã còn sống hay đã chết.
Nguyệt Kiến nhìn thoáng qua Đoan Hi Thần, y lẩm bẩm: "Hắn chết chưa? Ta... ta giết hắn chưa…"
Tuế Vong Quy sợ run người nhưng vẫn miễn cưỡng chống thân mình đi tới trước, hắn run rẩy đè tay lên mạch cổ Đoan Hi Thần, cả buổi sau mới đáp bằng giọng khàn khàn: "Chưa…"
Nguyệt Kiến sửng sốt rồi đột ngột nắm mảnh sứ trong tay giãy giụa. Y muốn đi qua bổ thêm một nhát.
Tuế Vong Quy phải ngăn y lại.
Nguyệt Kiến chịu nhục nhã hơn năm ròng, cả người trở nên khiếp nhược sợ sệt, lúc này đây trông thấy máu, dường như thần trí có chút mù mờ, y vừa rơi nước mắt ào ạt vừa vùng vẫy định đi tới.
"Ta muốn hắn… chết!" Ánh mắt Nguyệt Kiến vừa hung ác lại đáng sợ, y vùng vẫy định xông tới.
Tuế Vong Quy ôm y thật chặt, hắn vỗ lung tung lên tấm lưng y, miệng thì thầm: "Không sợ không sợ… không sợ nữa…"
Nguyệt Kiến gác người lên vai Tuế Vong Quy, y lên quần áo hắn, nước mắt tuôn rơi ào ào.
"Không thể giết hắn…" Tuế Vong Quy sợ run cả người nhưng vẫn gắng gượng ổn định lại tinh thần gần như sắp sụp đổ của mình, lúng túng nói: "Hắn mà chết… chúng ta đều sẽ không còn đường sống, ta, ta chưa thể chết…"
Nguyệt Kiến nức nở: "Ta… ta không sợ chết…"
Tuế Vong Quy đè y lại, hắn lẩm bẩm như kẻ ngốc: "Ta có thể xử lý, cái gì ta cũng xử lý được cả, ngươi theo ta…"
"Cái gì ta… ta cũng làm được hết, ngươi… ngươi cứu ta, ta sẽ không để ngươi chết đâu."
Đoan Hi Thần ham dâm háo sắc, để tránh người ta biết, gã đã điều người trong phủ hoàng tử đi cả, như vậy ngược lại càng thuận tiện để Tuế Vong Quy và Nguyệt Kiến rời đi.
Tuế Vong Quy dẫn Nguyệt Kiến về phủ Cảnh vương, ngay cả quần áo hắn cũng không thay đã khoác tấm áo choàng mỏng, để đầu tóc tán loạn mà vào cung.
Lúc đó là lúc chiến sự biên cương đang căng thẳng, gần như toàn bộ quần thần đều đang nghị sự ở điện Thái Hòa.
Tuế Vong Quy không chờ cung nhân thông báo đã bất chấp tất cả xông vào.
Lão thái giám bên cạnh hoàng đế chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ thê thảm này của Tuế Vong Quy, lão muốn ngăn lại chẳng dám khiến cho Tuế Vong Quy có cơ hội xông thẳng vào điện.
Hắn mang theo vẻ mặt hốt hoảng xông vào điện rồi quỳ mạnh xuống trước bao ánh mắt kinh ngạc, run giọng nói: "Xin bệ hạ làm chủ cho Vong Quy!"
Tất cả mọi người đều kinh hãi, ngay cả hoàng đế cũng bị dọa nhảy dựng, lão kinh ngạc nhìn Tuế Vong Quy một thân thê thảm.
Vạt áo hỗn loạn, đầu tóc rũ rượi, mặt mày tái nhợt càng làm nổi bật dấu tay trên trên khuôn mặt và vết máu tràn ra từ khóe môi hắn, vì động tác quỳ quá mạnh, áo choàng chẳng được buộc chặt của hắn lộ ra nửa bên, mấy người đứng gần đấy đều có thể thấy rõ vết ngón tay đáng sợ trên cổ và máu tươi không ngừng chảy ra trên đùi hắn.
Đám vương thất quyền quý có kẻ nào chẳng phải nhân tinh*, có kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ này mà lại chẳng biết hắn đã trải qua điều gì kia chứ?
*Nhân tinh: người thông minh, kinh nghiệm phong phú
Nháy mắt, sắc mặt ai nấy cũng thay đổi.
Giang Ân Hòa theo phụ thân nghe chính sự đứng cạnh đó, sắc mặt y vô cùng khó coi, nghe mấy người xung quanh thậm thụt bàn tán với nhau, y lạnh lùng cởi áo ngoài rồi bước nhanh tới trước phủ chiếc áo lên người Tuế Vong Quy đang run bần bật.
Tuế Vong Quy bị kinh sợ, ngay lúc Giang Ân Hòa chạm vào mình, hắn giật bắn người, sợ sệt nhìn y.
