Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 335: C335: Huyên huyên mọc răng




Tôn Húc cùng ba người họ đi đến, thấy Huyên Huyên và hai bé gái đang năm trên thảm bò.

Lúc này, trong nhà Tân Lãng ngoài trừ nhà vệ sinh có lót gạch men. Còn lại, các nơi khác đều đã trải thảm mềm để các bé tập bò. Huyên Huyên đang cố sức bò lên một chút, Vũ Đồng và Khả Hinh đang bò vòng tròn tại chỗ.

Vì ba đứa nhỏ đang mọc răng nên trong miệng đều ngậm núm v ú cao su, trông rất đáng yêu.

Tôn Húc và những người khác đều thở dài kêu lên: "Bọn nhóc lớn lên nhanh thật, suýt chút nữa nhận không ra được rồi. So với kỳ nghỉ hè trước, cảm thấy. thay đổi rất nhiều a”

Tân Lãng cười nói: "Ừm! Bây giờ thì còn nhỏ, nhưng trẻ con mỗi ngày một lớn, mỗi ngày một hình dạng”

"Nào, gọi chú đi. "Chu Kỳ cúi người chọc Huyên Huyên.

"Phốc..." Huyên Huyên trực tiếp nhả núm v ú cao su trong miệng. Sau đó phun ra rất nhiều nước bọt, phun cả lên trên mặt của Chu Kỳ.

Núm v ú cao su cũng đập vào mặt Chu Kỳ. May mắn là núm v ú cao su được làm bằng silicone nên không có lực sát thương.

Nhưng nước bọt lại dính lên mặt của Chu Kỳ.

Điều quan trọng nhất là sau khi nhóc con làm chuyện xấu xong, vẫn nở một nụ cười ngây thơ hồn nhiên.

Nhìn thấy sự bất lực của Chu Kỳ, Tôn Húc cùng Dương Bân ở bên cạnh cười ha hả.

Tô Thi Hàm nói với Huyên Huyên rằng nhóc con không thể phun vào người khác như vậy.

Tân Lãng dẫn Chu Kỳ đến nhà vệ sinh để rửa mặt.

Một đám sinh viên đại học năm ba nghe Tô Thi Hàm Hàm giải thích việc nhóc con phun như vậy là bởi vì đang trong thời kỳ mọc răng. Cho nên nướu bị ngứa nên nhóc thích phun nước miếng, bởi vậy mới cho nhóc ngậm núm v ú cao su.

Nói xong, Tô Thi Hàm định chà răng cho Huyên Huyên. Sau đó sẽ cho nhóc ngậm lại núm v ú cao su.


Trong lúc đang chà sạch răng, Tô Thi Hàm nhìn thấy hai chiếc răng trắng lộ ra. Cô ngạc nhiên gọi Tân Lãng: “Tần Lãng, răng của Huyên Huyên đã mọc rồi này!”

Trước kia, cô chỉ thấy một chút trắng trắng, nhưng bây giờ đã trắng phao và vương cao lên rồi!

Tần Lãng đưa cho Chu Kỳ một cái khăn sạch để lau mặt, tiếp đó chạy ra ngoài xem răng của con trai.

Nhìn qua một chút, đúng là chiếc răng sắp nhú trước đây đã thật sự mọc ra.

Tô Thi Hàm nói rằng, sáng nay khi cô chà răng cho Huyên Huyên, răng vẫn chưa mọc ra. Nhưng bây giờ, răng đã mọc dài ra, không chừng là lúc phun nước miếng răng cũng vừa mới mọc ra. Vì vậy, Huyên Huyên cảm thấy không thoải mái nên mới phun núm v ú cao su ra làm mặt của Chu Kỳ dính đầy nước miếng

“Ê a ~" Lúc người lớn đang nói chuyện, Huyên Huyện cũng vui vẻ vẫy vẫy cái tay nhỏ của mình. Nhìn thấy Chu Kỳ đi ra khỏi nhà vệ sinh, trong mắt mang theo ý cười, đưa tay về phía Chu Kỳ.

Nhìn thấy vậy trái tim của Chu Kỳ dịu đi ngay lập tức. Hoàn toàn quên mất dáng vẻ lúng túng khi nấy của mình. Chu Kỹ vừa cười vừa đi đến chỗ của Huyên Huyên.

Tân Lãng ôm lấy Huyên Huyên, đưa đến tay Chu Kỳ đang muốn ôm nhóc.

Bây giờ nhóc con đã gần năm tháng, thân thể cứng cáp hơn nhiều so với lúc mới sinh. Có thể ôm thẳng đứng được. Cho nên sau khi Tân Lãng dạy Chu Kỳ cách ôm, Chu Kỳ bắt tay vào thực hành.

Chu Kỳ ôm Huyên Huyên trên tay, cảm thấy rằng thế giới trở nên mềm mại hơn.

Bởi vì trên người của Huyên Huyên có mùi sữa trẻ con rất dễ ngửi. Thân hình thì nhỏ nhắn, mềm mại, khuôn mặt thì tươi cười đáng yêu.

Đúng là một em bé thiên thần.

Nhìn thấy như vậy cả ba người đàn ông đều nghĩ đến việc có con.

Chu Kỳ trêu ghẹo Tôn Húc cũng nên sinh con khi học đại học. Đến khi tốt nghiệp, nhóc con cũng có thể đi mua nước tương, đến lúc đó có thể toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp.

Tôn Húc nhìn về phía Tạ Chỉ khiến cho khuôn mặt của Tạ Chỉ đỏ bừng. Cô ấy và Tôn Húc mới vừa biết nhau trong kỳ nghỉ hè này. Sau khi khai giảng mới vừa thấy mặt, đây là lần thứ ba họ gặp nhau.

