*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông chủ sao lại chỉ bán cho chúng ta có 100 ngàn tệ? Đồ thời Tống có thể nói là đổ cổ lâu năm. Mà còn có người nói đó là xuất phẩm của một trong năm lò nung thời nhà Tống, la do ông chủ đồ cổ nhìn nhăm sao?“ Tô Thi Hàm nghỉ ngờ nói.
“Đồ cổ là bài kiểm tra tri thức, nhãn lực và thiên phú cũng rất quan trọng. Ai cũng có thể bị đánh lừa”
“Thêm nữa, lò nung Ca ở thời Tống là lò thần bí nhất trong năm lò lớn. Mà những tác phẩm của lò Ca hiện tại cơ bản đều ở trong viện bảo tàng quốc gia, đều là dùng loại đất đậm màu, giống như loại gốm sứ này trong lịch sử có rất ít. Cho nên chủ tiệm không biết, thì cũng có thế hiểu được” Tân Lãng kiên nhẫn giải thích cho vợ mình nghe.
Tô Thi Hàm gật đầu, nói: “Tần Lãng, anh cảm thấy gối mỹ nhân này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Tân Lãng nói: "Giá trị thực của đồ cổ nói chung là không thể đong đếm được. Lò Định được coi là tồn tại thời nhà Tống, nhưng lò Ca xuất hiện còn sớm hơn, nhưng đến nay vẫn không ai biết vị trí cụ thể của nó, Cho nên rất ít tác phẩm được đào lên và vô cùng quý hiếm.”
“Gối mỹ nhân sứ trắng của lò Định ban đầu ở buổi đấu giá có giá ba trăm hai mươi triệu. Vậy em thử nói sứ trắng hiếm hoi của lò Ca này có giá trị bao nhiêu?”
Ba trăm hai mươi triệu?
Tô Thi Hàm sợ đến ngây người.
“Tân Lãng, hôm nay chúng ta kiếm được bảo bối rồi phải không?” Cô kích động căm chặt tay Tân Lãng.
Tân Lãng cười cười, sờ chóp mũi cô nói: “Phải! Hôm nay chúng ta đúng là nhặt được một bảo bối lớn!”
“Nhưng mà chúng ta không phải đến mua đồ cho nhà mới sao? Thứ này chúng ta sẽ không căm đi đấu giá, những tác phẩm nghệ thuật chỉ có ở buổi đấu giá và cửa hàng mới được giá cao như vậy. Để ở trong nhà, giá trị cũng chỉ là một con số mà thôi."
“Thế cũng quá tuyệt rồi!" Tô Thi Hàm vui vẻ nói.
“Mặc dù chúng ta sẽ không bán, nhưng có đồ cổ quý báu như thế để trong nhà, nhà chúng ta bỗng trở thành một nơi có đẳng cấp khác!"
“Tân Lãng, anh thật giỏi!"
- ---
Ở trong cửa hàng của Ông Hồ, ông chủ béo trợn tròn mắt sau khi nghe hẳn nói về sứ trắng của lò Định.
“Cái này, đường vân này với gối mỹ nhân kia rất giống nhau. Thế nhưng nhìn kỹ lại khác nhau, chẳng lẽ đây thật là... Kim Ti Thiết Tuyến?” Giọng của ông chủ béo bông lớn thêm mấy phần.
Ông Hồ gật đầu nói: “Hắn là không sai! Trong ấn tượng của chúng ta, đõ đào được ở lò Ca đều là đõ sứ màu đậm. Cho nên nhìn thấy loại sứ trắng, chúng ta đương nhiên sẽ nghĩ đến sản phẩm của lò Định, bị mắc lừa cũng là chuyện bình thường."
Ông chủ béo đưa tay mình lại, bộ dạng như sắp ngất xỉu.
Ông Hồ đá ông ta một cái nói: “Được rồi, đồ vật cũng đã bán rồi. Muốn gây chú ý cũng không được, ông cũng không phải lỗ vốn”
Ông chủ béo đau đớn che cái mông, mang theo. tiếng khóc nức nở nói ra: “Tiểu Hồ! Ông đây là đứng nói chuyện không đau eo nha. Nếu ông bán đi sứ trắng hiếm có của lò Ca chỉ với 100 ngàn, thử xem ông có ở đây khóc ngất không!"
“Tôi đã nói mài Tên nhóc kia rõ ràng là người rong nghề. Làm sao lại nhìn trúng món đõ đó được, thì ra vừa liếc mắt đã nhìn thấy hàng cực phẩm!”
Ông Hồ nhìn bộ dạng của ông ta cười nói: “Coi như là một bài học đi. Ai bảo ông cứ nhìn người ta lạ mặt thì cho rằng đối phương rất dễ bị lừa chứ?”
“Đúng rồi! Đối phương rốt cuộc có lai lịch thế nào, ông hỏi thăm rõ ràng chưa? Giới đồ cổ có được dạng nhân vật này, tuổi còn trẻ như vậy lại còn quá ưu tú." Ông Hồ hỏi.
