Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 173: C173: Còn gọi dì sao nên kêu là mẹ




Tô Thi Hàm bị Tân Lãng kéo qua, vẻ mặt hoảng hốt xuất hiện trên màn hình.

Ở trong mắt cô, bà Tân là một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt nhân từ hiền lành, có vài phần giống với Tân Lãng, dung mạo xinh đẹp.

Bà Tân nhìn Tô Thi Hàm, ánh mắt cảng thêm ý cười. Trong lòng bà vui mừng không ngừng chụp ảnh màn hình điện thoại di động.

"Mẹ! Đây là Thi Hàm, tên đầy đủ là Tô Thi Hàm.”

“Thi Hàm! Tên thật hay, người cũng thật đẹp” Bà Tãn cười đến không khép miệng được.

Sắc mặt Tô Thi Hàm ửng hồng. Hai tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Tăn Lãng, trên mặt mang theo ý cười nhưng trong lòng đầy căng thẳng,

“Thi Hàm, mau chào mẹ” Tân Lãng nhận thấy được tâm trạng căng thẳng của cô, chủ động giúp cô Tìm đề tài để nói chuyện.

Tô Thi Hàm nhìn bà Tân Lãng trong video. Cô vốn đã rất căng thẳng rồi, nghe Tân Lãng nói xong lại càng thêm căng thắng. Miệng nhanh không suy nghĩ, cô trực tiếp kêu lên sau lưng Tần Lãng: "Mẹ."

Sau tiếng gọi này, Tô Thi Hàm và bà Tần ở đầu dây bên kia đều sững sờ. Tần Lãng là người đầu tiên phản ứng lại, cười tủm tỉm nói: “Thi Hàm! Gọi như vậy cũng đúng, nhưng có phải em có chút sốt ruột hay không? Mẹ anh vẫn chưa tặng lì xì đổi xưng hô mà.”

Tô Thi Hàm bị hẳn trêu chọc càng thêm ngượng. ngùng. Phía sau ống kính, một đôi tay nhỏ bé không ngừng kéo quần áo của hắn, chỉ số IQ vừa chạy đi chín tăng mây cuối cùng cũng trở lại.

"Chào bác gái! Cháu, vừa rồi cháu có chút khẩn trương."

Bà Tân cười vài tiếng nói: "Không sao đâu! Thi Hàm, cháu và Tân Lãng hiện tại đã có em bé rồi. Còn gọi dì cái gì chứ? Gọi mẹ”

Tô Thi Hàm càng thêm đỏ mặt, nhưng sau kí nghe được lời nói của bà Tân, cô lại cảm thấy tho: mái hơn một chút,

Mẹ chồng tương lai có vẻ là một người rất dễ gần.

“Thi Hàm! Lãng Lãng không nói thêm cho chúng ta về chuyện của con, nhưng mẹ cũng đoán được một ít chuyện. Con lần này về nhà, cứ vui vẻ chơi cùng cha mẹ con. Chuyện của bọn nhỏ cứ để Tân Lãng lo, Tần Lãng đối với con như thế nào?” bà Tần hỏi

Tô Thi Hàm gật đầu, liếc mắt nhìn Tân Lãng, ôn nhu nói “Tân Lãng đối với con tất tốt ạ."

"Vậy là tốt rồi, nếu nó đối xử với con không tốt. Con cứ nói cho mẹ biết, mẹ sẽ đánh nó cho con.”

Tần Lãng cười nói: Mẹ! Mẹ sao có thể như vậy? Còn chưa gặp mặt con dâu, mà mẹ đã giúp em ấy. Con mới là con của mẹ mà"

Bà Tân vui vẻ nói: "Thằng nhóc này, con là con ruột của mẹ. Con dâu đã gọi mẹ thì cũng là con của mẹ, mẹ đương nhiên là giúp con dâu! "


Nói xong, bà Tăn lại nhìn Tô Thi Hàm trong điện thoại. Nhìn thấy cô đứng bên cạnh con trai với khuôn mặt ửng hồng. Đôi mắt cô ẩn ý đưa tình lại có chút lo lắng. Trong lòng bà Tân thỏa mãn trăm lần.

Cô gái này thực sự là một cô gái tốt. Không chỉ xinh đẹp, nghe ông Trương nói còn là một sinh viên Hơn nữa lúc cô ở bên cạnh con trai mình còn rất dịu dàng và ôn nhu, quá tốt rồi!

