Trất tức: Ngạt thở
- --
Pháo hoa đã tàn, bốn bề yên ắng.
Tuế Yến không muốn đi nhanh đến vậy, hắn vừa ép vừa kéo Đoan Minh Sùng ngồi đấy cắn hết túi hạt thông nhỏ mới hớn hở lên đường hồi phủ.
Đèn hoa trên đường phố đã được cất dọn gần hết, nhìn từ xa, con phố dài hệt như đường đến suối vàng vậy.
Tuế Yến nghiêng đầu nhìn nửa bên mặt anh tuấn của Đoan Minh Sùng, hắn bước tới hỏi nhỏ: "Điện hạ, lỡ như cổng cung khóa rồi ngài có vào được không?"
Đoan Minh Sùng nghĩ rồi nói: "Chắc là được nhỉ, ta chưa bao giờ về trễ đến vậy."
Tuế Yến lập tức đáp: "Lỡ như thị vệ gác cổng không có ở đấy thì sao, nếu không ai mở cổng cung cho thì ngài phải ở ngoài trời ngủ nghỉ một đêm à?"
Hắn lại nói vớ vẩn. Từ xưa đến nay có bao giờ nghe ai nói đường đường thái tử điện hạ phải ngủ nghỉ ngoài trời chỉ vì không thể vào cung đâu.
Đoan Minh Sùng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ: "Ngài muốn nói gì vậy?"
Tuế Yến bị bóc trần tâm tư cũng không đỏ mặt: "Ta chỉ là lo cho điện hạ thôi, bây giờ thời tiết lạnh như vậy, lỡ như thật sự điện hạ không vào cung được rồi bị đông lạnh ảnh hưởng sức khỏe, ta sẽ đau lòng đó nha."
Đoan Minh Sùng ngây ra, y bị lời cuối cùng kia làm đỏ hết mặt mày.
Tuế Yến gượng ép bản thân mình giữ vững sắc mặt, hắn nói khẽ: "Hơn nữa không phải trước đấy điện hạ đã nói muốn tới phủ ta ăn trôi nước à? Có… có đi nữa không?"
Đoan Minh Sùng nghĩ cả buổi, nghĩ sống nghĩ chết y cũng không nhớ ra mình từng nói câu đó, nhưng khi thấy ánh mắt đầy vẻ mong đợi của Tuế Yến, y lại mềm lòng. Cẩn thận nghĩ lại xem mình có việc gì quan trọng cần làm hay không, sau khi chắc chắn không còn y mới gật đầu: "Được đấy, vậy làm phiền tiểu hầu gia."
"Vậy vậy vậy, vậy nói rồi nhé. Đi đi đi!"
Hắn nói xong thì hớn hở kéo Đoan Minh Sùng đi nhanh về phía hầu phủ. Nhưng hai người chưa đi được mấy bước, ám vệ lúc trước lại đột ngột đáp xuống, quỳ một chân rồi bẩm: "Điện hạ."
Tuế Yến lập tức ôm ngực, hắn ỉu xìu nói: "Điện hạ."
Đoan Minh Sùng vội an ủi hắn.
Dường như ám vệ có việc gấp, cũng không chờ Đoan Minh Sùng nói hắn đã báo: "Điện hạ, ngũ hoàng tử bị ám sát, người bị trọng thương."
Đoan Minh Sùng kinh hãi, Tuế Yến cũng ngây ra đó.
Đoan Hi Thần bị ám sát, Đoan Minh Sùng cũng không tiện ở lại bên ngoài, y dặn dò Tuế Yến qua loa mấy câu rồi vội vã rời khỏi.
Tuế Yến nhìn dáng hình y biến mất sau ngã rẽ, hắn đứng đấy hồi lâu rồi mới đi về phủ Tuế An hầu một mình.
Lệ Chiêu đã đứng đợi ở cổng từ sớm, vừa thấy Tuế Yến về một mình thì vội vàng ra đón.
"Thiếu gia, người về rồi."
Tuế Yến vào phủ, cả người đều thấm hơi lạnh. Hắn cởi áo choàng ra, mặt không tí cảm xúc mà hỏi: "Quân Cảnh Hành đâu?"
