*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm các bé khóc lần thứ nhất, khoảng chừng nửa phút thì Tân Lãng và Tô Thi Hàm mới dậy, sau đó, đến lần thứ hai thì hai phút bọn họ mới dậy.
Đến đêm ngày hôm sau, Tần Lãng và Tô Thi Hàm chờ đúng năm phút mới quyết định dậy.
Chờ đến đêm ngày thứ ba, không cần Tô Thi Hàm và Tần Lãng rời giường, ba nhóc con đã không khóc nữa rồi. Dường như bọn chúng nhận ra, khóc cũng không thể hấp dẫn baba và mama, mà khóc cũng không có sữa uống nữa.
Thế là đến đêm ngày thứ tư, nửa đêm Tô Thi Hàm tự tỉnh lại. Cô muốn nhìn thử xem các bé con có ngủ không hay có đá chăn gì đó không? Kết quả vừa đến bên cạnh nôi, lập tức mắt to trừng mắt nhỏ với Khả Hinh.
Tô Thi Hàm sửng sốt.
Khả Hinh dậy lúc nào? Sao cô không nghe thấy con bé khóc?
Vừa nghĩ như vậy, nhưng mà Khả Hinh nhìn thấy Tô Thi Hàm liền đột nhiên khóc oa oa. Ngay sau đó, lại là một trận đại chiến dỗ dành bé con lúc đêm khuya...
Ngày hôm sau, lúc bọn họ đang ăn cơm trưa thì Phương Nhã Nhàn gọi video tới, hỏi thăm chuyện cai sữa đêm của các bé cưng.
"Chuyện cai sữa đêm xem như đã thành công ạ." Tân Lãng nói.
Phương Nhã Nhàn nói: "Thật sao? Vậy thì nhanh hơn mẹ dự đoán đó nha”
Tô Thi Hàm vừa uống canh vừa yếu ớt nói: "Đúng là rất nhanh, nhưng mà nửa đêm mấy nhóc vẫn tỉnh giấc, không được uống sữa thì phải dỗ rất lâu mới ngủ Con cảm thấy còn mệt hơn cả thời gian cho bú lúc trước"
Tần Lãng trước mặt Phương Nhã Nhàn chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, nhưng mà Tô Thi Hàm thấy mẹ mình thì không nghĩ nhiều như vậy, vẫn còn mang bộ dáng con gái nhỏ làm nũng.
Tân Lãng nhìn vợ một cái, nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay trái của cô để an ủi.
Ở bên kia, Phương Nhã Nhàn nói: "Chuyện gì cũng từ từ rõi sẽ đến, như Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh nhà chúng ta là rất ngoan rồi, đứa nhỏ nhà khác cai sữa đêm còn phải giày vò rất nhiều ngày mới thành công đó."
"Đầu tiên dừng cho chúng uống sữa trước, về sau các bé cưng sẽ hiểu buổi tối tỉnh lại cũng không có sữa uống, rồi sẽ ngủ lâu hơn."
“Thi Hàm! Con không biết chuyện của con lúc nhỏ thôi, lúc mẹ và cha con cai sữa đêm cho con. Ở trong nhà cũng không có ai giúp đỡ, hơn nửa tháng không có ngày nào được ngủ ngon đấy. Như các con bây giờ, nên biết thỏa mãn đi”
Tô Thi Hàm nghe Phương Nhã Nhàn nói như vậy thì đưa mắt nhìn ba bé cưng trong phòng khách, vui mừng nói ra: "May quá! Mấy nhóc này đều ngoan hơn con lúc nhỏ."
"Nào, chuyển camera sang chỗ các bé cưng nào, để bà ngoại nhìn chúng một cái."
Kể từ lần trước đi Thượng Hải về, đã hơn một tháng Phương Nhã Nhàn không thấy các bé cưng rồi, chỉ có thể gọi video mỗi ngày, trò chuyện một chút cho đỡ nhớ.
Trong phòng khách, ba dì bảo mẫu đang cùng các bé chơi món đồ chơi mới, là Baby xếp nhạc.
Bộ đô chơi mới này là Tân Lãng mua cho chúng, có những vòng tròn to nhỏ khác nhau, ở giữa có một cột trụ, có thể xếp những vòng tròn kia lên.