Bởi vì Tân Lãng đang nấu cơm, bà Tân cũng không nói nhiều, bà hỏi hang Tô Thi Hàm vài câu. Tân Lãng đang ở bên kia bận rộn, cho nên hai người đành cúp điện thoại.

Đặt điện thoại xuống, Tô Thi Hàm thở ra một hơi dài. Tân Lãng thấy vậy cười hỏi: “Căng thẳng như vậy sao?"

Tô Thi Hàm gật đầu: "Em rất lo lâng! Đây là lăn đầu tiên em gặp mặt mẹ của anh."

Tân Lãng sở sờ cái đầu nhỏ của cô, nói: "Đừng căng thẳng! Cha mẹ anh rất dễ tính. Em là người con dâu tốt như vậy, chắc chắn họ sẽ rất thíc!

Nghe được lời anh nói, trên mặt Tô Thi Hàm nở một nụ cười ngọt ngào. Nghĩ đến vừa rồi, bà Tân đối với cô rất dễ tính và nhiệt tình, cô rất vui.

Cha mẹ chồng là người rất dễ ở chung. Chờ cô. đến nhà Tăn Lãng chắc hai ông bà cũng đối tốt với cô đúng không?

Trong lòng mơ hồ suy nghĩ, cô bắt đầu mong muốn được đến nhà Tần Lăng để gặp cha mẹ chồng.

Ở nhà họ Tân

Bà Tân cúp điện thoại, lập tức chạy xuống lầu một tìm ông Tân.

"Ông xã! Tôi vừa gặp con dâu!”

Ông Tần kinh ngạc ngẩng đầu nói: “Sao?"

Bà Tân cười nói: "Tôi còn nói chuyện với con dâu nữa!"

"Con dâu còn gọi tôi là mẹ! Hahaha!"

??? Bà thấy con dâu bằng cách nào?" Ông Tần hỏi.

“Tôi vừa gọi điện cho con trai, nói với nó vẽ cách chế biến cá chua ngọt. Con trai đang nấu cơm không bắt máy được nên con dâu đã bắt máy giúp. Sau đó, tôi hỏi con trai cô gái vừa rồi là ai? Thế là, con trai kéo con dâu đến nói chuyện với tôi trong vài phút. Ông xã, con dâu nhà chúng ta rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn. Đứng chung với con trai chúng ta thật là xứng đôi!" Khuôn mặt bà Tãn tràn đầy ý cười.

Ông Tân cũng mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại có chút khó chịu. Nếu biết sẽ gặp mặt con dâu, đáng lẽ ông phải cùng với vợ gọi điện thoại cho con trai. “Hai người nói chuyện gì vậy?” Ông Tần tò mò hỏi.

“Tùy tiện nói chuyện vài câu mà thôi, con trai đang nấu cơm nên không nói được nhiều. Con dâu hơi lo lắng, lỡ gọi tôi là mẹ, haha, con dâu gọi tôi là mẹ. Nhưng đó là cảm giác hoàn toàn khác khi con trai gọi tôi. Đúng là quá dễ nghel”


Ông Tần càng nghe càng khó chịu, sao có thể bỏ. lỡ một khoảnh khắc như vậy!

"Bà nhìn thấy con dâu sao, con dâu trông như thế. nào? Tình cảm với con trai như thế nào?" Ông Tân tiếp tục hỏi.

Bà Tân nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tự hào, hơi nâng cằm nói: "Đương nhiên là tình cảm rất tốt! Con dâu, ông đã từng gặp rồi!"

“Tôi gặp rồi?" Ông Tân thắc mắc.

Bà Tần nói: "Còn nhớ chuyện chúng ta cá cược không? Ông xã, chuyện rửa chén sau này làm phiền ông rồi! Haha!"

Ngay lập tức, ông Tần nhớ đến hình dáng lướt qua trong cuộc gọi video cuối cùng với con trai. Ông ngạc nhiên nói: "Cô gái xinh đẹp đó thực sự là bạn ơ con trai chúng ta à?"

“Ừ, tôi có ảnh chụp màn hình để làm bằng chứng!"