Hai người tay còn chưa nắm qua thì làm sao muốn sinh em bé chứ.

Cô ấy thấy xấu hổ không chịu được.

Tô Thi Hàm mang trái cây ra và mời mọi người ăn nên đã giúp giải vây cho Tạ Chỉ.

Sau đó hỏi bọn họ có chơi mạt chược hay đánh bài gì không.

Bốn người họ vừa vặn đủ một bàn mạt chược, nhưng họ không đánh ăn tiền, mà quy định ai thua thì bị dán râu.

Tần Lãng định mời Tạ Chỉ chơi cùng Tôn Húc và những người khác, nhưng Tạ Chỉ lắc đầu nói rằng cô không biết chơi.

Tô Thi Hàm nói Tân Lãng chơi đi, tối nay cô sẽ phụ trách làm cơm.

Tạ Chỉ lập tức đứng lên và nói cô muốn phụ Tô Thi Hàm làm cơm. Bởi vì ở nhà cô ấy cũng thường hay làm cơm.

Dì Vương thì phụ trách chăm sóc ba đứa nhỏ.

Trong bếp, Tạ Chỉ nói lời cảm ơn với Tô Thi Hàm. Tô Thi Hàm nhìn cô ấy đầy nghỉ hoặc.


Tạ Chỉ đỏ mặt nói: "Lúc nãy bọn họ ồn ào trêu chọc em và Tôn Húc mau sinh con đi, cũng may chị dâu đã đi ra giải vây giúp em.”

“Chuyện nhỏ thôi” Tô Thi Hàm vừa cười nói vừa mở tủ lạnh, bắt đầu lấy đồ ăn ra.

Lúc ở nhà Tân Lãng, cô cũng đã học nấu ăn vài lần với Tân Lãng. Bây giờ tài nấu nướng của cô so với lúc mới bắt đầu tốt hơn rất nhiều.

Ít nhất, đồ ăn làm ra có thể ăn được, tuy rằng không ngon bằng Tân Lãng nấu, nhưng cũng không tệ.

Chí ít, thì nó ngon hơn nhiều so với thức ăn trong nhà ăn của trường.

Tô Thi Hàm và Tạ Chỉ chuẩn bị làm bảy món ăn. Sau đó hai người cùng nhau bắt đầu làm sạch nguyên liệu trước.

Khi làm sạch nguyên liệu, Tạ Chỉ nhìn Tô Thi Hàm nhiều lần, nhưng do dự muốn nói lại thôi.

Tô Thi Hàm bắt gặp vẻ mặt của cô, quay lại nhìn Tạ Chỉ, hỏi: “Tiểu Chỉ! Em muốn nói gì với chị à?”

"À! Thật ra không có gì.” Tạ Chỉ có chút khẩn trương nói lắp.

“Ồ” Tô Thi Hàm không hỏi nữa.

Sau một hồi, Tạ Chỉ rốt cục nhịn không được tò mò nên đã lên tiếng: "Chị... chị, em muốn hỏi chị một vấn đề, chị mang thai rồi sau đó sinh con. Nhưng vì sao kết quả học tập của chị tốt như vậy? Chị có bí quyết gì sao?"

Trước đây cô ấy nghe nói kết quả kỳ thí học kỳ của Tô Thi Hàm là nhất toàn khoa. Còn giành được học bổng của quốc gia.

Việc này truyền khắp Đại học Thượng Hải và các trường đại học lân cận.

Cô ấy cũng biết điều đó.

Trong lòng cô ấy đặc biệt ngưỡng mộ Tô Thi Hàm.

“Quản lý thời gian” Tô Thi Hàm nói.

“Quản lý thời gian?"

“Ừm! Mặc dù khi mang thai và sinh con chị tốn rất nhiều tâm tư cho bọn nhỏ. Nhưng khi có thời gian rảnh thì chị lại tự học, do đó chị đã sớm học xong sách của học kỳ rồi.”


“Tự học sao."

"Ừ."

“Chị! Chị thật tuyệt vời! Em tự học thì không cách nào hiểu được”

"Em có thể tra trên mạng mà?”

“A! Đúng nhỉ”

"Em biết rồi, cảm ơn chị."

Một lúc sau, trong phòng khách truyền đến tiếng cười khanh khách của bọn nhóc.

Tô Thi Hàm mở cửa phòng bếp và nhìn thoáng qua. Lập tức thấy ba nhóc con đang cười và nhìn về phía phần cảm đang dán râu giấy của Dương Bân.

Sau đó, ba nhóc con lại cùng nhau 'bi bô bập bẹ' nói chuyện, như thể chúng đang trò chuyện bằng ngôn ngữ đặc biệt của chúng.

Sau khi trò chuyện vài câu, rồi nhìn về phía Dương Bân và những người khác, lại tiếp tục cười.

Cảnh tượng này khiến dì Vương đang trông bọn nhóc cũng cảm thấy buồn cười.

Khi dì Vương nghe thấy tiếng mở cửa nhà bếp, bà thấy Tô Thi Hàm đang thò đầu ra nhìn tình hình bên ngoài. Và nói với Tô Thi Hàm rằng mấy đứa bé đang cười Dương Bân chơi thua bị dán râu.

Bọn nhóc còn trò chuyện với nhau nữa.

Bây giờ, đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng trò chuyện rồi.

Sau này khi nhóc con bắt đầu tập nói, các bé nhất định mỗi ngày sẽ lôi kéo mẹ trò chuyện.