Lệ Chiêu cầm áo choàng vắt lên cánh tay mình rồi theo hắn đi về phía thiên viện: "Hôm nay chân trước người bước ra, chân sau Quân công tử cũng ra ngoài, công tử đi một mình, tới giờ cũng chưa về."
Tuế Yến xoa mi tâm. Hắn mở cửa phòng: "Thắp đèn, kêu Vô Sự tới đây."
Lệ Chiêu vừa thắp đèn vừa đáp lời lại hỏi: "Vậy người ngài phái đi tra chuyện trước đó thì sao?"
Tuế Yến: "Nói sau đi."
Lệ Chiêu vội vâng lời rồi sai người đưa chậu than tới, mình thì vội vã đi tìm người.
Không bao lâu sau, Vô Sự đội gió đêm đi tới.
"Thiếu gia."
"Mấy ngày nay Quân Cảnh Hành gặp những ai?"
Tuế Yến có thể đối xử thành thật với Nguyệt Kiến của đời trước nhưng không thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm Quân Cảnh Hành của đời này. Dù biết y sẽ không làm gì liên lụy tới mình nhưng Tuế Yến vẫn không yên tâm, hắn cho người nhìn chằm chằm y mọi lúc mọi nơi.
Vô Sự đáp: "Mấy ngày nay Quân công tử đến con đường sau miếu Thành Hoàng một lần, mua một ít dược liệu rồi về, công tử không ở lại đó quá lâu."
Tuế Yến ngồi ở giường mềm nhưng chỉ thấy đau đầu vô cùng.
Nhớ lại trước đó Quân Cảnh Hành có nói với mình con đường sau miếu Thành Hoàng toàn kẻ liều mạng, chỉ cần có tiền thì giết người phóng hỏa việc gì cũng dám làm cùng với câu y nói trước khi ra ngoài: "Ra ngoài làm việc, nếu giờ tý ta còn chưa về, vậy đừng chờ ta nữa."
"Chưa về" hẳn nhiên không chỉ nói đêm nay mà còn là không bao giờ về nữa.
Tuế Yến bấu chặt đệm mềm trong tay, móng tay tím tái cả. Hắn hít sâu, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo: "Đi… đi tra xem bây giờ y ở đâu, sống phải thấy người, chết… chết phải thấy xác."
Vô Sự vội nhận lệnh rời đi.
Tuế Yến giận váng cả đầu, hôm nay hắn chịu kinh sợ, uống thuốc nằm trên giường chưa bao lâu đã thiếp đi. Nhưng còn nhớ tới Quân Cảnh Hành nên cả đêm này hắn chẳng ngủ yên giấc, trong mơ toàn là mấy chuyện phiền lòng đời trước.
Năm thứ 2 sau khi Đoan Chấp Túc bị định tội cũng là năm thứ 2 sau khi Tuế Yến được phong vương rồi biến tướng thành giam lỏng, Tuế Vong Quy gần như bị đủ loại khổ cực mài mòn hết thảy góc cạnh, hắn mù mờ bị kẻ khác bắt tới phủ ngũ hoàng tử.
Lúc đó thân thể hắn đã rất kém, sau khi bị người ta bỏ thuốc thì ngủ cả ngày mới gắng gượng tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy Đoan Hi Thần ngồi cạnh mình.
Cả người Tuế Vong Quy chẳng có chút sức lực nào, hắn mê mang nhìn gã, hàm hồ kêu: "Ngũ, ngũ điện hạ…"
Đoan Hi Thần chống cằm cười với hắn: "Cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi."
Tuế Vong Quy giãy giụa định ngồi dậy nhưng khuỷu tay chạm xuống cả người lại ngã sấp.
Đoan Hi Thần không đỡ hắn mà chỉ cười cười: "Nguyệt Kiến, đưa bát nước qua đây."
"Vâng."
Mãi tới lúc người kia lên tiếng, Tuế Vong Quy mới nhận ra nơi này còn người khác. Không biết thuốc chưa hết hiệu lực hay ngủ quá lâu mà đầu óc hắn ngơ ngác, có chút không rõ tình hình lúc này là gì, hắn chỉ có thể mịt mờ nhìn Đoan Hi Thần.
