“Nếu như mà tách ra thì chỉ cần gỡ mũ nhỏ của chúng xuống, xem xoáy tóc của hai đứa. Mẹ nhìn này, tóc của Vũ Đồng chỉ có một xoáy nhỏ ở phía bên trái. Còn tóc của Khả Hinh có hai xoáy nhỏ, một cái ở bên phải và một cái ở chính giữa”
Mẹ hẳn nhìn thấy, kinh ngạc nói: "Thật đúng là như vậy."
Tần Lãng lấy mũ quả dưa đội lên lại cho Vũ Đồng và Khả Hinh. Sau đó lại lần nữa trở lại trước mặt bọn nhỏ, hẳn đối với con trai và con gái nói: "Nào! Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh chúng ta hãy cùng nhau hôn gió ông nội và bà nội nhé.”
“Nhìn cha dạy các con làm”
Vừa nói, Tân Lãng vừa làm mẫu vừa hướng dẫn cho bọn nhỏ làm theo.
Huyện Huyên chớp đôi mắt to nhìn Tần Lãng nhưng không có động đậy.
Vũ Đồng ngoan ngoãn, nhìn thấy động tác của Tần Lãng tựa hồ nhớ tới cái gì. Lập tức mặt mày hớn hở, phát ra tiếng ha ha hai. Chân nhỏ đạp lên, ngay sau đó tay phải bất chước động tác của Tân Lãng làm ra một nụ hôn gió.
Nhưng nụ hôn này được dành cho Tân Lãng chứ không phải cho cha mẹ của Tân Lãng ở trong video. Bởi vì tầm mắt của bé con đang nhìn về phía Tần Lãng.
Mặc dù cha mẹ của hắn không nhận được cái hôn gió này nhưng cả hai đều cười và nói: "Vũ Đồng quá đáng yêu”
Giống như là nghe thấy có người nào đó khen ngợi Vũ Đồng, vốn dĩ Khả Hinh đang chỉ nhìn vào Tân Lãng cũng bắt đầu kích động đạp chân, đôi tay nhỏ bé cũng bắt đầu động đậy.
Học vài lần cuối cùng cũng làm ra được một cái hôn gió. Vốn dĩ là chuẩn bị dành cho Tần Lãng nhưng bàn tay nhỏ bé của cô bé khế lắc lư. Nụ hôn gió này là dành cho cha mẹ hắn ở trong video.
Cha mẹ hắn cười càng vui vẻ hơn: "Ôi, cục cưng của bà. Các con thật đáng yêu, ông bà nội cũng hôn các con một cái
Cha của hẳn không thể làm điều này nên mẹ của hẳn đã lần lượt cho ba bé cưng mỗi người một cái hôn gió.
Huyên Huyên cuối cùng cũng nhúc nhích, tầm mắt đặt ở trên tay đang căm di động của Tân Lãng. Nhìn hai người trong màn hình di động, đầu tiên cậu bé ngây ngô nhìn. Sau đó khi mẹ của Tân Lãng cho cậu một nụ hôn gió cậu lập tức cười ngay lập tức.
Nụ cười như thiên thần.
Làm cho mọi thứ trở nên dễ thương.
Sức mạnh chữa lành rất lớn.
Nhìn thấy vậy cha mẹ hắn đều muốn tận tay ôm mấy đứa cháu vào lòng. Từng cái bánh gạo nếp nhỏ thật là đáng yêu.
Tần Lãng cười nói: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh trong video chính là ông bà nội của các con”
Cha của hắn nói: "Nào đến đây gọi ông nội đi."
Bà Tần đánh vào tay chồng mình, cười nói: "Đứa nhỏ còn chưa được ba tháng, sao có thể gọi ông nội chứ? Ông quá nóng vội rồi.”
Sau khi bà Tần trách ông Tân, bà quay lại nhìn ba bé cưng cười hiền hậu nói: "Nào, gọi bà là bà nội. Bà, nội.
Ông Tân mỉm cười.
Vợ nhà mình chính là một người mắc bệnh chuẩn kép nghiêm trọng.
Tần Lãng cười nói: "Cha, mẹ đừng quá nóng lòng. Chờ đến khi các bé cưng được năm sáu tháng thì sẽ gọi được”
Bà Tần cười nói: "Được rồi, mẹ biết rồi. Lúc trước con được sáu tháng tuổi con đã gọi cha."
