Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 410: C410: Tô thi hàm say rượu




Tân Lãng đem theo rượu mơ và rượu gạo, nồng độ cả hai loại đều không cao, uống vào còn có vị ngọt.

Sau khi Tô Thi Hàm uống thử một ngụm, cô kinh ngạc nhìn Tân Lãng, khẽ chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp: "Tân Lãng! Rượu mơ này thật ngon. Nó ngọt và có mùi rượu, nhưng lại không quá nồng."

Tăn Lãng nhéo bàn tay nhỏ của cô, nghiêng đầu nhỏ giọng nhắc nhở: "Rượu trái cây tuy ngon, nhưng nồng độ cũng không thấp. Tác dụng tương đối chậm, em không nên uống quá nhiều biết chưa?"

Tô Thi Hàm ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được ạ”

Lúc đầu, Tô Thi Hàm thật sự rất ngoan ngoãn nghe theo lời Tân Lãng, hơn nữa bản thân cô cũng không muốn uống say. Ba dì giữ trẻ đều đã tan làm, bọn nhóc con còn đang ngủ trong phòng, lát nữa cô còn phải cùng Tân Lãng đưa bọn nhỏ về nhà nữa

Nhưng tối nay bầu không khí rất vui vẻ, mọi người uống hết chén này đến chén khác, muốn dừng cũng không được.

"Thi Hàm! Với tư cách là người bạn thân nhất của cậu, mình thực sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào về cậu. Mình tin rằng Văn hóa Hàm Lãng chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng. Đến lúc đó, tất cả phố lớn ngõ nhỏ đều chiếu phim hoạt hình do Thi Hàm của chúng ta tạo ra. Cố lên! Cạn ly nào!"

"Cố lên!" Tô Thi Hàm nhẹ nhàng nói, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

Tần Lãng vẫn luôn chú ý tới cô. Như lúc sáng anh đã nói, nhân vật chính hôm nay là Tô Thi Hàm, còn trách nhiệm của hắn chính là chăm sóc tốt cho cô và ba nhóc con.


“Thi Hàm! Để mình nói cho cậu biết một bí mật nha” Lương Tiểu Khiết kín đáo nâng ly đi tới: “Thật ra, ba người chúng mình đều vô cùng hâm mộ cậu!

"Cậu hâm mộ mình làm gì?” Tô Thi Hàm hỏi:

Lương Tiểu Khiết đứng sau lưng cô, cầm ly rượu nói: "Trước đây, mình hâm mộ vẻ ngoài xinh đẹp và năng lực học tập siêu đỉnh của cậu!"

"Sau này, tụi mình bắt đầu hâm mộ cậu có thể kết hôn sớm như vậy. Cậu còn sinh được ba em bé đáng yêu và có một người chồng siêu đẹp trai và có năng lực!”

"Bây giờ, tụi mình lại càng hâm mộ cậu hơn. Khi tụi mình vẫn còn đang học các môn chuyên ngành ở năm ba đại học, thì cậu đã thành lập một công ty hoạt hình rồi. Mình cảm thấy rằng cuộc sống của cậu giống như ngồi trực thăng, một đường đi thắng lên!

Lương Tiểu Khiết rõ ràng là có chút say, nói cũng nhiều hơn so với lúc bình thường. Ngược lại, Tô Thi Hàm trông rất tỉnh táo dù hai má cô bất đầu ứng đỏ.

Lương Tiểu Khiết kéo Tô Thi Hàm uống một lúc rồi mới loạng choạng quay về chỗ ngồi.

Sau khi trở về, cô ấy lại kéo Lâm Tĩnh ngồi bên cạnh tiếp tục uống rượu. Lâm Tĩnh uống cạn một chén rồi đột nhiên nắm ra bàn, lẩm bẩm nói: "Uống đi, uống đi, mình không uống được nữa... Buồn ngủ quá.

Lương Tiểu Khiết cười lớn nói: "Haha, Lâm Tĩnh! Xem ra tửu lượng của cậu tệ quá, vẫn là mình lợi hại."

Nói xong, cô ấy chuẩn bị đưa ly rượu vào miệng thì Lưu Hy bên cạnh nhanh chóng đem ly của cô đặt xuống, nói: "Tiểu Khiết! Cậu đừng uống nữa. Lâm Tĩnh đã say rồi, nếu như cậu cũng say thì một mình mình không thể cõng hai người về được.

Ly rượu trong tay của Lương Tiểu Khiết bị lấy đi. Cô ấy lập tức bực bội lẩm bẩm: "Không được! Mình còn chưa có say, cậu đưa ly cho mình đi.”

Hai người giằng co ly rượu, Tần Lãng nhìn Tô Thị Hàm hỏi: "Thi Hàm, em không sao chứ?"

Tô Thi Hàm đang nghiêm tức ngồi nhìn các bạn cùng phòng, nghe thấy lời nói của Tân Lãng thì chậm rãi quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngô, nhíu mày nói: "Em không sao! Em không có say, có uống thêm một chai nữa em cũng không say đâu. Tân

Lãng, tửu lượng của em rất cao đó nha!”