Đoan Hi Thần nhìn bộ dáng gầy yếu của hắn, đôi mắt gã lóe lên vẻ ngạc nhiên vì cái đẹp. Gã cúi người, ái muội xoa nhẹ đôi môi tái nhợt của Tuế Vong Quy, vuốt v e mấy cái.
Tuế Vong Quy đột ngột mở to mắt, trong cơn hốt hoảng, hắn phản ứng lại, giãy giụa trốn sang bên, lúng túng nói: "Ngũ điện hạ… tự trọng."
Đoan Hi Thần cũng không tức giận, tay gã không lưu luyến bờ môi Tuế Vong Quy nữa mà đi xuống đặt ở nơi vạt áo có chút tán loạn của hắn.
Tuế Vong Quy thở gấp mấy hơi, cho dù có ngu ngốc hơn hắn cũng nhìn ra ý định của Đoan Hi Thần. Hắn giãy giụa, đưa tay nắm lấy bàn tay Đoan Hi Thần mà nói một cách khó khăn: "Dừng, dừng tay…"
Sức lực giãy ra của hắn còn chẳng bằng con mèo nhỏ vùng vẫy, Đoan Hi Thần xem như tình thú, gã nhẹ nhàng đè hai tay Tuế Vong Quy lê n đỉnh đầu hắn.
Đoan Hi Thần nhìn bờ môi hắn hồi lâu rồi đột ngột cúi xuống.
Đúng lúc này, bỗng dưng có giọng nói vang lên: "Điện hạ, nước, nước đây."
Chuyện đang làm bị xen ngang, đôi mắt Đoan Hi Thần lóe lên một tia không vừa ý.
Nguyệt Kiến bận quần áo đơn bạc màu đỏ, y cúi đầu quỳ dưới đất, hay tay bê bát nước khiếp hãi đưa qua.
Đoan Hi Thần cúi đầu nhìn bờ môi nứt nẻ trắng bệch của Tuế Vong Quy, gã cầm bát nước tự mình đút cho hắn.
Tuế Vong Quy không biết nước đó trộn thêm thứ gì nhưng bản năng nói cho hắn biết rằng không thể uống. Hắn phí sức nghiêng đầu lại bị Đoan Hi Thần bóp cằm đưa bát nước đến miệng, gã mạnh tay ép hắn uống hết nửa bát.
Tuế Vong Quy nằm trên đất, hắn khó khăn cất tiếng ho, nước đổ ướt nửa người, thấm ướt quần áo mỏng manh khiến chúng dán sát vào thân mình.
Đoan Hi Thần nắm cằm hắn, gã dịu dàng nói: "Thêm chút thuốc trợ hứng cũng là để ngài dễ chịu hơn ấy mà."
Lòng Tuế Vong Quy kinh hãi, hắn mờ mịt giãy giụa muốn bò ra ngoài lại bị Đoan Hi Thần nắm cổ chân kéo mạnh về.
Trong cơn giãy giụa, dây buộc tóc màu đen bị kéo ra, chắc Đoan Hi Thần không còn kiên nhẫn, gã buộc một tay hắn vào chân chiếc bàn thấp.
Lúc này Tuế Vong Quy đã nhìn rõ cảnh trí xung quanh - hắn bị vây trong đình thủy tạ, bồn bề sóng nước lóng lánh, bốn phía đình đều giăng mành trúc nhưng vẫn không giấu được sự thật bây giờ là ban ngày ban mặt.
Tuế Vong Quy vừa kinh hoảng vừa sợ hãi nhìn Đoan Hi Thần trên đỉnh đầu mình, đến khi thấy rõ d*c vọng cuồn cuộn trong mắt gã, đồng tử hắn co lại, run rẩy khó nhọc nói: "Ngũ điện hạ, ngươi điên rồi à? Ta… ta là quận vương hoàng thượng khâm tứ, ngươi không sợ…"
Dường như Đoan Hi Thần biết hắn định nói gì, gã cười ra tiếng: "Sao nào? Không lẽ Cảnh vương gia còn định vào cung tham tấu ta với phụ hoàng à? Nói ta bắt ngài vào phủ thế nào, tùy ý đùa bỡn ra sao à?"