“Con trai à, con nhớ quay thêm video và ảnh các bé cưng gửi về cho cha và mẹ nhé. Mẹ và cha con hiện tại chính là rất rất muốn ôm bọn Huyên Huyên".
Các bé cưng mềm mại, mập mạp này thực sự là bảo bối trong lòng bọn họ.
"Vâng."
“Đúng rồi Tần Lãng, con đưa WeChat của Thi Hàm cho mẹ. Mẹ muốn thêm WeChat của Thi Hàm.
“Ngoài ra, Thỉ Hàm thích ăn món gì. Con cũng có thể gửi cho mẹ một danh sách thực đơn. Đến ngày các con trở về lúc đó nhất định là đã rất khuya, chúng ta sẽ chuẩn bị đồ ăn cho các con thật tốt trước. Như vậy khi các con trở về sẽ có đõ ăn để ăn nóng hối ngay”
“Ngoài ra, Thi Hàm thích màu gì? Chăn bông trong phòng của con cũng phải thay mới. Mẹ sẽ mua cho các con một bộ chăn ga gối mới."
"Còn có..."
Bà Tần cao hứng nói rất nhiều, Tân Lãng ghi nhớ từng cái từng cái lại, nói: "Được rồi, mẹ.
Có vẻ như cha mẹ ở nhà đã vội không chờ nổi muốn bọn họ mang các bé cưng trở vẽ.
Nói chuyện phiếm một hồi, bà Tân mới miễn cưỡng cúp điện thoại. Sau đó cười híp mắt nói với ông Tân: "Ông Tần! Huyên Huyên thật sự là một cậu nhóc mập mạp, chỉ nhìn thôi là biết uống sữa mẹ mà lớn. lên. Phát triển thật rắn chắc, rất khỏe mạnh. "
“Hai cô bé Vũ Đồng và Khả Hinh, bà nội là tôi đây thế mà còn nhận nhầm. Hai đứa cháu gái sinh đôi giống nhau quá, đáng yêu quá. Tôi phải làm cho hai chị em nó mỗi đứa một đôi giày đầu hổ màu sắc giống nhau. Phăn hoa văn bên trên hơi khác nhau một chút. Như vậy thì có thể không cần phải bỏ mũ của hai bé. cưng ra vẫn có thể phân biệt ai là ai”
“Hôm nay là mùng 9, còn sáu ngày nữa là con trai con dâu cùng cháu nội đã trở về."
“Nhìn bọn nhỏ đáng yêu, tôi thật sự không thể chờ thêm một ngày nào nữa, tôi rất muốn được ôm bọn nhỏ."
Ông Tần cười nó: " Nhẫn nại đi, tôi cũng muốn như vậy”
“Chờ sáu ngày nữa là sẽ có thể ôm."
“Tuy nhiên, điều quan trọng nhất chúng ta nên nghĩ đến bây giờ là vấn đề tiền bạc. Tiệc đính hôn sắp đến gần, gia định con dâu là người ở Quảng Châu, vừa rồi con dâu cũng ở trong phòng tôi không tiện mở miệng ra hỏi con trai chuyện sính lễ, một lát nữa bà gửi một tin nhắn hỏi lại con trai xem."
“Như vậy chúng ta có thế nhân lúc thời gian còn sớm để chuẩn bị, nếu thiếu tiền thì tôi sẽ bỏ xuống mặt mũi đi tìm người thân vay mượn một chút”
“Con dâu sinh cho con trai nhà chúng ta cặp sinh ba, chính là người hùng vĩ đại của gia đình chúng ta. Tiệc đính hôn lần này chúng ta không thể keo kiệt được, dù phải vay tiền cũng phải cho con dâu nở mày. nở mặt”
“Để ông bà thông gia nhìn thấy thành ý của chúng ta bên này”
“Như vậy họ mới yên tâm mà đem con gái gả cho con trai nhà chúng ta."
Bà Tần gật đầu: Chắc chắn rồi."
