Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 63: C63: Chuyên gia trả giá tô thi hàm




Tô Thi Hàm nói: “Hôm nay lúc anh đi học thì em ở nhà vẽ một bản thiết kế trang trí cho Tam Tân Trai, anh xem thử phong cách này có thích hay không”

Tần Lãng cầm bản thiết kế xem qua.

Tô Thi Hàm làm rất tỉnh tế, được vẽ và in bằng. CAD. Phong cách tổng thể rất phù hợp với tên cửa hàng và sản phẩm bày bán. Các đồ vật dùng để trang trí thì được Tô Thi Hàm nhóm thành một danh sách ở phía sau, về cơ bản thì nội thất đều bằng gỗ và phong cách thì mang hơi hướng cổ điển.

Tân Lãng liếc mắt nhìn một chứt cảm thấy rất là hài lòng, hẳn ôm Tô Thi Hàm một cái nói: “Rất tuyệt! Tam Tân Trai cứ dựa theo bức vẽ này mà trang trí đi!"

Chỉ là một cái ôm thoáng qua, chỉ là Tần Lãng muốn thể hiện niềm vui sướng. Nhưng mà điều này

làm cho Tô Thi Hàm có chút bất ngờ không kịp đề phòng mặt cô ửng hồng thẹn thùng

Lúc này dì Vương ở bên ngoài hô: "Cậu Tân, cô Tô! Ra ăn cơm trưa thôi”

Hai người đẩy theo ba cái xe đẩy cùng nhau đi tới phòng ăn.

Cơm trưa này là do Tân Lãng lúc buổi sáng trước. khi đi học đã làm xong, đì Vương chỉ phụ trách hâm nóng lại một chút rồi bưng lên bàn.

“Hôm nay buổi chiều anh không có lớp, đợi một lát nữa rồi đi mua những vật liệu trang trí nội thất” Tân. Lãng vừa ăn vừa nói.

Tô Thi Hàm nghĩ nghĩ nói: “Em với anh cùng đi”


“Những vật này em cũng tìm trên mạng một lượt rồi, phần lớn đề là đồ cũ. Cho nên đi chợ đồ cũ sẽ có chút ưu đãi hơn, như vậy cũng tiết kiệm được ít tiền mà lại phù hợp với phong cách của Tam Tân Trai Nhưng mà, chợ bán đồ cũ giá cả rất loạn nên cần một người có thể trả giá đi theo mới được”

Tô Thi Hàm cảm thấy đàn ông như Tần Lãng, bình thường mua đô chắc chẩn sẽ không am hiểu trả giá.

Dì Vương ở bên cạnh cũng cười cười nói: “Cậu Tân, cô Tôi Hai người có thì cứ đi đi, ở nhà có dì rồi. Ba đứa nhỏ bây giờ ăn sữa bột đều được rồi, hơn nữa trong nhà còn có camera. Nếu lỡ như có chuyện gì đó thì dì cũng có thể trao đổi qua video với hai người”

Tân Lãng nghe xong gật đầu nói: "Được! Vậy thì làm phiền đì Vương”

“Cậu Tân đừng khách sáo, chuyện này vốn cĩ là bổn phận của tôi”

Sau buổi cơm trưa Tô Thi Hàm cho ba đứa nhỏ ăn sữa, cũng trữ lại một ít sữa mẹ để trong tủ lạnh sau đó cùng Tân Lãng xuất phát đi chợ đồ cũ.

Thành phố đông đúc như Thượng Hải thì chợ đồ. cũ là một nơi rất hot, nhiều người làm công ăn lương thuê nhà đều sẽ chọn đến nơi đây mua sắm đõ vật Bởi vậy, cho dù không phải cuối tuần nhưng cũng rất đông người.

Tân Lãng dọc theo đường đi kéo lấy Tô Thi Hàm để cô đi ở phía bên trong.

Loại hành động chăm sóc tỉ mỉ như thế này, khiến cho Tô Thi Hàm trong lòng rất ấm áp.

Hai người ở trong một cửa hàng nhìn trúng một cái bàn, mặt bàn này là được làm bằng gồ thô. Tổng quan là một hình chữ nhật không đều vẫn còn lưu lại được dáng vẻ một cái cây. Nhưng mà ở phía trên đã được đánh bóng một lớp véc-ni vẫn có thể thấy rõ các vân gỗ, kiểu bàn này thực sự rất phù hợp với nghề điêu khảc gỗ.

Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm liếc mắt thấy đã ưng ý, thế là Tân Lãng hỏi thăm chủ tiệm giá cả.

Chủ tiệm là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, nhìn Tăn Lãng cùng Tô Thi Hàm tương đối trẻ tuối thế là nói: “Hai em ánh mắt thật tốt! Cái bàn này thế nhưng là bảo bối trong tiệm chị đấy, mặc dù là đõ cũ đã qua sử dụng nhưng mà được bảo quản vô cùng tốt. Em xem lớp sơn trên mặt bàn không một chỗ bị tróc tất cả đều là lớp sơn gốc, các chỉ tiết nhỏ cũng hoàn hảo. Cái bàn này bình thường giá ít nhất cũng phải trên ba ngàn, nhưng mà đây là chợ đồ cũ nên chị để cho hai em giá hữu nghị thôi. 1,500”

Tân Lãng cảm thấy 1,500 cũng là một cái giá có thể chấp nhận.