"Trò chơi nhỏ này có thể dạy cho các bé biết khống chế lực tay, chú ý lực tác động, cách cân bằng, năng lực quan sát, động tác chính xác và tư duy logic.
Ba nhóc con lớn lên từng ngày, càng ngày càng thích người lớn chơi với chúng, cũng thích chơi những món đồ chơi chưa được chơi bao giờ.
Đối với món đồ chơi mới hôm nay, ba nhóc con đều rất hứng thú.
Có ba dì bảo mẫu chơi cùng, mấy nhóc chơi quên cả trời đất.
Lúc mới bắt đầu, các dì bảo mẫu sẽ đưa những chiếc vòng theo thứ tự lớn nhỏ cho các bé, các bé sẽ xếp chúng lên trên cột trụ ở giữa.
Trò chơi này đối với đứa trẻ bảy tháng tuổi thì hơi khó một chút, bởi vì bây giờ năng lực bọn cầm nắm của chúng đã vững, nhưng mà động tác vẫn chưa chính xác.
Đối với mấy vòng tròn lớn ở phía dưới thì ba bé cưng có thể xếp rất tốt, nhưng mà đến lượt những vòng tròn nhỏ thì các bé bắt đầu gặp chút khó khăn.
Vũ Đồng thử nhiều lăn mà vẫn không chính xác, nhóc con lo lẳng quay sang dì Trương xin giúp đỡ: "Bà... Nha nha!”
Nhóc con lo lắng kêu, tay nhỏ chỉ chỉ đồ chơi trước mặt.
Dì Trương nói: "Vũ Đồng muốn bà giúp con sao?” Vũ Đồng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn dáng vẻ đáng yêu của bé con, dì Trương lập tức đi qua giúp bé.
Phương Nhã Nhàn thấy cảnh này, nói: "Thi Hàm, bây giờ ba đứa nhỏ đã biết nói vài từ rồi sao?”
Tô Thi Hàm nói: "Bây giờ đã biết gọi người rồi ạ, nhưng mà những cái khác thì vẫn giống trước đây, chỉ biết y y nha nha. Nhưng mà người lớn vẫn có thể hiểu ý chúng”'
Phương Nhã Nhàn nói: "Huyền Huyên nhà chúng ta hơn năm tháng đã có thể mở miệng nói chuyện, chẳng lẽ bây giờ vẫn chỉ biết gọi người sao?"
Tô Thi Hàm nói: "Huyên Huyên nói tốt hơn hai em gái một chút, cả ba đứa đều biết gọi người. Nhưng mà Vũ Đồng và Khả Hinh gọi ông bà ngoại vẫn chưa tốt lắm, nếu hai từ khác nhau thì hai bé sẽ ghép chúng lại Còn Huyên Huyên thì khác, mấy từ như ông ngoại, bà ngoại, dì, mẹ nuôi, nhóc đều gọi được."
Nhắc đến chuyện các bé cưng nhà mình biểu hiện có thiên phú ngôn ngữ, trong mắt Tô Thi Hàm có chút tự hào.
Có điều Phương Nhã Nhàn lại cau mày nói: "Thi Hàm, chuyện này không được”
"Hả? Làm sao vậy mẹ? Không phải các bé cưng nhà chúng ta học rất nhanh sao? Mấy bé cưng nhà người ta đều là hơn 10 tháng mới biết gọi người: Tô Thi Hàm nói.
Phương Nhã Nhàn nói: "Đúng vậy, bé cưng nhà chúng ta mở miệng nói chuyện sớm hơn, nhưng mà từ đó đến giờ cũng được hai tháng rồi, vậy mà giờ mới chỉ biết một chút xưng hô đơn giản, cái này tiến triển có chút chậm."
Tô Thi Hàm không hiểu lắm, hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mỗi ngày chúng con đều nói chuyện với chúng, dạy bọn chúng phát âm, mà gần đây mấy nhóc cũng rất thích nói chuyện, y y nha nha nói chuyện với người lớn, chắc là đang học?"
"Đúng vậy, gần đây lúc gọi video với mấy đứa, mẹ cũng phát hiện, các bé cưng rất thích nói chuyện với người lớn. Có điều còn chưa học được phát âm chính xác, khi nào sốt ruột là lại y y nha nha kêu loại