Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 594: C594: Sự cứng rắn của ông tần




Ông Tần liếc mắt nhìn con dâu cười nói:“Thi Hàm, tối nay cha cùng Tần Lãng uống với nhau một chút. Thấy đầu gội đầu bán được nhiều như vậy trong lòng cha rất vui.”

Tô Thi Hàm cười nói: "Cha, vậy thì để Tần Lãng uống rượu cùng cha đi”.

"Ừm, được rồi! Bà xã, bà nhìn xem, con dâu đã đồng ý rồi đó nha. Lãng Lãng, hôm nay cha con ta cùng nhau uống rượu thật vui vẻ nha

Bà Tân bưng đồ ăn nóng hổi lên bàn nói: "Cho dù con dâu đồng ý thì ông cũng nên uống ít đi một chút, cùng con trai vui vẻ thì nhiều nhất là hai ly thôi.”

Ông Tần nói:" Được, vậy hai ly.” Có còn đỡ hơn không phải không.

"Lãng Lãng, năm nay cha thật sự rất là hạnh phúc. Mấy năm nay trong nhà mang cảnh nợ nần, trong lòng thật sự dẫn vặt. Năm nay cuối cùng cũng trả xong nợ, con còn dẫn con dâu và các nhóc con cùng nhau trở về ra mắt, trong lòng cha rất vui mừng. Nhưng cũng lo lắng sợ rằng các con còn trẻ sẽ chịu áp lực lớn, hai vợ chồng già như cha mẹ cũng không giúp được gì.”

"Nhưng hiện tại tốt rồi, công việc kinh doanh của nhà xưởng càng ngày càng phát triển hơn. Mặc dù đó không phải là công lao của cha, nhưng ông già này có thể giúp các con quản lý cũng coi như góp một phần lực để chia sẻ với các con."


"Lãng Lãng, từ khi cha phụ trách quản lý nhà xưởng, cha thực sự mỗi ngày đều cảm thấy vui hơn. Cảm thấy như mình trở lại thời còn trẻ, mỗi ngày khi mở mắt ra đều tràn đầy năng lượng. Nhìn thấy nhà xưởng hiện tại kinh doanh tốt như vậy, lòng cha thậm chí còn phấn khích hơn nữa”

Tần Lãng hiểu cảm giác của cha mình, từ khi gia đình phá sản, tỉnh thần cha hẳn sa sút đi rất nhiều. Lúc đó, hắn cùng mẹ trở về thành phố Thiệu, kinh doanh này, mỗi năm đều nghĩ đến việc trả nợ, cuộc sống hàng ngày thật sự rất chật vật.

Năm nay đã có nhà xưởng sản xuất dầu gội đầu, Ông Tần và Bà Tần như tìm lại được niềm đam mê khởi nghiệp năm đó. Hàng ngày điều phải chạy qua lại giữa nhà xưởng và nhà nhưng thấy đơn hàng tăng liên tục, hai vợ chồng già đều cảm thấy thành tựu tràn đầy.

Tần Lãng cụng ly với Ông Tần rồi nói: "Cha, việc quản lý đầu gội đầu đều do cha và mẹ cùng nhau làm. Sau này chờ đến khi cha nắm rõ về đầu gội đầu, con sẽ giao cho cha toàn quyền quản lý nhà xưởng này."

Ông Tần vừa nghe được những lời này, ánh mắt lập tức trở nên hưng phấn, Bà Tân ở bên cạnh cũng có cảm xúc tương tự. Ông Tần kéo lấy cánh tay của con trai nói: “Lãng Lãng, con đừng lo lảng, cha nhất định quản lý tốt nhà xưởng.”

Cha mẹ chính là như vậy, Tần Lãng hiện tại có tiền trong tay, hoàn toàn có thể để cho Ông Tần cùng Bà Tần gia ở nhà hưởng hạnh phúc an nhàn hoặc là đưa bọn họ đến Thượng Hải sinh sống, nhưng loại cuộc sống này cũng không phải là tốt nhất và vui vẻ nhất đối với họ.

