Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 191: C191: Tần lãng đính hôn còn có con




Phương Nhã Nhàn biết là ông đang cố gắng chống đỡ, cũng chẳng nói với ông, bà ôm bé cưng nói “Vậy ông nói xem đêm nay phải làm sao đây? Hai chúng ta ăn không khí sao?”

“Để tôi xuống bếp, có cái gì mà khó chứ?” vốn dĩ đêm nay có thể ăn tiệc cá do Tân Lãng làm nữa. Thế nhưng cân nhắc đến đêm nay Tân Lãng cùng con gái mình tình cảm tiến thêm một bước, để cho bọn họ trải qua thế giới của hai người. Cho nên ông đành nhịn một chút, đợi ngày mai thì lại ăn tiệc cá.

Khi Tô Vĩnh Thắng đem thức ăn bưng ra, Phương Nhã Nhàn nói thắng với ông một câu ông muốn mưu sát vợ à?. Tiếp đó thì gọi người giúp việc gọi vài món thức ăn nhanh để họ chuyển phát nhanh đến.

Buổi tối dù sao thì cũng thích hợp ăn một bữa chuyển phát nhanh.

Ba đứa nhỏ bởi vì không thấy được ba ba và mama, lúc đầu còn chơi vui vẻ nhưng đần dần không còn cười nữa. Đến cuối cùng thì cũng chu mỏ lên khóc.

Phương Nhã Nhàn biết bọn nhỏ là nghĩ đến cha và mẹ bọn chúng, nên bà để cho Tô Vĩnh Thẳng gọi điện cho Tô Thi Hàm và Tân Lãng trở về.

Tô Vĩnh Thẳng đứng dậy nói: “Bà gọi đi, tôi quay về phòng cái đã.

Phương Nhã Nhàn có chút khó hiểu, ông ấy làm cái gì thế không biết?

Đêm nay Tô Vĩnh Thắng có cái gì đó không đúng, lúc trước kêu ông ấy gọi điện thoại cho con gái, ông ấy cũng không có gọi. Lúc này cũng đã hơn 10 giờ đêm, cũng không chịu gọi.

Thế nhưng tiếng khóc của bọn nhỏ lập tức kéo lại suy nghĩ của bà, bà không suy nghĩ nữa đành giao bọn nhỏ cho người giúp việc ôm. Còn bà thì căm điện thoại gọi cho con gái.

Đang ăn rất thoải mái, Tô Thi Hàm nhìn thấy mẹ. gọi video call tới, trong lòng cô nhảy lên một cái: “Tần Lãng! Mẹ em gọi video call tới.”

“Em cứ tiếp”

Tô Thi Hàm nhìn thấy trên bàn là rồi lẩu to đùng, trong lòng cô có chút chột dạ không muốn tiếp nhận cuộc gọi, thế là cô đổi video call thành cuộc gọi không thấy hình.”

Phương Nhã Nhàn có chút nghỉ hoặc, thế nhưng không có nghĩ nhiều, bà nói: "Thi Hàm! Vũ Đồng chị bú sữa bình rồi, con và Tần Lãng cũng có thể quay lại."

“Hiện tại Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh không thấy các con nên đang khóc, mẹ dỗ hoài cũng không chịu nín.”

Tô Thi Hàm nghe trong điện thoại có tiếng các con khóc, lập tức trong lòng cô cũng thắt lại, lúc này cô nói: "Được! Mẹ, con cùng Tân Lãng sẽ trở lại lập tức.”

Tần Lãng cũng nghe được tiếng khóc của bọn nhỏ, hẳn cũng không tiếp tục ăn, tiếp đó đem nồi lẩu đóng lại.


Sau khi Tô Thi Hàm cúp điện thoại, lập tức mang vào dép lê rồi nói với Tân Lãng: “Tần Lãng! Chúng ta về trước đi, rút điện nồi lẩu trước. Những thứ này ngày mai chúng ta quay lại xử lý.”

Tần Lãng đem ố điện rút ra, hắn đưa cho Tô Thi Hàm một cái khăn giấy, hai người nhanh chóng lau miệng rồi vội vã đi lên lầu.

Đi lên lầu, ba đứa nhỏ vừa thấy ba ba cùng mama lập tức khóc càng lớn hơn, tay nhỏ đều hướng về phía Tô Thi Hàm và Tân Lãng mà duỗi ra.

Dĩ nhiên là muốn được ba ba và mama ôm một cái.

Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm vội vàng thay dép rồi đi tới phòng khách ôm bọn nhỏ.

