Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 306: C306: Tặng cho ông tân một bộ điêu khắc




Thăm quan nhà Tần Lãng xong, Tân Lãng dẫn ông bà Tân và dì Hạ đi xem các phòng, trừ phòng ngủ chính. Từ phòng khách đến phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng của ba đứa nhỏ và phòng đọc sách.

Đến phòng đọc sách, ở đây có một số dụng cụ điêu khắc và một bộ điêu khắc thành phẩm của Tân Lãng, tác phẩm này gọi là Tây Du Ký. Trong đó có bản Tôn Ngộ Không, còn có Đường Tam Tạng, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh, Bạch Long Mã, Quan m, Ngọc Đế, Như Lai, v.v...

Đều là đồ trang trí dạng đứng.

Tất cả đều được điêu khắc từ gỗ tử đàn. Màu sắc của gỗ tử đàn kết hợp với tay nghề điêu khắc của Tần Lãng đã thành công tạo ra một bộ tác phẩm điêu khắc Tây Du Ký đẹp tuyệt vời!

Người và vật đều được điêu khắc sinh động như thật.

Từ đầu tóc, áo giáp cho đến các chỉ tiết nhỏ đều được điêu khắc vô cùng chính xác.

Đây là lần đầu tiên dì Hạ được nhìn thấy tác phẩm điêu khắc của Tân Lãng, làm cho bà có cảm giác như bản thân đang bước vào một thế giới mới.

“Trời ạ! không ngờ tác phẩm điêu khắc lại đẹp đến mức này! Đẹp quái Tôi có cảm giác đặt những thứ này ở trong nhà sẽ có giá trị như một bộ sưu tập đặc biệt! Lãng Lãng! Khó trách tác phẩm của con lại bán được giá cao như vậy, tay nghề của con quá tốt!”

Ông Tần càng nhìn càng yêu thích, không nỡ buông tay. Ông rất thích xem Tây Du Ký, bởi vì trong Tây Du Ký có rất nhiều triết lý nhân sinh đáng để cho người ta suy ngẫm.

Ông cũng rất thích nói chuyện với người khác về những nhân vật trong Tây Du Ký.

Có lúc nói chuyện đến mức tranh chấp với người ta, sau đó còn tranh cãi đỏ cả mắt.

Trong truyện, ông thích nhất là Tôn Ngộ Không, một lần nhào lộn trên cân đẩu vân là có thể đi xa ngàn dặm.

Cho nên vừa nhìn thấy bộ Tây Du Ký của Tân Lãng, ông ngay lập tức yêu thích căm lấy bức Tôn Ngộ Không.


Tôn Ngộ Không hình thái uy vũ, phóng khoáng, thần sắc oai phong lẫm liệt.

Tóc búi cao trên đỉnh đầu, cơ mặt căng lên, hai mắt mở to. Trên người mặc áo giáp tinh xảo, đai lưng hoa văn Thao Thiết đầy khí phách, chân dẫm lên đám mây, trang phục của thần tướng và đứng thắng trên bàn đá tạo ra thần thái uy mãnh.

Hình thức sinh động, đường nét thủ công tỉnh tế thành công khắc họa một Tôn Ngộ Không như thật, giống như hình ảnh ba chiều sống động.

Đẹp đến mức ông không nỡ buông tay!

"Lãng Lãng..."

"Cha! Bộ Tây Du này là để tặng cho cha đấy." Tần Lãng thấy ba mình kích động như vậy lập tức nói

Ông Tần sững người, kinh ngạc nhìn về phía Tân Lãng, ông tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Tặng cha ư?"

“Vâng! con biết cha thích xem Tây Du Ký nên bộ này là tặng cho cha. Nhưng mà bộ này có tất cả 12 nhân vật, còn hai bức con chưa hoàn thành, chờ con làm xong sẽ gửi về nhà cho cha sau nha” Tần Lãng nói.

Bởi vì ông Tần thích xem Tây Du Ký, cho nên Tần Lãng lúc nhỏ cũng xem không ít lăn. Cho nên khi điêu khắc thì các tác phẩm thủ công của người khác đều là những nhân vật trong phim hoạt hình hoặc phim điện ảnh đang lưu hành hiện nay, ví dụ như,, và một số nhân vật người đẹp trong Anime.

Hắn không làm những cái đó, hẳn chọn những nhân vật trong tác phẩm nổi tiếng Tây Du Ký của Trung Quốc.

Hãn chuẩn bị lấy tạo hình các nhân vật trong các tác phẩm kinh điển của Trung Quốc để điêu khắc.

Để mọi người biết rằng nhân vật thần thoại Trung Quốc so với nhân vật Anime cũng rất có giá trị thưởng thức.

Ông Tần kích động ôm lấy Tần Lãng, nói: "Cảm ơn con! Cha rất thích món quà này. Ha ha, cha muốn chụp ảnh để đăng lên weibo."

" Hai nhân vật còn lại con không cần phải đến khi nghĩ đông thì làm cũng được. Con vẫn nên điều khắc tác phẩm trước đi, làm xong tác phẩm của khách hàng trước rồi làm cho cha sau cũng được, không cần vội." Ba Tân cười ha ha nói.

Sau đó thì vui vẻ bắt đầu chụp hình, chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè.