Con người dù ở thời đại nào đi chăng nữa, một khi đánh mất đi giá trị của cuộc sống thì sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

So với việc hưởng thụ thì việc được công nhận cảng quan trọng hơn.

Cha và mẹ giúp Tần Lãng quản lý nhà xưởng, đây là Tần Lãng thừa nhận năng lực của cha mẹ, kinh doanh đầu gội đầu càng ngày càng tốt, đây là mọi người công nhận năng lực của hai người bọn họ.

Chờ đến sau này, khi đơn hàng đầu gội đầu ổn định hơn, cha mẹ của Tần Lãng sẽ không phải bận rộn như bây giờ. Đến lúc đó muốn đến Thượng Hải thăm bọn họ thì cứ đi. Trong tay họ còn có công việc của nhà máy như vậy họ sẽ cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn.

Chỉ trong nháy mắt, đã là ngày hai mươi lãm tháng mười hai âm lịch. Dựa theo tập tục thì hôm nay như năm cũ đều là vẽ nhà cha mẹ vợ, nhưng Quảng Châu quá xa, hơn nữa bọn họ mới từ bên kia về lại đây. Cho nên Tần Lãng và Tô Thi Hàm vẫn ở tại nhà cho đến hết năm.


Tần Mai và Tần Như đều đã có gia đình, hiện tại ông nội và bà nội của Tân Lãng đã không còn nữa, nhưng trong nhà vẫn còn một người em trai là Tần Viễn, nên hàng năm đều về sum họp cùng nhau.

Buổi sáng, bà con họ hàng lần lượt đến, Tần Mai và Tần Như giúp Bà Tân chuẩn bị bữa trưa, mấy anh em họ của Tần Lãng quấn lấy Tân Lãng và Tô Thi Hàm cùng ba nhóc con ở bên cạnh.

Bầu không khí vốn dĩ rất tốt, nhưng lúc này, một vị khách không mời lại đến.

Gia định ba người của Tân Quyên mang theo đồ vật đến cửa.

Ông Tần nhìn thấy Tần Quyên, lông mày của ông ấy lập tức nhăn lại.

Ông ấy trực tiếp chặn cửa nói: "Các người đến đây làm gì? Ở đây không hoan nghênh các người.

Tần Quyên nói: "Tiểu Viễn, em đang nói cái gì vậy? Hôm nay là 25 âm lịch, chúng ta không đến đây thì phải đi đâu."

"Tôi không quan tâm các người đi đâu”.


Ông Tần nói tiếp: "Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ họ hàng. Ngày như hôm nay, các người không căn đến nhà của tôi.”

Trên mặt Tần Quyên có chút xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy Tần Lãng chạy tới cửa, bà ta tiếp tục cười nói: "Tiểu Viễn, dù thế nào thì chị cũng là chị gái của em. Chúng ta là người một nhà mà, chị biết trước đây chị đã làm nhiều chuyện sai trái, không phải hôm nay chị cũng mang đồ đến đây xin lỗi em sao?"

“Hơn nữa, chúng ta là máu mủ tình thâm, làm sao nói đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt mối quan hệ của chúng ta được? Hôm nay cũng đã gần Tết rồi, chúng ta đừng nói đến những chuyện không thoải mái đó có được không? Nhà Chị đến đây mang theo rất nhiều thứ còn chuẩn bị bao lì xì cho bọn trẻ nửa. Trước hết cho chị vào đi."

Ông Tần tiếp tục ngăn ở cửa nói: “Nhà chúng tôi không chào đón các người, các người về nhanh lên đi!"

“Tiểu Viễn..."

Bà Tần nghe thấy giọng nói của Tần Quyên ở tăng dưới sắc mặt có chút khó coi.

Lần trước bà bị chọc tức đến mức ngã bệnh hai ngày. Khi làm thủ tục pháp lý cắt đứt quan hệ họ hàng, Tần Quyên cũng đã nói rất nhiều lời khó nghe, Bà Tần đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ như in.