Thân nam nhi bị kẻ khác đè dưới thân hầu hạ, làm ầm ĩ đến chỗ hoàng thượng thì dù Tuế Vong Quy có bị người ta cưỡng ép thì cũng sẽ bị người khắp thiên hạ này nhạo báng mỉa mai.
Dù sao cũng đâu ai để ý xem hắn bị cưỡng ép ra sao? Tất cả mọi người sẽ chỉ thấy sự thật là hắn không biết liêm sỉ hầu hạ dưới thân nam nhân.
Đoan Hi Thần nhẹ nhàng vuốt v e bên mặt hắn: "Nhưng tiểu vương gia ngài sẽ làm thế sao?"
Tuế Vong Quy cắn chặt môi trừng gã, trong hốc mắt là nước mắt chực chờ trào ra.
Đoan Hi Thần nhìn dáng vẻ vừa đáng thương lại hung dữ kia của hắn thì càng thêm vui vẻ.
"Cảnh vương gia đúng là trinh liệt đấy, nhưng không biết lúc này, cái trinh liệt đấy của ngài rốt cuộc đáng giá mấy xu?" Đoan Hi Thầm cười cười, "Trước kia nếu không có Đoan Chấp Túc bảo vệ, trong vương thành này còn chỗ đứng của ngài à? Nhưng tiếc thật, tam hoàng huynh ta giờ thân ở biên cương, dù cho có lòng cũng chẳng có sức bảo vệ ngài đâu."
Ánh mắt đang trừng gã của Tuế Vong Quy bỗng chốc tan rã, một luồng khí khô nóng không ngừng ùa lên trong người hắn.
Đoan Hi Thần nhìn gương mặt ửng hồng của hắn thì biết thuốc đã có tác dụng, gã bóp cằm Tuế Vong Quy: "Chỉ cần ngươi cam tâm tình nguyện cho ta chơi đùa vài hôm, ta sẽ bảo vệ ngươi trong kinh thành bình an cho tới chết hệt như Đoan Chấp Túc, sao nào?"
Tuế Vong Quy nghiến răng nghiến lợi trừng gã: "Ngươi… buông ra…"
Đoan Hi Thần nói: "Vậy ta cho ngươi thêm một lựa chọn. Hôm nay hoặc là chết ở đây hoặc là ở lại đây, ngươi chọn một cái đi."
Đầu óc hắn giờ bây đã bị luồng khí nóng xâm chiếm nhưng vẫn cắn chặt môi không nói lời nào.
Trong cơn mơ màng, hắn cảm giác được dường như Đoan Hi Thần cười nhạo một tiếng, kế đó, bàn tay vẫn luôn ấm áp ấy vỗ nhè nhẹ lên chiếc cổ thon dài của mình. Tuế Vong Quy còn chưa kịp phản ứng, cảm giác được nút buộc trên cánh tay càng chặt, dùng sức hơn.
Hắn đã trúng thuốc, hô hấp khó khăn, th ở dốc kịch liệt như bị bóp chặt cổ, nhưng chỉ vài hơi thở thì trước mặt tối sầm, cơn hít thở không thông tràn lên từng chút từ lồ ng ngực.
Đoan Hi Thần kề sát bên tai hắn nói khẽ: "Ngài xin ta đi, ta sẽ tha cho ngài."
Mặt mày Tuế Vong Quy tái nhợt, hắn yếu ớt nắm tay Đoan Hi Thần muốn kéo ra nhưng chẳng có chút sức nào, chỉ cảm nhận được hít thở mỗi lúc một khó khăn, bên tai hắn cũng vang lên tiếng ong ong.
Cứ như vậy…
Sẽ chết.
Chẳng bao lâu sau, ngón tay trắng xanh đang nắm chặt Đoan Hi Thần của Tuế Vong Quy chầm chậm buông lơi.