Bắc Lam đế trông thấy dáng vẻ này của Tuế Vong Quy thì nhăn mặt, cứ cảm thấy việc này có chỗ không đúng, lão vội cho người đỡ Tuế Vong Quy vào nội điện sau đó cho người lui hết, bấy giờ mình mới vào theo.
Tuế Vong Quy sợ hãi ngây ngốc, hắn quỳ dưới đất không nhịn được mà run run, nói năng lộn xộn, vừa nói vừa khóc nức nở.
Bắc Lam đế cau mày nghe hắn nói đông nói tây linh tinh rối mù, cuối cùng lão cũng đã hiểu.
Lão lạnh giọng: "Mời thái y trước đã!"
Trong chớp mắt, Tuế Vong Quy nghe thấy vậy vội van nài: "Không… Đừng mời thái y. Bệ hạ! Xin bệ hạ… Vong Quy nhất thời lỡ tay làm ngũ hoàng tử bị thương, thần, thần không hề cố ý, chỉ là thần sợ hãi… Xin bệ hạ đừng trị tội Vong Quy, xin…"
Hắn nói xong thì dập trán xuống đất, cả người run bần bật.
Bắc Lam đế tức giận: "Trị tội gì? Ngươi có tội gì chứ?! Người đâu, gọi Đoan Hi Thần tới đây!"
Lão thái giám đứng cạnh nghe vậy thì đau lòng muốn khóc, lão vâng lời vội vã chạy như bay ra ngoài.
Tuế Vong Quy nghe nói Đoan Hi Thần sắp đến, hắn run khẩn hơn: "Bệ hạ, Vong Quy… Vong Quy muốn hồi phủ…"
Bắc Lam đế cau mày: "Để thái y xem cho khanh đã."
Tuế Vong Quy vội vàng dập đầu, trán ửng đỏ cả. Hắn sợ hãi thưa: "Không, không phiền thái y xem… Vong Quy về phủ tự mời lang trung…"
Bắc Lam đế thấy hắn sợ hãi đến vậy cũng có chút mủi lòng, lão không nói gì nữa, để người đưa hắn về phủ.
Trước lúc rời đi, Bắc Lam đế còn nói với hắn: "Trẫm nhất định sẽ làm chủ cho khanh."
Nước mắt Tuế Vong Quy tràu ra, hắn nức nở: "Đa tạ… bệ hạ."
Hắn khoác áo ngoài của Giang Ân Hòa ra ngoài, để cho cung nhân đỡ lên kiệu, không bao lâu sau đã rời khỏi cung.
Khi rèm kiệu hạ xuống, vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng của Tuế Vong Quy bỗng chốc chìm xuống. Nháy mắt, hắn như biến thành kẻ khác vậy, vẻ mặt trống rỗng nhìn chằm chằm rèm kiệu chẳng chút lay động trước mặt, trong mắt hắn đều là vẻ lạnh lẽo.
"Trong kinh thành này chẳng ai có thể bảo vệ được mình."
Tuế Vong Quy cúi đầu, bấy giờ hắn mới rút mảnh sứ ghim sâu vào máu thịt trên đùi mình ra, sắc mặt không đổi. Hắn nhìn máu tươi chảy ra mà nghĩ: "Chỉ có mình mới bảo vệ được mình."
Tuế Vong Quy bất chấp mặt mũi mà nói hành vi ghê tởm của Đoan Hi Thần cho hoàng đế nghe, còn thêm mắm dặm muối một phen. Đoan Hi Thần bị bình hoa đập vỡ đầu chảy máu, gã chỉ vừa tỉnh lại đã bị triệu vào cung, bị hoàng đế trách mắng một trận, thuận tiện tước luôn chức vị trong triều của mình rồi cho đóng cửa sám hối nửa năm.
Lúc ấy Tuế Vong Quy bộ dạng thê thảm vào cung xin hoàng đế làm chủ, sang ngày thứ hai thì có tin ngũ hoàng tử bị phạt, kẻ có mắt đều biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong một đêm, tin tức Cảnh vương gia bị coi như luyến đồng tùy ý dâm loạn trong phủ ngũ hoàng tử nhanh chóng lan khắp. Không tới ba ngày, gần như vương thất triều thần đều biết chuyện này, lời đồn xôn xao khắp chốn.
Hoàng đế càng tức giận, lão hạ lệnh không cho phép bất kỳ ai nói tới chuyện này, ai ai cũng im miệng không nói công khai, chỉ là bọn họ vẫn âm thầm mang chuyện này ra mỉa mai cười cợt mấy lúc trà dư tửu hậu.
Hải Đường vô tình nghe hạ nhân trong phủ nói cái này, nó tức muốn khóc, Lệ Chiêu cũng giận run người, lão đuổi hơn nửa đám người ham khua môi múa mép đó đi.
Cảnh vương phủ càng thêm quạnh quẽ.
Đối với những chuyện này, Tuế Vong Quy chẳng hay biết gì, sau khi hắn rời cung thì bệnh một chập, lần nữa tỉnh lại thì trăng đã tàn về tây.