Ông chủ béo lắc đầu, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Tên nhóc kia cẩn thận lầm. Nhưng tôi nghe thấy cô gái bên cạnh gọi hắn là Tân Lãng. Ông nghe qua tên này chưa?"
Ông Hồ lắc đầu.
“Không có! Nghe tên có vẻ lạ. Nhưng hôm nay. ông cũng coi như cống hiến cho giới đồ cổ. Chờ lát nữa tôi cùng mọi người thương lượng một chút. Nói ra tên Tân Lãng này để về sau chúng ta cẩn thận một chút!”
- ---
Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm mua xong gối mỹ nhân thì về nhà. Dù sao loại chuyện tìm được bảo bối này, có thể gặp nhưng không thể cầu. Hôm nay bọn họ ở phố đồ cổ mua được đồ tốt như vậy, muốn cái khác sợ là không dễ dàng. Mấy ông chủ ở phố đồ cổ có lẽ đều đã bí mật liên hệ với nhau.
Cũng may nhà mới bọn họ sang năm là có thể hoàn thành. Thời gian còn nhiều, muốn tìm đồ tốt thì về sau có thể chậm rãi tìm cũng được.
Đảo mắt đã đến tuần thứ ba của tháng mười. Sáng sớm thứ bảy, Tô Thi Hàm đã nhắc Tần Lãng đi lấy biển số xe.
Ở Thượng Hải các cuộc đấu giá được tổ chức vào thứ bảy của tuần thứ ba hàng tháng. Có hai thời điểm ra giá, lăn đầu là mười rưỡi sáng, và kết thúc trong nửa giờ. Lăn đầu ra giá nhất định phải hoàn thành trong nửa giờ, giá thầu theo bội số của một trăm tối thiểu một trăm tối đa là tám mươi chín nghìn ba trăm, giá cả bất thường đều coi không có hợp lệ.
Lần thứ hai tăng giá là lúc mười một giờ đến mười một rưỡi. Có thể thành hay không, chủ yếu là nhìn lần thứ hai này. Mười một rưỡi kết thúc, là có thể biết được trúng hay không. Chỉ cần trúng, là có thể nhận được tin nhẫn thông báo. Năm ngày sau đến hoàn tất việc trả tiền là có thế trực tiếp lấy biển số xe.
“Tần Lãng! Quá trình anh rõ không? Ra giá bao nhiêu cho thích hợp vậy?” Thời gian gần đến mười giờ, Tô Thi Hàm đều có chút khẩn trương.
“Anh nhìn giá cuối cùng của Thượng Hải tháng này, thấp nhất là tám mươi chín nghìn ba trăm, giá trung bình là 90 nghìn.”
“Chúng ta ra giá bao nhiêu đây? Lần đầu ra không thể quá thấp, bởi vì mỗi lần, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể tăng giá hai lăn mà thôi. Hơn nữa, mỗi lăn tăng giá chỉ có thể tăng tối đa ba trăm tệ. Nếu mà để đến lần thứ hai mới ra giá, có lẽ không thể ra được giá cao nhất, vậy xem như lần đấu giá này lãng phí mất rồi”
Tần Lãng cười trấn an cô, hẳn nói: “Thi Hàm! Đừng lo lắng. Thời gian và số tiền anh đều đã chuẩn bị tốt rồi.”
Mười giờ, Tân Lãng mở app đấu giá Thượng Hải. Người online đã rất đông, lúc dùng app còn cảm thấy hơi chậm, hắn đăng nhập hai lăn mới vào được.
Sở dĩ lấy biển số xe ở Thượng Hải khó như vậy là bởi vì nhiều người nhưng biển thì ít. Mỗi lăn tham dự đều đông người, giá cuối cùng rất khó để tính.
Sau khi Tần Lãng mở app, cũng không có lập tức ra giá. Mà yên tĩnh chờ đến mười giờ chín phút. Hắn lấy đồng hồ tính thời gian, vào lúc kim đồng hồ nhảy sang chín phút, hắn lập tức đặt giá tám mươi chín nghìn tệ.
Thời gian và số tiền đều là hẳn dựa theo bát tự của mình tính ra.
Đến vòng thứ hai mười một giờ, Tân Lãng trực tiếp bỏ qua. Mọi người đều biết, mở hai vòng đấu giá chủ yếu vẫn là xem ở một phút sau cùng. Trên cơ bản rất nhiều người đều lựa chọn ở mười một giờ hai mươi chín phút hai mươi sau, hoặc hai may bảy giây cuối cùng để ra giá, cuối cùng chờ may mắn giành được giao dịch.
Tô Thi Hàm thì cảm thấy rất khẩn trương đi tới đi lui trong phòng, ngược lại Tân Lãng lại một mặt bình tĩnh. Thậm chí còn có tâm tình chơi đùa cùng ba đứa nhỏ.
“Tân Lãng, chúng ta hiện tại không cần xem đấu giá nữa sao?”
“Hắn là có nhiều người lúc này đang tăng giá đúng không? Chúng ta ra giá cũng không cao lắm. Hiện tại muốn ra giá thêm hay không?”