Thế nhưng hai người chỉ có thể mỗi người ôm một đứa.

Huyện Huyên ở bên cạnh không được ôm lập tức oa oa khóc lớn, âm thanh đúng là vang dội.

Tần Lãng ôm xong Khả Hinh lại ôm lấy Huyên Huyên, nhưng mà vừa đặt Khả Hinh xuống thì con bé mới ngừng khóc lại bắt đầu nức nở.

Phương Nhã Nhàn ôm lấy Khả Hinh đi đến bên cạnh Tô Thi Hàm, để cho con bé thấy Tô Thi Hàm. Tiếp đó vỗ về sau lưng nó, dỗ dành nói: “Khả Hinh ngoan! Bà ngoại ôm con nha, bà ngoại mấy ngày nay đều ôm con mà. Bà ôm con cũng giống mẹ thôi mà”

“Có phải không nè! Nhà chúng ta Khả Hinh là ngoan nhất đó nha.”

“Khả Hinh không khóc nha.”

Khả Hinh nhìn thấy Tô Thi Hàm, hơn nữa con được ôm nên tiếng khóc cũng nhỏ dăn.

Ba đứa nhỏ sau khi được võ về nín khóc, lúc này Phương Nhã Nhàn ngửi được trên người của Tô Thi Hàm một cỗ hương vị: “Con cùng Tân Lãng đi ăn lẩu sao?"

Tô Thi Hàm nhanh chóng liếc mắt nhìn Tần Lãng, khẽ gật cái đầu nhỏ đáp: “Vâng, là lẩu nguyên vị thôi ạ."

Phương Nhã Nhàn gật đầu, nói: “Con bây giờ đang ở trong thời kỳ cho con bú, không thể ăn quá cay. Nếu mà ăn quá cay, sẽ rất dễ làm cho mấy đứa nhỏ xuất hiện tình trạng táo bón, hơn nữa còn có thể gây dị ứng và mẩn ngứa."

Tô Thi Hàm nghiêm tục gật cái đầu nhỏ của mình.


- ----

Ngày hôm sau, ông bà Tân ở bên này đang hướng cho đám người trong nhóm chat thông qua app công nghệ của mấy nhà shipper đặt mua thực phẩm qua internet.

Làm như vậy thì sau này họ sẽ biết đến tiệm của họ mà đặt hàng.

Lúc này có một cô gái mặc váy dài đi tới, còn thân mật nói chuyện với hai người ông bà Tân: “Chú, dì con đến để chuyển phát nhanh ạ.”

Bà Tần yêu cầu cô đợi một chút, bà đi rửa sạch tay. Tiếp đó vui vẻ giúp cô gái gửi chuyển phát nhanh.

Ở trên máy tính nhập thông tin khách hàng, lúc này cô gái lại nói: “Dì Tân, cửa tiệm của dì càng ngày càng lớn nha”

“Cũng được! Dư Nhã, hôm qua cháu cũng đặt mua thực phẩm đúng không, đợi chú sau khi phân loại thực phẩm xong, đợi một chút rồi cháu xách về luôn nha” bà Tân ở một bên nhập thông tin, vừa cười vừa nói.

Cô gái tên Dư Nhã nhìn quanh một vòng không tìm thấy Tần Lãng ở đâu, cô có chút thẹn thùng hỏi: “Dì! Anh Tân Lãng còn chưa nghỉ hè sao ạ? Bọn con cũng đã nghỉ hè nhiều ngày rồi đó.”

Bà Tân ngẩng đầu nhìn Dư Nhã, từ trên mặt của cô nhìn thấy một tia ngượng ngùng nhưng nhanh chóng biến mất. Xem như là một người từng trải, b làm sao không hiểu rõ tâm tư của cô gái này, rõ rằng cô gái trước mặt này đối với Tần Lãng có chút ý tứ.

Bà tiếp tục nhập thông tin, làm bộ không hiểu tâm tư của cô gái, vừa cười vừa nói: "Tần Lãng cũng đã nghĩ hè rồi, thế nhưng nó lúc này đang ở bên nhà cha mẹ vợ tương lai”

Dư Nhã lập tức sững sờ: “Cha mẹ vợ?”

“Đúng thế! Tháng này chúng ta dự định sẽ làm lễ đính hôn cho Tân Lãng, còn có lễ trăm ngày của bọn nhỏ nữa. Đến lúc đó nếu cháu có rãnh rỗi có thể tham gia náo nhiệt cùng gia đình đì nha” bà Tân nhanh chóng nhập xong dữ liệu, tiếp đó đóng dấu đơn chuyển phát nhanh.