Bà Tần lấy điện thoại di động ra. Tìm bức ảnh bà vừa chụp trong album. Ảnh chụp màn hình rõ ràng hơn nhiều so với hình ảnh trong cuộc gọi video lần trước. Trong ảnh, khuôn mặt của Tô Thi Hàm trông rất xinh đẹp, nhìn rất hoạt bát. Ông Tăn nhìn ra được đó là cô. gái lần trước bọn họ nhìn thấy.

Ông Tân tuy thua cá cược, nhưng cảm thấy rất vui.

“Con dâu thật là xinh đẹp, nhìn rất xứng đôi với con trai chúng ta!” Ông Tần cười nói

Bà Tân sảng khoái nói: "Được! Nhưng ông vẫn phải rửa chén nhé!"

Ông Tân cười gật đầu: "Rửa! Tất nhiên là phải rửa! Nửa năm cũng không có mấy cái chén, sau này tôi sẽ tiếp tục rửa, hahal”

Tìm được một cô con dâu tốt như vậy! Ông rất vuimừng, chẳng phải chỉ là rửa chén thôi sao? Ông rửa!

- ----------

Nhà họ Tô

Tân Lãng và Tô Thị Hàm bận rộn trong phòng bếp. Đàn ông thì chơi mạt chược ở ngoài ban công, còn phụ nữ thì ngồi xung quanh ba đứa nhỏ và nói chuyện trong phòng khách.

Bà xã của Triệu Quang Huy liếc nhìn phòng bếp, nhỏ giọng nói:" Nhã Nhàn! Bạn trai của Thi Hàm thật là giỏi. Tuổi còn trẻ, không ngờ lại có tài nấu ăn ngon như vậy! Bây giờ không có nhiều bạn trẻ biết nấu ăn. Tôi nhớ rằng Thi Hàm nhà bà cũng không biết nấu ăn. Hai người bố sung cho nhau, sau này việc nấu nướng nhất định sẽ do Tân Lãng phụ trách. "


Bà Triệu gật đầu đồng ý: "Đúng vậy! ông Triệu nhà tôi trên đường tới đây cũng khen Tân Lãng không dứt. Tôi nghe ông Triệu nói rằng Tiểu Tân giỏi nhất là điêu. khắc, tôi còn nghe nói tác phẩm của cậu ấy cũng được lên chương trình "Thế giới sưu tầm”. Nhã Nhàn! Chuyện này có thật không?"

Phương Nhã Nhàn nghe bọn họ khen ngợi Tân Lãng. Tuy bà không nói gì nhưng trong lòng vẫn rất vui mừng. Tăn Lãng rất xuất sắc, điều này cho thấy con gái bà có ánh mắt tốt.

Nghe bà Triệu hỏi, bà gật đầu và nói: "Ừ, cặp điêu khắc hạch đào mà cậu ấy làm đã được lên chương rình "Thế giới sưu tầmÏ, nhưng chúng không phải là tác phẩm điêu khắc tốt nhất."

Bà Triệu cười nói: "Điều này tôi biết! Ông Triệu có nói với tôi rằng tác phẩm sẽ có giá trị hơn sau khi nghệ sĩ qua đời. Tiểu Tân không tính là thua, chỉ là cậu ấy còn quá trẻ, haha, nói đến chuyện này, tôi vẫn còn vui vẻ đó."

Bà Chu cũng nở nụ cười, nhìn cái miệng hơi nhếch lên của Phương Nhã Nhàn. Bà Chu nói: "Nhã Nhàn! con rể tốt như vậy. Nếu để ở nhà người khác, cậu ấy chính là bảo bối."

Phương Nhã Nhàn không nói, nhưng mỉm cười.

Tuy rắng mới tiếp xúc với Tần Lãng có một ngày ngắn ngủi, nhưng Tãn Lãng đã để cho bà rất nhiều ấn tượng trong ngày hôm nay.

Không chỉ nấu ăn được mà hẳn còn có tài chạm khắc. Còn có biết câu cá, sức lực của hẳn còn rất mạnh.

Quả thực là một con rế tốt.

Tiếp theo, Bạch Tư Tư muốn ăn quả quýt đường. mà cô đã ăn ở huyện Nam Điền lần trước. Cô hỏi Phương Nhã Nhàn có còn không? Phương Nhã Nhàn nói có, và dẫn Bạch Tư Tư đi lấy.

Phương Nhã Nhàn bảo cô đem hộp quýt ra phòng khách để cho mọi người cùng nhau ăn.