"Ông Tần, tôi còn nghĩ tới một chuyện. Phong tục ở đây của chúng ta là tiệc đính hôn được tổ chức ở bên nhà trai nhưng không biết phong tục ở Quảng Châu tổ chức ở nhà trai hay nhà gái”
"Tôi sẽ hỏi lại con trai mình sau”
Ông Tân vỗ đầu một cái nói: "Đúng vậy, chuyện này phải hỏi cho rõ rằng”
Về phía Tần Lãng, sau khi kết thúc cuộc gọi hẳn nhận được tin nhản của mẹ mình. Hỏi hẳn về sính lễ cùng với việc chọn nơi tổ chức tiệc đính hôn ở đâu.
Tần Lãng và Tô Thi Hàm bàn bạc về việc nên tổ chức tiệc đính hôn ở đâu.
Tô Thi Hàm nói:" Phong tục bên em, em cũng không biết rõ lảm. Nhưng mà khi em cùng mẹ nói về bữa tiệc đính hôn, mẹ em cũng không đề cập đến việc nhất định nó phải được tổ chức ở Quảng Châu. Ngoài ra, nhất định chúng ta phải về nhà của anh một lần trước đã. Nếu tiệc đính hôn tổ chức ở Quảng Châu thì lại từ nhà anh trở về Quảng Châu, đối với người lớn chúng ta chuyện này không là gì, thế nhưng em lo lắng ba đứa nhỏ không chịu nổi”
Khoảng cách từ Quảng Châu đến thành phố Thiệu và từ Quảng Châu đến Thượng Hải cũng xa như nhau.
Trên đường từ Thượng Hải trở về Quảng Châu, ba đứa nhỏ đã có chút khó chịu. Đặc biệt là Vũ Đồng và Khả Hinh.
Cô rất đau lòng.
“Cho nên, Tân Lãng! Chúng ta sẽ tổ chức tiệc đính hôn ở nhà anh đi, như vậy cũng sẽ bớt phiền phức.
Tần Lãng nói: "Em mau đi hỏi mẹ em một chút đi."
“Vâng” Tô Thi Hàm đi ra ngoài.
Một lúc sau, cô quay lại nói với Tân Lãng: "Tân Lãng, mẹ em nói không sao. Thời đại bây giờ tiên tiến, tuy rằng ở Quảng Châu tiệc đính hôn thường là làm ở bên nhà gái. Nhưng mà khoảng cách của hai nhà khá xa, có thể bàn bạc lại do ba bé cưng còn quá nhỏ không thích hợp đi tới đĩ lui nhiều. Tiệc đính hôn sẽ tổ chức ở nhà anh, đến lúc đó cha mẹ em sẽ mang một số họ hàng đến tham dự."
Tần Lãng gật đầu nói: "Được."
Sau khi nói xong, hắn lấy điện thoại di động gửi lại cho mẹ một tin nhắn: "Mẹ, chuyện sính lễ hai người không cần lo lắng. Con đã hỏi rồi, sính lễ cứ giao cho con phụ trách là được."
Sau đó lại nói với mẹ hắn về bữa tiệc đính hôn.
Bà Tân gia nhận được tin nhắn thì hơi kinh ngạc: "Ông Tần, con trai chúng ta nói nó sẽ lo chuyện sính lễ!!"
Ông Tần dừng lại động tác uống trà. Sau đó nghĩ đến chuyện con trai mình gần đây đã mở một cửa hàng lại mua một chiếc ô tô trị giá 500.000 đến 600.000. Cộng thêm việc Trương Bình đã chứng thực là con trai mình đúng là rất có năng khiếu trên phương diện điêu khắc hạch đào.
Ông suy nghĩ một lúc và nói: "Nếu con trai đã nói như vậy thì chuyện kia chúng ta cứ nghe lời nó.”
Bà Tân gật đầu, xúc động nói: "Thật sự không ngờ, mới mấy tháng không gặp Lãng Lãng, Lãng Lãng lại có triển vọng như vậy. Lại còn có cả vợ lẫn con, tôi cảm giác tất cả cứ như một giấc mơ vậy.”
“Nhà chúng ta đúng là thay đổi vận khí rồi!"
Ông Tân cũng rất xúc động võ nhẹ vai bà Tần và nói: "Đúng vậy! Trước đây là ba mươi năm Hà Đông và ba mươi năm Hà Tây. Bây giờ là năm năm Hà Đông và năm năm Hà Tây."