Nhưng mà Tô Thi Hàm một bên lại nói: "Bà chút Giá này mà nói hữu nghị thì cũng dọa người quá rồi."

Bà chủ nói: "Em gái! Đây chính là đồ nội thất bằng gỗ đó nha!"

“Em đương nhiên biết! Nhưng mà cái bàn này vật liệu là gỗ cây Ngô Đồng, gỗ cây Ngô Đồng là vật liệu thông thường. Chị nói nó có giá tận 3,000 sao? Có phải nói hơi quá rồi không, tôi cảm thấy giá 1,000 là hợp lý rồi. Hiện tại đây là đồ cũ, vì thế cần giảm thêm một chút mới được” Tô Thi Hàm vừa cười vừa nói.

Bà chủ hơi có chút giật mình, không nghĩ tới hai người trẻ tuổi này vậy mà lại là người biết hàng. Đến cả làm bằng gỗ gì cũng có thể nhận ra được.

Bà chủ cười hỏi: "Thế em cảm thấy giá bao nhiêu là hợp lý?"


“Cái giá này” Tô Thi Hàm đưa tay lên làm tư thế ok, ý là ba trăm.

Bà chủ thấy lập tức cười lắo đầu: “Cái giá này thật sự không chấp nhận được đâu cô nương, em trả giá kiểu này chị chịu không nối rồi."

Tô Thi Hàm không có một điểm xấu hổ tiếp tục. nói: “Giá này em tin tưởng là chị đã có lời rồi, đõ nội thất bãng gỗ đắt hay không là phải nhìn xem chất gỗ là gì. Gỗ càng quý giá càng cao, còn loại đồ nội thất mà làm bằng gỗ cây Ngô Đồng này hơn phân nửa là giá không cao. Bởi vì mức độ bảo vệ chống ăn mòn, cùng độ bền của nó không tốt vì thế giá ban đầu sẽ khá rẻ. Là người thu mua đồ cũ thì em tin rằng giá chị thu về chắc chẩn sẽ thấp, nhưng mà mở cửa làm ăn thì tất nhiên phải để bà chủ kiếm lời rồi”

Bà chủ nghe Tô Thi Hàm nói rõ rằ

“Không được, không được! Giá này thật sự là không được, cô nương em cũng thấy cái bàn này. chiếm diện tích lớn như vậy, chỉ phí thuê cửa hàng của chị cũng không hề thấp, em nâng giá thêm một chút nữa đi”

Tần Lãng ở một bên không nói lời nào, hẳn mà trả giá thì bà chủ nói 1,00 hắn cũng chí trả giá 1,400 thôi. Không nghĩ tới Tô Thi Hàm trực tiếp trả 300, hơn nữa

bà chú vẫn không đem bọn họ đuổi ra khỏi cửa.

Quả nhiên, dẫn theo mẹ của tụi nhỏ là một quyết định chính xác, đối với hắn cái từ khoá trả giá này hẳn thật sự không rành.

Nghe được lời của bà chủ Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm thương lượng: “Thi Hàm! Cái bàn này không tệ chúng ta thật sự muốn mua thì trả bà thêm cho bà chủ 500 được không?"

Tô Thi Hàm khẽ gật đầu một cái, ra hiệu hẳn đừng nói chuyện.

“Thế này đi bà chủ, em cũng không nói nhiều nữa,

cái bàn này chồng em nhìn trúng vậy em cho chị thêm 50. Đồ cứ để ở đây, chút nữa tụi em tự chở đi không cần phiền tới chị, chị thấy sao 2”

“350?"


“Cái này...em gái à em chém cái này quá dữ rồi thêm chút nữa đi nha” Bà chủ cười khổ nói.

Tô Thi Hàm lại mim cười lắc đầu:"Giá tiền này là được lắm rồi bà chủ, chị cứ suy nghĩ lại đi nếu được thì chúng ta một tay giao tiền một tay giao hàng. Còn không được thì chúng em đành đi nơi khác vậy”

Nói xong cô quả thật lôi kéo Tân Lãng đi xem những vật khác.

Bà chủ xem xét xong cần răng nói: “Được! Vậy chốt giá này, thành giao”

Tân Lãng hơi hơi kinh ngạc, nhướng mày lên xong bình tĩnh đi trả tiền.

Bà chủ nhìn bọn họ cười nói: "Là do chị xem thường người trẻ tuổi bây giờ rồi, em gái em trả giá thật giỏi. soái ca à cậu đây là tìm được một người vợ có kinh nghiệm sống nha”

Tân Lãng nhìn Tô Thi Hàm không thể nhịn được. cười.

Lúc trả giá Tô Thi Hàm như là cá gặp được nước, còn bây giờ nhìn thấy biếu hiện của Tân Lãng cũng không thể không có một chút ngượng ngùng.

350 tệ đã mua được một cái bàn vừa ý, có thể nói là vừa đánh trận đầu đã thắng lợi.

Sau đó bọn họ mua một loạt đồ nội thất khác, bao gõm tủ gỗ dùng để trưng bày, bốn cái ghế bập bênh cũ, ngăn tủ có thể lắp đặt được trên tường, băng ghế bằng gốc cây,

Toàn bộ quá trình Tần Lãng phụ trách chọn lựa, còn Tô Thi Hàm phụ trách trả giá hai người phân công hợp tác.