Vừa nói cô vừa vươn tay ra lấy rượu, Tân Lãng muốn ngăn lại nhưng còn chưa kịp chạm đến thì Tô Thi Hàm đã đưa tay ra trước mặt hắn, trực tiếp cầm lấy ly của hẳn

Trong ly của hẳn toàn là nước trà, Tô Thì Hàm căm lên uống cạn, chẹp chẹp miệng hai lần rồi nói "Ngon! Tân Lãng, rượu anh mua thật là ngon, rất ngọt”


Tân Lãng thấy cô như vậy, ánh mắt hơi trầm xuống. Sau đó, hẳn ghé vào tai cô nói: “Thi Hàm, chúng ta chơi một trò chơi nhé?”

Tô Thi Hàm mở to mắt sáng long lanh, ngây thơ nhìn châm chằm hân: "Được thôi, anh muốn chơi trò gì?"

"Tên trò chơi này là "Xem ai diễn tốt". Lát nữa lúc anh đứng lên, em nói với mọi người là em buồn ngủ, sau đó giả vờ buồn ngủ. Không thể để cho bất kỳ ai được là em không buồn ngủ, có được không?"

Đôi mắt đen của Tô Thi Hàm đảo quanh một vòng, hưng phấn gật đầu: "Được nha. Khi nào chúng ta bắt đầu chơi?"

Tân Lãng nhéo bàn tay nhỏ bé của cô nói: "Ngay bây giờ.”

Tân Lãng nói xong thì ngay lập tức đứng lên, Tô Thi Hàm bên cạnh nắm lấy tay hẳn, nhẹ giọng nói: "Tăn Lãng, em có chút buồn ngủ."

Nói xong, cô lấy tay che miệng lại, giả vờ ngáp một cái.

Tân Lãng lập tức nói: "Được rồi, đã muộn rồi, hôm nay chúng ta tới đây thôi”

"Dương Bân, Chu Kỳ, Tôn Húc, ba người các cậu là đàn ông, có trách nhiệm đưa nhóm Lưu Hy về đến dưới Tầu của ký túc xá an toàn. Chuyện này không có vấn đề gì chứ?"

Dương Bân gật đầu nói: "Không sao! Anh yên tâm đi, anh Lãng. Bọn em sẽ đưa bọn họ trở về ký túc xá an toàn trước rồi mới trở về, dù sao thì trường học của chúng ta cũng ở ngay bên cạnh cơ mà”" Hôm nay, ba người bạn cùng phòng của Tân Lãng cũng uống rất nhiều rượu. Nhưng dù sao cũng là con trai nên rượu trái cây này đối với bọn họ không có tác dụng lớn.

Sau khi sắp xếp xong, Tần Lãng lấy điện thoại di động ra gọi tài xế cho Lâm Tiêu: "Lâm Tiêu! Minh đã gọi tài xế cho cậu, 5 phút nữa sẽ đến dưới lầu. Cậu có thể tự mình đi xuống được không?


Tửu lượng của Lâm Tiêu cũng tốt. Tuy hôm nay. vui vẻ uống nhiều hơn một chút, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, lập tức giơ tay ra hiệu OK, nói: "Không sao, mình có thể tự giải quyết mọi việc, mọi người cứ về nhà đi. Còn các cậu thì sao? Có căn giúp đỡ không?"

"Ba dì giữ trẻ đều đã về hết rồi. Cậu và Thi Hàm có tự đưa ba đứa bé về được không? Nếu không thì mình đưa cậu về trước?"

Tân Lãng nghĩ đến trạng thái của vợ mình lúc này, lắc đầu nói: "Không sao, Thi Hàm và mình đều tỉnh táo. Ba đứa nhóc đều nằm trong xe đẩy nên tụi mình đưa bọn nhỏ về cũng dễ "

Nhà hàng họ chọn hôm nay nằm ngay ngoài cửa khu chung cư. Đẩy bọn nhỏ về nhà hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ cần đi bộ mất vài phút thôi.

Lâm Tiêu nghe Tân Lãng nói như vậy, gật đầu nói: "Được! Vậy mình không lo cho các cậu nữa, mình đi trước đây, tạm biệt!” .

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Sau khi bọn họ rời đi, Tân Lãng còn chưa kịp quay đầu lại thì Tô Thi Hàm đột nhiên từ bên cạnh quay đầu sang. Trên mặt cô lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói với vẻ chờ mong: "Thế nào? Tần Lãng, kỹ năng diễn xuất của em có phải rất giỏi không. Mọi người đều bị em lừa rồi!

Tân Lãng nhìn Tô Thi Hàm trước mặt, ánh mắt cảng ngày càng sâu.

Cô gái nhỏ này rõ ràng là đã uống quá nhiều rồi Biểu hiện của cô khi say so với người bình thường không giống nhau, không trực tiếp đi ngủ, cũng không làm ra hành động gì kì lạ, mà ngược lại vô cùng hiền hòa dễ thương.