Bà Triệu và bà Chu nhìn vào LOGO trên hộp, ngay. lập tức ngạc nhiên nói: "Đây là quýt đường Nam Điền?"

Bà Triệu nói: "Mùa này, quýt ở Nam Điền mới được đưa ra thị trường đúng không? Theo thông lệ hằng năm, phải khoảng cuối tháng bảy mới đến Quảng Châu mà”

Bà Chu cầm một quả quýt và nói: "Chị Phương! Quảng Châu còn chưa có, vậy là chị mua nó từ chuyến du lịch đến Nam Điền à?"

Phương Nhã Nhàn không nói chuyện. Bạch Tư Tư. ăn quả quýt và nói: "Không phải ạ! Đây là do anh rể mang đến, quýt này ăn rất ngon. Lúc chúng con trên đường đi về nhà, có đi ngang qua huyện Nam Điền và nghĩ ngơi ở đó một đêm. Anh rể và chị họ đi chơi, rồi nếm thử quýt này thấy ngon nên mang một hộp về.

Vừa ăn, bà Chu vừa hỏi: "Những quả quýt này. ngọt quá. Chị Phương, đây là lần đầu tiên Tiểu Tân đến thăm, cậu ấy mang theo gì vậy? Quả quýt này là mua giữa đường về nhà, vậy chắc còn nhiều quà tặng nữa đúng không?"

Bà Triệu cũng tò mò nhìn bà, ngay cả Phương Diệu Cầm người chưa nói chuyện, cũng bắt đầu quan tâm đến chủ đề này.

Thấy mọi người tò mò, Phương Nhã Nhàn đi vào. phòng chứa đồ và lấy đồ ra cho họ xem.

“Ngày hôm qua, cậu ấy mang đến rất nhiều thứ. Tất cả những thứ này đều cho tôi, các sản phẩm chăm sóc da và mỹ phẩm, cũng như vòng tay và túi xách của Chanel."

Bà Triệu và bà Chu xem trò vui, nhưng Phương Diệu Cầm biết chị gái của mình thích gì. Nhìn những món quà này, Phương Diệu Cầm nói: "Chị! đây chẳng phải là những nhãn hiệu chị thường dùng sao. Sản phẩm chăm sóc da của Kiều Vân Thi, mỹ phẩm và túi xách của Chanel. Hơn thế nữa, chiếc vòng tay cổ này, có vẻ như cũng là loại chị thích? ”

Phương Nhã Nhàn gật đầu và nói, "Chắc Thi Hàm đã nói cho cậu ấy biết”

Bà Triệu nghe vậy lập tức nói: "Tiểu Tần, đứa nhỏ này thật có lòng. Trước khi mua đồ, cậu ấy còn đặc. biệt hỏi về sở thích của bà, hơn nữa còn mua rất nhiều thứ, phương diện nào cũng tốt. Tặng quà gặp mặt như. vậy, quả thật đúng là chu đáo. Ngay cả con rể ở Quảng Châu của chúng ta cũng chưa chắc đã suy nghĩ thấu đáo như vậy. °


Bà Chu nói: Vừa nhìn tôi cảm thấy Tiểu Tân trông giống như một người tỉ mi. Khi nấy làm cá còn cố ý làm cho riêng cho Thi Hàm một món canh cá nữa!"

Bà Triệu liên tục gật đầu: "Người đàn ông cẩn thận, sẽ biết chăm sóc người khác. Sau này, Thì Hàm và các cháu cũng không bị ủy khuất."

Sau khi Phương Nhã Nhàn nghe được những lời này, đối với Tân Lãng càng thêm vừa lòng.

Phương Diệu Cầm nhìn quà hỏi: "Chị, mấy cái này cho chị, vậy còn anh rể thì sao? Tần Lãng không mang gì cho anh rể sao?”

"Có tặng! Cậu ấy mua cho anh rể của cô một cân rà xanh Kỳ Sơn, còn có một hộp phi thiên Mao Đài cùng hai hộp thuốc lá Song Hỷ."

Mang quà cho cha vợ không giống như mẹ vợ. Đời hỏi phải suy nghĩ kĩ càng, để ý tâm tư cha vợ và càng phải cân nhắc vấn đề thể diện nhiều hơn. Tân Lãng mang quà đến không hề rẻ. Xét từ góc độ quà tặng, nó đã vượt xa tiêu chuẩn của Quảng Châu.

