*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhân viên an ninh nghe thấy lời này đương nhiên là tức giận, nhưng đối phương là khách nên anh ấy cũng không tiện nổi cáo, nhưng giọng điệu không khách khí như trước nữa.
"Xin lỗi thưa ngài! Khách sạn của Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Bạch Vân chúng tôi không mở cửa cho người ngoài trong hai ngày. Khách sạn đã ký hợp đồng với ban tổ chức Hội chợ Triển lãm Điêu Khắc, tất cả những người ở trong khách sạn đều được Hội chợ Triển lãm Điêu khắc này mời tới”
"Nếu như ngài có thư mời thì không cần trả tiền cũng có thế ở trong khách sạn, nhưng nếu ngài không có thư mời thì cho dù có nhiều tiền cũng vô dụng. Hai ngày này không thế ở chính là không thế ở, cho dù là ôi hay là quản lý khách sạn cũng đều nói như vậy thôi! Nếu ngài không tin thì có thể tự mình gọi cho quầy lễ tân của khách sạn để hỏi.”
Lưu Thiên Dật có chút luống cuống, hắn ta không ngờ rằng lần này ban tổ chức sẽ trực tiếp bao trọn gói toàn bộ Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Bạch Vân.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, lăn này đơn vị tổ chức Hội chợ Triển lãm Điêu Khắc chính là Bảo tàng điêu khắc gỗ quốc gia, đây là cơ cấu cấp quốc gia. Hơn nữa đều mời các nhân tài từ các lĩnh vực liên quan đến, vé vào cửa cũng rất quý, chắc chắn điều kiện để vào Hội chợ Triển lãm Điêu khắc này cũng rất cao.
Ngay khi Lưu Thiên Dật còn chưa biết làm sao thì Triệu Lộ Lộ bên cạnh lại kinh ngạc thốt lên: "Tần Lãng?”
Tần Lãng nghe tiếng gọi thì nhìn sang, thoáng nhìn qua nửa khuôn mặt bị kính râm che khuất, hắn không khỏi nhíu mày.
Triệu Lộ Lộ thấy Tân Lãng dường như không nhận ra mình, cô ta lập tức tháo kính râm xuống, vừa cởi ra thì phát hiện bên ngoài trời đã tối.
Mẹ nói Sao không có ai nhắc mình chứ? Đeo kính râm vào buổi tối không phải là bị ngốc sao!
Triệu Lộ Lộ gần như sắp ngất vì tức giận, nhưng khi nhìn thấy Tân Lãng, cô ta đã xốc lại tỉnh thần và che giấu sự xấu hổ vừa rồi.
"Tân Lãng, sao anh lại ở chỗ này?"
Tân Lãng không muốn để ý tới cô ta, trực tiếp đi tới chỗ nhân viên an ninh, nhưng hắn còn chưa kịp mở. miệng, Triệu Lộ Lộ đã nói: "Đừng nghĩ nữa. Anh không vào được đâu!"
"Anh cũng muốn đến tham gia Hội chợ Triển lãm Điêu khắc này đúng không? Nhưng muốn vào Hội chợ Triển lãm Điêu khắc này thì phải có thư mời, làm sao một người vừa không có danh tiếng vừa bất tài như: anh lại có thể vào được!" Triệu Lộ Lộ chế giễu nói
Tần Lãng cười nhạt một tiếng, không để ý tới Triệu Lộ Lộ, ngược lại nhìn Lưu Thiên Dật nói: "Bạn gái của anh đang cười nhạo anh đấy."
Lưu Thiên Dật nhìn thấy Tân Lãng, trong lòng không tránh khỏi có chút không vui. Tuy rằng trước đây hắn ta chưa từng trực tiếp nói chuyện với Tần Lãng. nhưng bởi vì có liên quan đến Triệu Lộ Lộ và hắn ta còn bị ba người bạn cùng phòng của Tân Lãng châm chọc mỉa mai ở nhà ăn, cho nên hẳn ta thật sự không thích Tần Lãng.
Lúc này nghe được Tân Lãng giễu cợt, Lưu Thiên Dật lập tức nói: "Anh không phải cũng giống tôi sao? Làm như anh có thể vào được vậy! Tốt xấu gì tôi cũng là người học điêu khắc gỗ. Nói thật cho anh biết, lần này tôi cùng thầy giáo đến đây. Hiện tại thầy giáo của tôi đang ở bên trong, tuy bây giờ tôi không vào được nhưng ngày mai tôi có thể đi vào cùng thầy!"
Tất nhiên những lời này có vài phần phóng đại Thầy giáo của hẳn ta thật sự có tới tham gia Hội chợ 'Triển lãm Điêu khắc này, nhưng bởi vì đồ án tốt nghiệp của hẳn ta mãi không có ý tưởng, cho nên thầy giáo cũng không chú ý đến hẳn ta quá nhiều. Lần này thầy giáo của hân ta đúng là có mang theo một sinh viên đến đây, nhưng người đấy không phải là Lưu Thiên Dật.
Nhưng ở trước mặt Tân Lãng, Lưu Thiên Dật chỉ có thể nói như vậy vì mặt mũi của mình.
Tần Lãng mỉm cười, chẳng biết có tin những lời hắn ta nói không. Lúc này, một người phụ nữ mặc đồng phục khách sạn đột nhiên bước ra khỏi trung t@m hội nghị, hỏi: "Xin hỏi vị nào là ngài Tân Lãng ạ?”
