Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 473: C473: Về nhà tổ chức một bữa tiệc nhỏ




Tần Lãng ngồi hai giờ trên máy bay, mặc dù ngồi máy bay chỉ mất có hai tiếng. Nhưng mà phải đến sân bay trước để chờ làm thủ tục cất cánh và hạ cánh cũng tốn không ít thời gian.

Khi đến Tỉnh Hồ Nam đã là một giờ chiều.

Lý Nguyên Phát đã đợi sẵn ở cửa ra sân bay, khi nhìn thấy Tân Lãng đi ra thì cậu ta vui vẻ nhảy dựng lên, vẫy tay chào: "Anh Lãng, em ở đây!"

Tần Lãng nở nụ cười đi về phía anh ta.

"Anh Lãng, anh ăn trưa chưa? Bây giờ chúng ta đi đến bãi đậu xe nhưng phải hai tiếng nữa mới đến thành phố Thiệu. Nếu không thì chúng ta đi ăn chút gì đó rồi mới về!"

“Không cần! Lúc ở trên máy bay tôi đã ăn một chút rồi nên chúng ta trực tiếp về nhà đi”

Biết tin Tân Lãng sẽ trở về vào cuối tuần này nên Lý Nguyên Phát đã gọi điện thoại cho Tân Lãng biết trước, cậu ta sẽ đón hẳn ở sân bay thành phố Trường Sa. Tiếp đó sẽ cùng nhau lái xe trở về, kể từ khi nhà máy đầu gội đầu chính thức đi vào hoạt động thì cậu ta đã không về nhà được gần hai tháng rồi, nên lần này vừa vặn đi cùng Tần Lãng quay về.

"Được, vậy chúng ta trực tiếp đến Thành phố Thiệu đi. Buổi tối em đã nói qua với bác Tân và bác gái rồi. Hôm nay em sẽ làm người mời mọi người ăn tối. Anh Lãng, anh đừng từ chối!" Lý Nguyên Mặc vui vẻ nói.


Tần Lãng nói: “Khách khí như vậy làm gì?”

Lý Nguyên Phát nói: “Anh Lãng, đây là chuyện nên làm! Nếu không có anh thì em lấy đâu ra cơ hội có việc làm tốt như vậy? Cuối cùng thì cũng đợi được anh trở lại, tất nhiên là em phải mời gia đình anh ăn tối. Thật ra thì em muốn mời bác trai, bác gái ăn cơm chiều trước nhưng họ lại nhất định phải chờ anh trở về nên lúc này rất đúng lúc!"

"Ngoài ra, trong thời gian này, đơn đặt hàng của chúng ta bùng nổ. Bây giờ trong xưởng không còn hàng, mấy ngày nay đều là đơn đặt hàng bán trước Em vừa hay lại không có việc gì phải làm nên muốn tranh thủ về nhà thăm cha mẹ."

“Lần này trở về, em sẽ rất bận rồi!"

Lý Nguyên Phát rất vui. Mặc dù thời gian tới cậu ta sẽ rất bận nhưng khi nghĩ đến lương của mình cũng sẽ tăng lên thì trong đầu lập tức vui mừng.

Hai người đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Lý Nguyên Phát lái một chiếc xe màu trắng có nhãn hiệu màu xanh lá của BYD.

Tần Lãng liếc mắt nhìn, nói: "Mới mua xe sao?”

Lý Nguyên Phát hơi ngượng ngùng gật đầu và nói: “Đúng vậy, đây là cha mẹ em đã mua nó cho em. Đã thanh toán tiền đặt cọc trước, còn 2 năm góp tiếp theo thì sẽ do chính em trả."

"Sau khi em vào bộ phận kinh doanh làm thì cha mẹ cảm thấy em đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn. Nếu là có công việc tốt rồi thì cũng căn phải có một chiếc xe thay cho đi bộ, mặc dù, mấy năm gần đây ô tô điện cũng rất thịnh hành. Do đó quyết định mua một chiếc, xe này cũng không tệ lắm”

"Nhưng chắc chắn không tốt bằng xe của anh! Em đã nghe mẹ của em nói là anh đã đưa chiếc BMW cho bác Tân, còn tự mình mua một chiếc Mẹc bảy chỗ. Chúc mừng nha anh Lãng!"

