“Ô! Xem ra Huyên Huyên thích chơi với em gái nhỏ, vừa nhìn thấy em gái thì kích động." Dì Vương vừa cười vừa nói.
Huyên Huyên biểu hiện rất chào đón em gái, miệng cậu nhóc không ngừng kêu em gái, còn chủ động lấy đồ chơi của mình cho em gái.
Lữ Hồng Liên và dì Lý cũng bị chọc cười, ôm bé thứ hai nhà mình đến chơi với Huyên Huyên.
Lúc Vũ Đồng và Khả Hinh nhìn thấy em gái nhỏ, chỉ học theo anh trai chào hỏi với bé, nhưng cũng không quá chú ý. Nhất là Vũ Đồng, hình như bé thích chị gái Điềm Điềm hơn, sự chú ý của cô bé luôn ở trên người Điềm Điềm.
Khả Hinh thì ai cũng được, chị gái Điềm Điềm đến thì bé chơi với chị gái, em gái nhỏ đến thì bé lại chơi với em gái một hồi.
Tô Thi Hàm và Tần Lãng nhìn một màn này, hai người đều cảm thấy buồn cười.
“Tần Lãng, anh có thấy hôm nay mấy bé cưng của chúng ta rất vui vẻ không? Xem ra, mấy đứa đều thích kết bạn đó nha”
Tần Lãng nói: "Đúng vậy, các bé sắp được 8 tháng rồi. Bây giờ chính là lúc thích kết bạn mới, ngày thường thời gian ở nhà quá nhiều, bây giờ ra ngoài có thể nhìn thấy bạn mới, chắc chắn là muốn chơi với bạn mới ngay lập tức"
"Thích kết bạn sao? Theo lý mà nói thì nhà chúng ta có ba bé cưng, chúng lớn lên cùng nhau, hẳn là thân thiết nhất. Ba đứa làm bạn với nhau thì sẽ không thấy cô đơn mới đúng chứ?"
Tô Thi Hàm không nhớ lúc bé mình như thế nào, nhưng theo cô thì cảm giác cô đơn thì chỉ con một mới có. Trẻ sinh ba như nhà họ, hẳn là mấy nhóc sẽ không thấy cô đơn mới đúng chứ.
Tần Lãng nói: "Thi Hàm, cái này không giống nhau. Đối với bọn nhỏ mà nói thì quan hệ giữa chúng là người nhà, đồng thời cũng là bạn. Nhưng bây giờ chúng đã biết kết bạn mới nữa, chính là muốn mở rộng quan hệ, kết bạn với người lạ nha."
"Em nhìn đi, ba nhóc con này rất nhiệt tình với bạn mới quen”
Tô Thi Hàm theo lời nói của Tân Lãng nhìn sang, nhìn thấy Vũ Đồng và Điềm Điềm chơi cực kỳ vui vẻ Mặc dù hai đứa cách nhau một tuổi, nhưng mà Vũ Đồng không sợ chút nào, không những chủ động lấy đồ chơi cho chị gái chơi, còn tươi cười làm trò các kiểu. Làm cho Điềm Điềm không rời chân nổi, trực tiếp ngồi trước mặt Vũ Đồng chơi.
Ở bên kia, Huyên Huyên cũng dùng rất nhiều cách để giao lưu với em gái. Em gái của Điềm Điềm mới 5 tháng tuổi, còn chưa biết nói chuyện, Huyên Huyên cũng mới vừa học nói chuyện không lâu, vẫn chưa quên cách nói chuyện giữa trẻ con với nhau. Cho nên nhóc con và em gái cứ y y nha nha nói chuyện với nhau.
Lần thứ hai thấy cảnh này Tô Thi Hàm khẳng định rằng giữa các em bé có "ngôn ngữ riêng" để giao lưu với nhau.
Trước đây, lúc ba đứa nhỏ nhà cô còn chưa học được cách nói chuyện, thường xuyên giao lưu với nhau bằng cách này. Bây giờ Huyên Huyên lại dùng cách này nói chuyện với đứa bé khác.
"Lạ thật, Huyên Huyên là lớn nhất, trong nhà cũng có hai em gái, vậy mà còn thích chơi với em gái nhỏ”
“Ngược lại là Vũ Đồng nhà chúng ta, hình như còn bé thích chơi với chị gái hơn” Tô Thi Hàm nói.