"Tôi đây” Tần Lãng nâng tay lên.
Đối phương lập tức mỉm cười đi đến, trong tay cầm một lá thư mời.
"Thưa ngài! Đây là thư mời mà ngài Lâm, bạn của ngài đã nhờ tôi gửi cho ngài."
Tần Lãng vậy mà thật sự có thư mời tham gia Hội chợ Triển lãm Điêu khắc sao?
Lưu Thiên Dật và Triệu Lộ Lộ hoàn toàn không nghĩ đến, hai người hoàn toàn chết lặng.
Tần Lãng nhận thư mời, đưa cho nhân viên an ninh ở bên cạnh.
Nhân viên an ninh lập tức quẹt vào máy, sau đó xác nhận thông tin: "Ngài là Tăn Lãng đúng không? Xin ngài hãy xuất trình giấy tờ tùy thân, chúng tôi cần kiếm tra thông tin một chút”
Lần này Hội chợ Triển lãm Điêu khắc quản lý vô cùng nghiêm ngặt, không thể mạo danh để vào trong được.
Tân Lãng gật đầu, đưa thẻ căn cước cho nhân viên an ninh.
Nhân viên an ninh yêu cầu phải xác minh, nhưng không phải với Lưu Thiên Dật và Triệu Lộ Lộ, bởi vì bọn họ biết người trước mặt mình chính là Tân Lãng.
"Được rồi! Thông tin đã được kiểm tra, bây giờ ngài có thể vào Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Bạch Vân của chúng tôi. Ngài đến một mình hay đưa theo. cả người nhà?"
Tần Lãng nói: "Tôi đi cùng người nhà tới đây”
Hắn gõ cửa số, Tô Thi Hàm lập tức hạ cửa sổ xuống, cửa sổ phía sau cũng hạ xuống, nhân viên an ninh liếc nhìn những người bên trong rồi ghi vào sổ tay đăng ký.
“Trên xe là vợ tôi, phía sau là các con tôi, còn có hai người bảo mẫu ngồi giữa nữa." Tân Lãng nói.
Nhân viên an ninh gật đầu và ghi lại thông tin đăng ký.
Lúc này, Lưu Thiên Dật đã nảy ra một ý tưởng, nói: "Tôi cũng đi cùng với họ."
Nói rồi, hẳn ta lôi kéo cánh tay của Tân Lãng, thế nhưng Tăn Lãng dứt khoát hất tay hắn ta ra.
Lưu Thiên Dật bị mất mặt tại chỗ, nhưng vì để có thể đi vào hẳn ta vẫn thỏa hiệp, nói: "Tân Lãng! Chúng ta dù sao cũng là bạn cùng trường, anh dẫn chúng tôi vào cùng đi”
Nhân viên an ninh thấy vậy không khỏi nhíu mày.
Anh ấy không thích cái tên Lưu Thiên Dật và Triệu Lộ Lộ lảm, hai người này đã không có thư mời rồi lại còn tỏ vẻ kiêu ngạo.
Nhưng nếu Tân Lãng muốn dẫn bọn họ vào thì anh ấy cũng không thể ngăn cản.
Lúc này Tân Lãng liếc nhìn Lưu Thiên Dật một cái, sau đó nói với nhân viên an ninh: "Thực xin lỗi, hai người này tôi không quen, bọn họ cũng không đi cùng tôi."
Nhân viên an ninh lập tức vui mừng, bèn nói: “Tôi hiểu rồi! Ngài Tân, thông tin của ngài đã được đăng ký xong. Ngài có thể lái xe đưa người nhà tiến vào trong trung tâm triển lãm."
Tần Lãng trở lại xe, lái xe mang theo vợ con đi vào.
Ngay sau khi họ rời đi, nhân viên an ninh lập tức nói với Lưu Thiên Dật và Triệu Lộ Lộ: "Tôi xin lỗi! Nếu hai người không có thư mời thì xin mời rời đi càng sớm càng tốt, không nên chậm trễ các vị khách khác đi vào.
Lưu Thiên Dật và Triệu Lộ Lộ bị đuổi đi, hai người tức giận trở về.
Trên đường đi, sắc mặt của Triệu Lộ Lộ rất khó coi.
“Thiên Dật! Thư mời này thật sự khó lấy như vậy sao? Tại sao Tần Lãng lại lấy được?”
Bây giờ cô ta rất khó chịu. Lúc trước cô ta chia tay với Tân Lãng và lựa chọn quay lại với Lưu Thiên Dật chính là vì bối cảnh gia đình và sự nghiệp của Lưu Thiên Dật. Cô ta cảm thấy trừ ngoại hình ra thì Lưu Thiên Dật còn ưu tú hơn Tân Lãng rất nhiều.
Nhưng không ngờ rằng sau khi chia tay, cuộc sống của Tần Lãng càng ngày càng tốt.
Nếu vừa rồi cô ta nhìn không nhăm thì hình như. Tân Lãng đang lái một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz bảy chỗ, chiếc xe này nhìn rất mới, còn có biển số của Thượng Hải. Lần trước cuối học kì 1, Tân Lãng đã mua một chiếc xe mới, là chiếc BMW có giá 500 ngàn hay 600 ngàn gì đó, nhưng rõ ràng không phải là chiếc hắn đang lái bây giờ.
Chẳng lẽ Tần Lãng lại mới mua xe hay sao?