Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 163: C163: Cha mẹ vợ một miệng đầy cơm chó




Huyên Huyên vui vẻ quơ tay, giống như đang đáp lại lời nói của mẹ.

Nhìn một màn đáng yêu này, làm Phương Nhã Nhàn không thể nín được cười.

“Yên tâm đi, ba đứa nhỏ này biết điều như vậy, ở cùng mẹ một ngày không có vấn đề gì đâu”

Tô Thi Hàm gật đầu, nói:"Mẹ, có chuyện thì gọi cho con.”

“Được.” Phương Nhã Nhàn đáp, bà nhìn khí trời bên ngoài, nói: “Thi Hàm, bên ngoài trời nẵng nóng. Đi du thuyền ra biển, nhất định phải bôi kem chống nẵng, mang theo nón che nắng. Bên ngoài cũng phải mặc áo chống nẵng vào, nếu không phơi một ngày bên ngoài, sẽ cháy da đó.”

Nói xong, bà đứng dậy đi về phòng lấy một lọ chống nắng loại phun sương, tiếp đó hướng tay cùng cổ con gái xịt một hồi. Tất cả da thịt lộ ra ngoài đều không buông tha.

Sau khi phun xong, Tô Thi Hàm cầm lấy nói: "Mẹ cho con mượn cái này."

Phương Nhã Nhà cho là ban ngày cô còn muốn dùng, lập tức vừa cười vừa nói: “Được, mang theo tùy lúc mà dùng.”

Tô Thi Hàm cười cười không nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Tân Lãng nói: “Tần Lãng, anh cũng xịt một ít đi."

Tân Lãng khoát tay: “Không có việc gì, đàn ông không sợ phơi đen, anh phơi một chút cho khỏe mạnh."

Tô Thi Hàm không đồng ý, nói: “Rám đen không có việc gì, nhưng mà nẵng ở Quảng Châu tia tử ngoại tương đối mạnh. Không tốt cho da, sinh bệnh thì không tốt đâu”

Thấy cô kiên trì, Tân Lãng cũng không nói thêm, chủ động đưa tay ra. Mặt ngọt ngào nhìn cô.


Tô Thi Hàm cúi đầu hạnh phúc giúp hần bôi chống nẵng

Tô Vĩnh Thắng thấy cảnh này, sắc mặt đen lại trông hết sức khó coi. Dứt khoát cúi đầu, nhằm mắt làm ngơ.

Ăn xong, Tô Thi Hàm trở về phòng chỉnh lý đồ đạc để ra ngoài. Đồ của bọn nhỏ cũng phải sửa sang để ra ngoài, bãng không thì sợ Phương Nhã Nhàn sẽ tìm không thấy.

Tô Vĩnh Thắng nhìn cô trở về phòng, nghĩ một lát, cũng trở về phòng ngủ của mình.

Ông kỳ thực vừa mới thay quần áo xong rồi, là áo sơ mi trắng bình thường hay mặc. Nhưng cái này là áo mới mua, trước đây chưa mặc bao giờ.

Nhưng mà vừa nhìn thấy Tàn Lãng, ông lập tức thay đổi chủ ý.

Tô Vĩnh Thắng trong phòng lấy mấy bộ quần áo đứng trước gương thay mấy lần, cuối cùng chọn một áo sơ mi polo cổ đứng phối hợp với quần tây thường.

Thay đổi liên tục một hồi, Tô Vĩnh Thẳng đứng rước gương kiêu ngạo nói: "Hừ, một bộ này mặc vào rẻ lại bao nhiêu tuổi, chẳng kém Tẫn Lãng kiat"

Trong phòng khách, Phương Nhã Nhìn đang nhìn ba đứa nhỏ. Đứng một hồi, thật sự đứng không yên, dứt khoát ngồi xuống ghế salon, một tay xoa lưng lông mày thì nhíu lại

“Sao cái dầu hoa hồng này, xoa một chút cũng không tác dụng?” Bà thầm nói.

Một bên nhìn thấy Tăn Lãng, nghĩ đến hắn hồi sáng nói. Còn có tối hôm qua con gái nói eo con bé không đau chính là vì Tần Lãng trị tốt. Phương Nhã Nhàn lập tức nói: “Tân Lãng, cháu nói biết xoa bóp bấm huyệt Đông y thật có thể giúp eo của dì không đau nửa sao?"

Tân Lãng gật đầu, nói: “Vâng ạ."

Phương Nhã Nhàn suy nghĩ một chút, nói: "Vậy cháu giúp dì xoa bóp một chút đi. Thắt lưng của dì có chút không chịu nổi nữa rồi, nếu cứ mặc kệ, sợ hôm nay không chăm sóc tốt được bọn nhóc."

Tần Lãng nói: “Di năm trên ghế salon đi ạ."

Phương Nhã Nhàn nghe lời hẳn nói, nằm trên ghế salon. Tân Lãng đứng một bên, khom lưng động tay.

Bàn tay hẳn lớn, thêm nữa người trẻ tuổi sức lớn. Lực bóp vừa tay, Phương Nhã Nhàn cũng cảm giác. được một cỗ nhiệt khí. Tân Lãng đặt đúng huyệt vị, càng làm cho cỗ nhiệt khí này xông thẳng cột sống.

Mặc dù quá trình có chút đau nhức, thế nhưng cũng mang đến sự sảng khoái.

Tô Vĩnh Thắng thay quần áo xong, đang dương dương đắc ý đi ra phòng khách. Chuẩn bị tiếp nhận lời khen của vợ, lại không nghĩ rằng, vừa đến phòng khách lập tức thấy Tần Lãng ở đó đang xoa eo vợ mình!