Tân Lãng cũng nhìn ra cái này, nói: 'Không phải Huyện Huyên không thích em gái, là Huyên Huyên thích mọi thứ xinh đẹp, em không thấy sao?"
"Em nhìn kỹ đi, Huyên Huyên rất thích sờ khuôn mặt nhỏ của em gái, còn thích trêu chọc cho bé cười, lúc em gái nhỏ nhà bọn họ cười lên, trên gương mặt có lúm đồng tiền nho nhỏ. Mỗi lần Huyên Huyên nhìn thấy lúm đồng tiền của bé là ánh mắt lại sáng lên”
Đúng là Tô Thi Hàm không để ý những chỉ tiết nhỏ như vậy, nhưng mà nhìn kỹ thì không sai chút nào.
Cô ngạc nhiên nhìn Tăn Lãng, cười nói: "Tần Lãng, năng lực quan sát của anh cũng mạnh quá đi. Chỉ tiết nhỏ như vậy mà cũng nhìn ra”
"Nói như vậy thì cũng không kỳ lạ, từ nhỏ Huyên Huyên nhà chúng ta đều thích những thứ xinh đẹp, lần trước anh dẫn nó đến trường, không phải cũng gặp chuyện như vậy sao? Bao nhiêu bạn học nữ như vậy, nó lại chọn người đẹp nhất.” Tô Thi Hàm che miệng cười.
Tần Lãng nói: "Đúng rồi, cái này là bản tính đàn ông nha! Tương lai Huyên Huyên nhà chúng ta sẽ giống cha nó, ánh mắt rất chuẩn xác."
Tô Thi Hàm hờn dỗi nhìn hẳn một cái, nói: "Không biết xấu hổ! Vậy anh nói đi, vì sao Vũ Đồng lại thích chơi cùng Điềm Điềm hơn?”
Tần Lãng nói: "Trong nhà chúng ta, Vũ Đồng đứng thứ hai, trên có anh trai, dưới có em gái, bình thường là người ngoan ngoãn nhất. Em không nhớ sao, tuy bé nói chuyện chậm hơn Huyên Huyên một chút, nhưng mà con bé học nhanh hơn đấy?”
"Anh cảm thấy Vũ Đồng là bé con trưởng thành. nhất trong ba đứa, là một đứa nhỏ có EQ cao. Bé thích chơi với những đứa nhỏ lớn hơn, như vậy có thể học được nhiều thứ hơn”
'Tô Thi Hàm nghe Tân Lãng giải thích, trong lòng lập tức chấp nhận giả thiết này. Nhưng mà cô lại cảm thấy, một đứa nhỏ mới 8 tháng như Vũ Đồng, thật sự có loại EQ này sao?
"Tần Lãng, mặc dù anh nói rất có lý, nhưng mà em cảm thấy, lý do này rất khó tin. Với trình độ nhận thức của Vũ Đồng bây giờ, hẳn là chưa đạt tới loại độ. cao này”
"Anh đây là dùng tâm lý của cha già nhìn con gái, càng nhìn càng thích”
Tân Lãng cười cười, nói: "Đúng vậy, ở trong lòng anh các bé cưng nhà chúng ta là giỏi nhất. Mặc dù Vũ Đồng mới hơn 7 tháng, nhưng mà anh cảm thấy con bé rất thông minh, vợ à chẳng lẽ em không thấy vậy sao?"
Tô Thi Hàm nói: "Tất nhiên là em cũng cảm thấy bọn nhỏ là tuyệt nhất!
Nói như này, cô lập tức cảm thấy mình cũng giống như Tân Lãng rồi
Một tiếng sau, mặt trời dần xuống núi, gió đêm cũng bắt đầu nổi lên, đã đến giờ mang các bé về nhà.
Hình như Điềm Điềm còn chưa chơi chán, cô bé nhìn Lữ Hồng Liên nói: "Mẹ, chúng ta có thể chơi thêm một lát không?”
Lữ Hồng Liên nói: "Điềm Điềm, gió bắt đầu thổi rồi, em gái bị gió thổi sẽ bị cảm cúm, chúng ta nên về nhà thôi. Con thích chơi cùng em gái, có đúng không? Các em gái đều ở cùng chung cư với chúng ta, sau này sẽ được gặp nhau thường xuyên.”
Điềm Điềm nhìn Vũ Đồng một cái, nói: "Vậy mẹ mang em gái về nhà, con và em gái Vũ Đồng chơi thêm một lát”