"Hiện tại anh là mục tiêu của em! Tuy em không giỏi bằng anh nhưng có anh thì em tin rằng cuộc sống của em sẽ ngày càng tốt hơn”

"Hôm nay, em sẽ làm tài xế cho anh. Anh cứ yên tâm mà ngồi nha”

Tân Lãng mim cười, ngồi lên ghế lái phụ.


Hai người còn trẻ, họ nói chuyện dọc đường và nói về doanh thu bán đầu gội đầu của Tân Thị. Chuyến hành trình kéo dài hai tiếng đồng hồ cứ vậy mà trôi qua rất nhanh.

Khi họ đến huyện đã gần sáu giờ. Lý Nguyên Phát gọi điện thoại về nhà trước, đồng thời gọi điện thoại cho ông Tần. Mọi người hẹn gặp nhau tại khách sạn Ôn Đức Mỗ trong huyện.

Khi Tân Lãng và Lý Nguyên Phát đến thì ông Tần và những người khác đã đợi sẵn trong phòng.

Sắp hai tháng không gặp con trai nên khi bà Tân vừa nhìn thấy Tãn Lãng thì lập tức đứng dậy gọi Tân Lãng.

Cha mẹ Lý Nguyên Phát thấy bọn họ đi vào, cũng đứng dậy chào hỏi. Sau khi Tần Lãng và gia đình ngồi xuống, bà Lý vội vàng rót trà cho Tân Lãng, ông Lý cũng đứng dậy cúi người đưa điếu thuốc.

Tân Lãng xua tay nói: "Bác Lý, không cần khách sáo như vậy, cháu đã lâu rồi không hút thuốc lá."

Bà Tần cũng ở bên cạnh nói: "Ông Lý, Tần Lãng nhà tôi không hút thuốc nữa, vì trong nhà bọn nó còn có ba đứa nhỏ!”

Ông Lý cười nói: "Đúng vậy nhỉ, tôi quên mất! Bây giờ Tân Lãng đã là cha của ba đứa nhỏ! Các con còn nhỏ, ở nhà hút thuốc thật sự không tốt. Bỏ thuốc đối với cơ thể cũng rất tốt”

“Anh Tần, anh dùng một điếu đi” Nói xong, ông ấy đưa điếu thuốc cho ông Tần.


Sau khi ông Tăn nhận lấy nó thì bà Tân trừng mắt nhìn ông và nói: "Ông còn nhận rất tự nhiên. Con trai cũng đã bỏ thuốc rồi, ông không thể học một ít từ con trai sao?"

Ông Tân nói: "Tôi nghiện thuốc lá cũng đã mấy chục năm rồi. Làm sao nói bỏ là bỏ được chứ?"

"Hơn nữa, không phải bọn nhỏ vẫn chưa về nhà sao? Lúc trước bọn nhỏ ở nhà, không phải tôi đều ra ngoài hút thuốc sao? Tôi cũng có chừng mực mà.”

Ông Lý ở một bên nói: "Chị La, đừng nói đến anh Tân, những người đã hút thuốc mấy chục năm như chúng tôi đâu thể bỏ thuốc dễ dàng như vậy. Chúng tôi đã hút thuốc cả đời rồi, mà về già còn để chúng tôi phải bỏ thuốc thì thật sự là không làm được!"

Bà Lý mắng ông ấy, nói: Nếu ông không tự mình làm được thì cũng đừng có lôi theo cả ông ấy vào."

"Chị La, chị không biết chuyện bỏ thuốc lá này, tôi và ông già này đã nói với nhau bao nhiêu lần rồi. Hai năm nay sức khỏe của ông ấy không được tốt lắm, tối ngủ thì lúc nào cũng ho khan. Mặc dù kiểm tra không có vấn đề gì nhưng tôi cảm thấy chắc chắn có sự ảnh hưởng của thuốc lá. Tôi đã bảo ông ấy bỏ thuốc mà ông ấy cứ nói với tôi rằng ông ấy không thể bỏ được."

...