Tô Vĩnh Thẳng lập tức lên cơn giận dữ, mắt hổ rợn trừng lên. Há mồm chuẩn bị mắng người, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng. Tiểu Vũ Đồng trong phòng đột nhiên kêu lên vài tiếng.

Phương Nhã Nhàn nghe thấy âm thanh, lập tức lớn tiếng gọi: “Ông Tô, nhanh ra xem đứa nhỏ!"

Tô Vĩnh Thắng mình đầy nộ khí, nhưng mà trong xe đẩy cháu gái nhỏ đang náo loạn. Ông cũng chỉ có thể đi về phía đứa bé.


Phương Nhã Nhàn thấy ông đi qua, mỉm cười cùng Tần Lãng nói: “Tần Lãng, thủ pháp này rất chuyên nghiệp. Dì cảm giác trên lưng có một cổ nhiệt đi qua”

"Dì, cháu ấn chính là huyệt vị nên sẽ có chút nhiệt phát ra."

Chờ bên kia Tô Vĩnh Thẳng dỗ tốt Vũ Đồng, dự. đính tới làm khó thì Tân Lãng đã làm xong.

“Di, người đứng lên đi một chút, xem còn không thoải mái không?”

Phương Nhã Nhàn đứng lên. Bà đi hai bước, trong nháy mắt không khỏi lộ ra thần sắc mừng rỡ.

“Thư thái hơn nhiều! Tuy còn một chút nhồi, nhưng mà không đau!”

Bà nhìn Tân Lãng, ánh mắt mang theo vài phần khiếp sợ cùng vài phần thưởng thức.

“Tân Lãng, thủ pháp này của cháu thật lợi h: nha!"

Tần Lãng cười nói: “Chỉ là thủ pháp xoa bóp Đông y thôi ạ."

Phương Nhã Nhàn cười, không nói nhiều. Nhưng mà trong lòng đối với Tãn Lăng ngược lại thêm nhiều phần khen ngợi.

Tên nhóc này, hiểu biết nhiều, còn người cũng quả thật không tệ

Tô Vĩnh Thắng nhìn thấy eo của vợ mình thực sự tốt lên, một bụng giận kia lập tực không phát ra được.

Lúc này mà đi làm khó Tăn Lãng, sợ là sẽ bị vợ mắng.

Chán nản!

Tô Thi Hàm lúc này xách theo một túi nhỏ từ rong phòng đi ra, nhìn mẹ cô nói: "Mẹ, đồ căn dùng của bọn nhỏ con sửa sang lại để ở trên bàn sách. Mẹ muốn tìm gì thì qua đó tìm, nếu tìm không thấy thì gọi điện cho con."


"Biết, con cứ yên tâm đi. Con không phải do mẹ nuôi lớn còn gì? Bọn nhỏ không có vấn đề gì đâu, lại nói trong nhà vẫn còn người mà!" Phương Nhã Nhàn biết con gái không yên lòng bọn nhỏ, vừa cười vừa nói.

Tô Thi Hàm không nói thêm nữa, cùng Tần Lãng chào tạm biệt ba đứa nhỏ. Ba người lập tức đi ra ngoài cửa.

Tô Thi Hàm hỏi: “Cha, chúng ta đi gì đến?”

Tô Vĩnh Thắng không chút nghĩ ngợi nói: “Lái xe của cha đi qua”

Tô Thi Hàm một bên nhìn Tân Lãng. Tân Lãng cho cô một ánh mắt an tâm, cũng không nói gì nhiều.

Tiến vào thang máy, Tô Vĩnh Thăng không có đi tầng một, mà là ấn tầng 11.

Tô Thi Hàm biết, tầng 11 cũng là nhà của họ. Nhưng trên đó thường chỉ để đồ đạc, đàn tranh đõ. thêu thùa của mẹ, căn câu bàn cờ của cha, còn các. loại bút vẽ thuốc màu của cô, mọi thứ đều có ở trên đó.

Đến tầng 11, Tô Vĩnh Thắng mới vừa vào cửa, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn bọn họ tiến vào một phòng. Bên trong phòng, là đủ các loại kiểu đồ đi câu, được sắp xếp vô cùng chỉnh tề. Bên ngoài có logo, xem xét chính là dụng cụ câu cá hạng sang.

Đối với ông mà nói, đây chính là các bảo bối.

Tô Vĩnh Thắng khiêu khích liếc mắt nhìn Tân Lãng, mười phần đắc ý nói: "Nơi này đều là dụng cụ câu cá của chú. Lần này cậu đi không mang theo dụng cụ cần thiết, thì lấy từ trong này đi!"

Tân Lãng nhìn quanh phòng một cái. Tô Vĩnh Thắng trong lòng nghĩ hẳn là một tên thanh niên, đối với cần câu chắc không biết gì, thế là ông lập tức đưa mắt đến một cây cần câu, tiếp theo cầm lấy một cái cần câu Daiwa đưa cho hắn: "Cần câu này không tệ!"

Tô Vĩnh Thẳng lấy cần câu trong bọc ra, Tân Lãng liếc mắt nhìn gật đầu nói: “Chà, đây là cần Daiwa ba khúc Long Tam Đại, dòng cần câu Long Tam thật sự được làm tất tốt. Từ lớp phủ bên ngoài đến chất lượng bên trong đều hoàn hảo, cảm giác căm cũng rất tốt rất nhẹ. Thế nhưng độ cứng lại ở mức 4, thích hợp để câu cá tư nhiên”