Bà mim cười đứng dậy, đưa giấy chuyển phát nhanh cho Dư Nhã, một tờ khác thì giấy dán lên hộp chuyển phát nhanh.

Dư Nhã càng cảm thấy mơ hồ: “Lễ đính hôn của Tần Lãng? Còn có tiệc trăm ngày của bọn nhỏ?”

Dư Nhã cũng không hỏi nhiều, tay nhỏ nắm chặt đơn chuyển phát nhanh. Tiếp đó nhanh chóng quét mã thanh toán rồi vội vàng đi ra ngoài, cô muốn tiêu hóa những tin tức này.


Ông Tần lúc này đã đem thực phẩm mà Dư Nhã. đã đặt đi ra, hai vợ chồng phối hợp rất ăn ý. Ông Tân đưa cái túi thực phẩm, bà Tân cầm nó rồi đuổi theo Dư Nhã, vừa cười vừa nói: “Dư Nhã, thực phẩm cháu quên lấy về nè.

Bà Tần đưa cái túi thực phẩm cho Dư Nhã, cô cúi đầu nhận lấy cái túi rồi nói lời cảm ơn, tiếp đó thì lập tức vội vàng rời đi.

Bà Tần nhìn xem bóng lưng Dư Nhã rời đi, tiếp đó xoay người trở vào nhà. Bà cũng không cùng ông Tân đề cập đến chuyện này, trong lòng hai người đều rất hiểu ý nhau.

Bà Tân lúc này lại đến bên cạnh ông Tân, giúp ông phân chia thực phẩm. Tiếp đó thì đếm đầu ngón tay để tính toán, bà nói: "Hôm nay đã là ngày 11, qua thêm bốn ngày nữa là con trai cùng còn dâu, còn có mấy đứa cháu nội sẽ trở về rồi."

Tôi cảm thấy toàn thân đều rất khoẻ, không thấy mệt gì cả."

Ông Tân vừa cười vừa nói: "Bà mấy ngày nay cũng đừng để quá mệt mỏi, nếu là mệt đến đau lưng. Đến lúc đó con dâu trở về, bà làm sao giúp con dâu chăm cháu trai cùng cháu gái đây?”

“Đúng đúng đúng, mấy ngày nay tôi phải chú ý thân thể một chút mới được” Bà Tần cười ha hả nói.

Tiếp đó nhớ tới chuyện khác, bà lại nói: "Chúng ta còn chưa nói chuyện của Lãng Lãng cho mấy người thân thích trong nhà, chờ sau khi con nó trở về thì chúng ta sẽ nói chuyện này cho các thân thích. Đến lúc đó, không biết bọn họ sẽ kinh ngạc như thế nào."

“Nhất là bà ngoại của Lãng Lãng, mẹ tôi luôn nhắc đến việc muốn nhìn thấy Lãng Lãng kết hôn rồi mới chịu nhắm mắt.”

"Bà còn cho rằng phải đợi thêm 10 năm hãy 8 năm nữa, lúc này thì cháu cũng đã có. Bà ấy mà biết có lẽ phải cười toe toét."

Bên này cha mẹ Tân Lãng đang trò chuyện, còn Tân Lãng bên này đang bận rộn.

Bởi vì chị Trương không có đi làm, nên Tần Lãng phụ trách làm bữa sáng, hắn cho tất cả mọi người nấu món bún.

Dùng xương cá để hầm nước dùng.

Tô Thi Hàm ăn chính là nước dùng kèm bún, Tần Lãng còn xào thịt với tương ớt. Vốn đĩ Phương Nhã Nhàn buổi sáng không thích ăn cay, nhưng mà nhìn thấy Tân Lãng làm món thịt xào, bà nuốt nước. rồi cũng chọn bún cay

Tô Vĩnh Thắng ăn rất thỏa mãn, ông ăn được hai bát bún lớn, khẩu vị so với lúc bình thường đều tốt hơn nhiều.

Chín giờ sáng, Phương Nhã Nhàn gặp Tô Vĩnh Thẳng hoàn toàn không có dáng vẻ gì là muốn đến công ty, bà nghỉ hoặc hỏi: "Ông xã, hôm nay công ty không phải là muốn tổ chức một cuộc hội nghị cao cấp sao? Mấy ngày trước ông còn bảo tôi phải nhắc nhở ông, buổi sáng tôi cũng đã nói một lần, sao bây giờ ông còn chưa đi đến công ty?"