Bà Tần nhìn về phía Tần Lãng, nói: 'Lãng Lãng! Bộ điêu khắc này có thể bán được không ít tiền, con chắc chẩn muốn tặng cho cha con à?"

"Cha con là một người thô lỗ, mẹ sợ là cha con cầm những tác phẩm này xong, không được mấy ngày thì đã làm hỏng”

Giọng của bà Tân rất cứng rằn, ông Tân vội vàng thanh minh cho bản thân: “Lãng Lãng! con đừng nghe mẹ con đoán mò, quà con tặng chắc chắn ba sẽ cẩn thận cất giữ, sẽ không bao giờ làm hỏng”

Tần Lãng cười nói: "Mẹ, nếu cha làm hỏng mấy cái cũng không sao, con khắc lại cho cha cái khác là được. Mặc dù những bức điêu khắc này có thể bán lấy tiền nhưng mà nhà chúng ta bây giờ cũng không thiếu tiền.

"Đúng vậy đúng vậy” Ông Tần phụ họa.

Bà Tần tức giận gõ ông Tăn. Nhưng mà thấy ông Tần đang vui vẻ quay phim cùng chụp ảnh, cho nên bà cũng không nói thêm gì nữa.


Nhìn phòng ở xong, bà Tân nói với Tân Lãng, tối nay bà và đì Hạ sẽ ngủ ở phòng thứ hai, còn ông Tân thì trải đệm ngủ ở phòng khách.

Tân Lãng muốn thuê khách sạn cho ba người, như vậy ngủ sẽ thoải mái hơn. Nhưng bà Tần lại không đồng ý, nói bọn họ chỉ ở một chút, lãng phí tiền.

Bà nói khách sạn ở Thượng Hải rất đắt, một đêm tận bốn năm trăm tệ.

Ông Tần cũng đồng ý với bà xã mình, nói bây giờ đang là mùa hè, trải đệm ngủ ở phòng khách hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tần Lãng thấy cha mẹ hắn đều kiên tì như vậy đành đồng ý, nhưng hắn nghĩ tới chuyện tầng dưới có. phòng ở đang muốn cho thuê.

Hắn gật gật đầu, lúc về phòng với Tô Thi Hàm thì dặn cô hẹn người môi giới, sáng mai họ sẽ đi xem phòng ở.

Nếu phù hợp thì hẳn sẽ thuê luôn.

Như vậy vừa không cần đi thuê khách sạn vừa có đủ phòng ở, hơn nữa còn là tầng trên tầng dưới, rất thuận tiện.

Tô Thi Hàm lập tức đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Tân Lãng ra khỏi phòng, đang chuẩn bị đi mua đồ ăn sáng thì phát hiện cửa phòng ngủ cho khách đang mở. Giường gối được xếp gọn gàng, đệm chăn trong phòng khách cũng được gấp gọn đặt trên ghế sofa.

Nhưng mà không thấy cha mẹ hắn và dì Hạ ở trong nhà.

Tần Lãng gọi điện thoại cho mẹ hắn.

Bà Tần bắt máy rất nhanh, bà ở trong điện thoại cười nói: "Lãng Lãng, con dậy rồi à? Mẹ và ba con, cả dì Hạ nữa đang đi chợ. Ngày hôm qua chúng ta đến đây muộn nên không đi mua thức ăn được. Bây giờ chúng ta đi mua, con muốn mua gì không? Mẹ mua giúp cho”

Tần Lãng nhìn thời gian trên điện thoại di động, đúng sáu rưỡi.

Hơn nữa bọn họ cũng có thể dùng bản đồ hướng dẫn trên Baidu.


Không cần lo bọn họ bị lạc đường.

"Mẹ! Mẹ cứ mua như ngày thường trong nhà ăn là được, con không căn mua gì đâu mẹ” Tần Lãng nói

Bọn họ ở nhà họ Tân hơn một tháng, bà Tần cũng biết Tô Thi Hàm thích ăn gì.

"Được rồi! Chợ đông người nên ồn lắm, mẹ không nói chuyện nữa, tắt nhé” Bà Tân lớn tiếng nói.

Bởi vì ở chỗ đông người nên theo bản năng nói chuyện lớn tiếng hơn, sợ người bên kia điện thoại không nghe rõ.

"Vâng! Vậy mọi người chú ý an toàn, nếu bị lạc đường thì gọi điện thoại cho con”

"Ha ha, con yên tâm! Chúng ta không lạc đường đâu. Chúng ta dù sao cũng đều là người từng ở Thượng Hải, tắt đây tắt đây. Ai da! Ông chủ, thêm chút hành lá đi."

Siêu thị chưa mở cửa, chỉ có chợ đang họp.

Nhưng mà chỗ hẳn ở cách chợ một chút, phải đi bộ tầm 15 phút, nhưng mà đấy là đối với người biết đường.

Sao cha mẹ hắn lại tìm được chợ nhỉ?

Hắn cười cười, bỏ qua chuyện này. Cha hắn từng ở Thượng Hải mấy chục năm, cho dù đến khu nào cũng có thể tìm được chợ.

Ở trong khu chung cư tìm các bác các mẹ hỏi thăm một chút là có thể tìm được chợ.