Nghe được những món quà cho anh rể, Bạch Vũ đang chơi mạt chược trên ban công cười nói: “Anh rể, em nghe hết rồi. Tiểu Tân lần này đến đây mang cho. anh nửa ký trà Kỳ Sơn. Trà ngon, anh mau lấy ra mở gói và pha cho mọi người thưởng thức đi. "

Sắc mặt của Tô Vĩnh Thắng tối sầm lại. Ông nói: "Có cái gì tốt mà thưởng thức? Loại trà mà anh chiều đãi cậu uống không tốt sao?"

Bạch Vũ cười nói: "Trà ngon! Anh rể cho chúng ta uống đều là trà ngon, nhưng lần nào tới đây em cũng uống những loại trà ngon này rồi. Em muốn đổi khẩu vị."

Tô Vĩnh Thắng trông có vẻ sốt ruột nhưng cũng không chán ghét, bọn họ đang ngồi đánh mạt chược ở trên ban công. Ông cũng nghe rõ tiếng nói chuyện của mấy người trong phòng khách, nghe Phương Nhã Nhàn chia sẻ món quà mà ông nhận được với mọi người ông cũng cảm thấy ngứa mắt. Đúng lúc này Bạch Vũ muốn uống trà, ông cũng có thể khoe khoang một phen.

Tô Vĩnh Thắng hãng giọng, sốt ruột nói: "Nhã Nhàn! Em rể của bà muốn uống trà mới. Bà đi lấy trà Kỳ Sơn pha một bình trà cho mọi người nếm thử đi."

Phương Nhã Nhàn nhanh chóng pha trà. Mười ngàn nửa ký trà, đúng là trà ngon. Khi pha trà, cả nhà đều tràn ngập hương thơm của trà. Ở Quảng Châu mọi người ưa thích uống trà, cũng rất biết thưởng thức trà. Mấy người vừa uống một ngụm trà mới, lập tức khen không dứt miệng.

“Đúng là vị của trà ngon/"- Triệu Quang Huy ngạc nhiên thích thú” Lần trước tôi uống trà Kỳ Sơn này là khi tham dự triển lãm trà ở Hàng Châu. Tôi đã nếm thử một lần rồi, chính là hương vị này!"

Bạch Vũ nếm thứ, gật đầu nói: “Trà ngon! Nước trà thanh mát, có vị ngọt, quả nhiên là một loại trà ngon, nhưng trà này có phải có mùi giống hải sản?"

Tô Vĩnh Thắng cười khẽ và nói: "Đây không phải là mùi vị của hải sản. Theo ngôn ngữ Kỳ Sơn, nó gọi là sáng sủa! Kỳ Sơn ở phía bắc. Nó khác với trà miền nam của chúng ta, hương vị tự nhiên cũng khác."

Bạch Vũ có thể thấy được tâm tình của anh rể rất tốt, rồi vội vàng ni n là anh rể biết thưởng thức trà, hiểu biết sâu rộng."

Nghe lời khen như vậy, khuôn mặt Tô Vĩnh Thắng lập tức vui vẻ hẳn lên. Bạch Vũ nhân cơ hội nói: "Tiểu Tân thật có lòng, đặc biệt mua một loại trà tốt như vậy. ®ó là trà từ phương bắc, khác với loại chúng ta thường uống. Vậy là anh rể có thể nếm thử cái mới mẻ."

Tô Vĩnh Thắng hừ hừ vài tiếng không trả lời, nhưng ông khá hài lòng. Món quà từ Tăn Lãng rất đúng ý ông.

Triệu Quang Huy và Chu Hành đang uống trà, thấy Tô Vĩnh Thắng đang cao hứng, nói: "Ông Tô! Sau khi uống hết trà ngon, ông cũng lấy hai hộp thuốc lá Song Hỷ ra đây đi"

Tô Vĩnh Thẳng vừa nghe xong, lập tức nhíu mày rồi gõ mạt chược trên tay xuống bàn hai lần, nói: “Hút thuốc cái gì? Không thấy bọn trẻ ở nhà sao!"

Chu Hành cười nói: "Được rồi! Không hút thuốc. nữa, nhưng mà ông Tô này, ông có cháu trai và cháu gái rồi. Dù nghiện thuốc lá, ông cũng phải từ bỏ đi nha."