Tô Vĩnh Thắng ở trong phòng khách một bên chơi đùa với Huyên Huyên, vừa nói: "Trong công ty có mấy vị quản lý còn ở bên ngoài, cho nên đã dời hội nghị này lại rồi."

“Đây không phải là hội nghị đã lên lịch từ trước rồi sao? Còn có thể dời lại à? Không phải mấy vị quản lý kia tính đi ăn máng khác đấy chứ?

“Không có..” ông làm sao có thể nói là muốn ở nhà, chờ đến buổi trưa để được ăn món ăn toàn cá


Hôm qua không ăn được, hôm nay ông đang cực kỳ chờ mong. Nhất là sáng nay lại được ăn món bún do Tân Lãng làm, ông chuẩn bị nhân lúc Tần Lãng còn ở nhà mấy ngày, mỗi bữa ăn đều phải ở lại trong nhà ăn.

Huống chỉ, còn có mấy đứa cháu đáng yêu, thật sự ngày nào cũng muốn được nhìn bọn chúng.

Phương Nhã Nhàn đoán được điều gì đó, bà cũng không nhiều lời, nói: “Vậy ông hôm nay không đi công ty sao?

“Không đi”

“ Được, vậy sáng nay ông cùng đi với tôi ra ngoài một chuyến, mua thêm chút đồ”

“Mang Huyên Huyên theo được chứ?"

“Không được, bên ngoài nẵng quá sẽ phơi đen của tôi mất”

“Được rồi! Nhưng mà trước buổi trưa phải trở về" Còn muốn trở về ăn tiệc cá của Tần Lãng.

"Có thể” Hai người đều là vợ chồng, Tô Vĩnh Thẳng trong lòng nghĩ cái gì, bà đều hiểu rõ.

Nói xong, Phương Nhã Nhàn cùng Tô Thi Hàm nói vài câu, tiếp đó lập tức cùng Tô Vĩnh Thẳng đi ra.

Cha mẹ vừa đi, Tô Thi Hàm đề nghị với Tần Lãng mang theo các con đi tầng 11 chơi. Thứ nhất là để dọn dẹp rác và đồ ăn thừa từ nồi lẩu hôm qua, hai là cô muốn nhân dịp này giúp Tân Lãng vẽ tranh.

Phương Nhã Nhàn bởi vì muốn mua đồ vật rất nhiều, còn mua cho Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm đặc sản địa phương, bao lì xì tiền mặt cho Tần Lãng và các cháu. Hơn nữa, khi đến cửa hàng trẻ em Phương Nhã Nhàn lập tức vui vẻ không muốn rời đi, bà muốn mua

cho các cháu đủ loại quần áo nhỏ cùng các loại đồ chơi.

Không có cách nào có thể về nhà trước 12 giờ. Tô Vĩnh Thẳng đành phải gọi điện thoại cho Tô Thi Hàm, nói rằng buổi trưa 2 giờ mới có thể về nhà ăn cơm.

Nên hai đứa phải chờ bọn họ trở về mới cùng nhau ăn.

Đến chiều lúc 1:50, Tô Vĩnh Thẳng cùng Phương Nhã Nhàn lúc này mới trở vẽ. Trong tay hai người đều xách theo bao lớn bao nhỏ, ngay cả người giúp việc và tài xế trong tay cũng xách đầy đồ vật.

Tân Lãng nhìn thấy Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thẳng trở vẽ, hắn lập tức đi vào phòng bếp hâm nóng đồ ăn. Tô Thi Hàm đặt bọn nhỏ vào xe đẩy trẻ em, tiếp đó đi qua hỏi cha mẹ vì sao lại mua nhiều đồ như vậy.

Phương Nhã Nhàn mệt mỏi đặt mông ngồi vào ghế sa lon. Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng mà trước vẫn muốn xem bọn nhỏ. Một bên xem các cháu, vừa trả lời Tô Thi Hàm: "Mua những thứ các con đều cần dùng đến, nhìn thấy thích là mua."

Tiếp đó, bà nhìn ba đứa cháu ở trong xe đẩy trẻ em, vẻ mặt từ ái nói: "Huyên huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, ông bà ngoại mua cho các cháu rất nhiều quần áo xinh đẹp đó nha. Còn có đồ chơi nhỏ nữa, đợi lát nữa để cho dì giúp việc giúp khử trùng xong sẽ cho các cháu chơi nha”