Nguyệt Kiến đang ngồi cạnh hắn, trong tay y là một bát thuốc.
Tuế Vong Quy thấy y thì nhếch môi cười.
Nguyệt Kiến cẩn thận lấy thìa đút thuốc cho hắn, y khẽ khàng nói: "Ngươi đã ngủ một ngày trời, ban nãy ta chẩn mạch ngươi thì phát hiện dường như cơ thể ngươi còn sót lại độc chưa trừ hết."
Tuế Vong Quy lơ đễnh: "Thế à?"
Nguyệt Kiến nhìn vẻ thản nhiên của hắn thì cứ thấy có điều lạ nhưng lại nói không ra là lạ thế nào, y đành hỏi: "Ngươi nói thế nào với hoàng thượng vậy? Đoan Hi Thần bị thương nặng vậy mà lão cũng không truy cứu."
Nghe đến cái tên của Đoan Hi Thần, tay Tuế Vong Quy run bần bật, nhưng sau đó nhanh chóng ổn định lại, hắn hơi cong mắt cười, nghiêng đầu hỏi lại: "Ta nói gì với hoàng thượng ngươi đoán không ra à?"
Nguyệt Kiến cau này: "Cái gì?"
Tuế Vong Quy cười lên: "Không phải bây giờ khắp thành đều đang đồn ta hầu hạ dưới thân Đoan Hi Thần, không biết liêm sỉ thế nào thế nào à? Ta còn tưởng ngươi nghe nói cả rồi."
Từ sau khi đám khua môi múa mép trong phủ bị Hải Đường đuổi đi, không còn kẻ nào dám nói mấy lời linh tinh về Tuế Vong Quy nữa, thêm nữa Nguyệt Kiến nào dám ra khỏi cửa nên y không biết bên ngoài nói gì cũng bình thường.
Nguyệt Kiến có chút hốt hoảng: "Chẳng lẽ ngươi nói với hoàng thượng…"
Tuế Vong Quy nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc dài rủ trên vai, hắn cười nhẹ tênh: "Đúng vậy, bằng không làm sao chúng ta tránh được một kiếp kia chứ?"
"Nhưng …"
"Thanh danh à?" Tuế Vong Quy nói thay. Hắn chớp mắt nhìn Nguyệt Kiến như thể có điều hơi tò mò: "Ta sắp mất mạng rồi thì còn để ý thứ đó làm gì?"
Bỗng chốc Nguyệt Kiến chẳng tiếp lời được.
Tuế Vong Quy suýt bị người ta bóp ch3t, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan hơn một năm qua và vô số nỗi sợ không rõ nguồn cơn đều biến mất, cả người hắn như thay da đổi thịt chỉ sau một đêm. Dù cho Nguyệt Kiến chưa từng thấy Tuế Vong Quy của trước kia cũng cảm giác được tính tình hắn lúc này có chút kỳ quái.
Tất nhiên, người bình thường mà gặp phải chuyện như hắn đã sợ kinh hồn, còn hắn bây giờ thoạt nhìn lại thấy sự bình tĩnh gần như quỷ dị.
Tuế Vong Quy hững hờ nói hết mới nhớ hỏi y: "Ngươi tên gì?"
Nguyệt Kiến mím môi, gật đầu đáp: "Nguyệt Kiến."
Tuế Vong Quy cười nói: "Được, về sau ngươi là người của phủ Cảnh vương ta."
Vết thương trên người Tuế Vong Quy đã được xử lý ổn thỏa, hắn xốc chăn ngồi dậy khoác áo ngoài rồi kêu: "Hải Đường."
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng bước chân, Hải Đường đẩy cửa chạy vào, thấy hắn tỉnh rồi thì mặt mày vui vẻ: "Thiếu gia!"
Tuế Vong Quy đưa nó miếng ngọc bội rồi dặn: "Cầm miếng ngọc bội tới trấn Bạch Phong thành nam tìm một người cho ta."
Hắn dặn dò tỉ mỉ một phen, sau đấy Hải Đường vội vàng nhận lệnh rời đi.
Nguyệt Kiến thử thăm dò: "Ngươi định làm gì?"
Tuế Vong Quy đáp: "Trước khi phụ thân ta đi có để lại một chi ám bộ, cơ mà bị hoàng đế diệt trừ gần hết rồi, cũng chỉ còn dùng được vài người."
Tuế Yến không hiểu gì cả.
Tuế Vong Quy nhẹ nhàng vén vạt áo, hắn cười cong mắt với y: "Nhưng mấy người còn sót lại ấy cũng miễn cưỡng làm được ít chuyện vặt."
Tuế Vong Quy của khi đó vừa qua sinh thần tuổi 17 chưa bao lâu, trên mặt hãy còn nét non nớt. Nhưng khi hắn nở nụ cười dịu dàng, cả người Nguyệt Kiến bỗng rét căm.