“Chuyện về tiệc đính hôn, con trai trả lời bà ra sao?"
Bà Tần đưa điện thoại di động cho ông Tân xem: "Ừm, sẽ trở về! Ông bà thông gia bên kia rất dễ thương lượng. Phong tục của bọn họ bên đó là tiệc đính hôn sẽ làm ở nhà gái, nhưng mà suy xét đến vấn đề đi lại xa xôi. Họ không muốn làm cho các cháu mệt nhọc nên đã quyết định đặt làm ở nhà chúng ta bên này”
Ông Tần gật đầu nói: "Tốt."
Vẻ mặt của bà Tần tràn ngập chờ mong đối với tương lai: "Ông Tân, nhà chúng ta là song hỷ lâm môn nhỉ. Con trai đính hôn, cháu trai và cháu gái làm tiệc 100 ngày”
“Rất nhanh đến giữa tháng bảy là Tết Vu Lan rồi Ông Tân tối nay xuống lầu đốt thêm tiền giấy cho cha mẹ ông, để họ phù hộ cho cháu trai cháu gái của chúng ta lớn lên khỏe mạnh, bình an vô sự."
Ông Tần nói: "Được."
- --
Ở bên phía ông bà Tô.
Phương Nhã Nhàn vào phòng ngủ ngồi đối diện ở trước bàn làm việc cùng với Tô Vĩnh Thẳng, vẻ mặt ông nghiêm túc đang xem lịch vạn niên rồi viết và vẽ các mốc thời gian. Phương Nhã Nhàn nói về việc mình và con gái vừa mới bàn bạc chuyện bữa tiệc đính hôn sẽ được tổ chức tại nhà của Tần Lãng,
Tô Vĩnh Thẳng cũng chưa ngẩng đầu lên đã nói: “Có thế! Chúng ta không có nhiều lễ nghỉ phiền phức như vậy, nơi nào thuận tiện cũng có thể làm”
Đột nhiên, Tô Vĩnh Thắng như nhớ ra điều gì lại ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nhã Nhàn nói: “Mấy ngày này, bà nhớ tự mình đi mua sắm một ít đặc sản địa phương ở Quảng Châu của chúng ta. Đến lúc đó đế bọn Tần Lãng mang theo về.”
Phương Nhã Nhàn nghe được lời này của Tô Vĩnh Thẳng, bèn mỉm cười đi đến bên cạnh ghế của chồng ngồi xuống rồi nói: “Ông đã thay đổi rồi sao? Tại sao đột nhiên lại nhiệt tình với Tân Lãng như vậy?”
Tô Vĩnh Thắng trừng mắt nhìn Phương Nhã Nhàn không khỏi đỏ mặt nói:" Cái gì gọi là đột nhiên thay đổi? Đột nhiên nhiệt tình với Tân Lãng chứ? Tân Lãng có tài năng lại đối tốt với con gái chúng ta. Con gái chúng ta có thể gả cho cậu ấy xem như là trèo cao. Tôi là cha vợ lại không hài lòng, nếu bỏ lỡ người con rể trâu bò như này thì ai sẽ bồi thường nổi?"
“Ô ô ô, chuyện này không giống như những gì trước đây ông đã nói nha” Phương Nhã Nhàn trêu ghẹo nói.
Tô Vĩnh Thắng trợn mắt nhìn bà: "Được rồi! Không nói chuyện này nữa, bà nhanh chóng lập danh sách. Sau đó nhờ người tìm chỗ có thế mua đặc sản địa phương ngon nhất ở Quảng Châu đi."
Phương Nhã Nhàn thấy Tô Vĩnh Thắng không chịu được trêu ghẹo, bà cười nói: “Tốt, tốt, tốt, được rồi! Ông đã nói đến chuyện quà tặng thì tôi còn có chuyện này muốn bàn bạc với ông một chút. Khi tiểu Tăn lăn đầu tiên đến nhà chúng ta lại còn mang theo lễ lớn. Vậy đến lúc cậu ấy đi cùng Thi Hàm chúng ta nên đưa cho tiểu Tần một cái bao lì xì lớn nhỉ”
“Phong bao lì xì này, ông nghĩ bao nhiêu là thích hợp?"