Phần 1
Chỉ mới nghĩ tới quá trình kia lại khiến cô cực kỳ đau lòng, khó trách trong tiệc kỷ niệm ngày cưới ba mẹ, anh lại một mình ở trong căn phòng nghỉ tối tăm ở lầu hai, chắc hẳn lúc ấy nhất định rất cô đơn và đau lòng.
"Không sao, dù sao sớm muộn em cũng biết."
Anh nói mà không có biểu cảm gì, giống như chuyện đang nói chẳng hề liên quan gì tới mình. "Từ khi anh hiểu chuyện cho tới bây giờ, luôn nhìn thấy bọn họ ở trước mặt anh cãi nhau, anh không hiểu vì sao ba mẹ mình lại khác với ba mẹ bạn bè. Mỗi lần gặp mặt gia đình, thường nghe được các trưởng bối ở sau lưng bàn luận xôn xao, chuyện như thế cho tới bây giờ cũng không có gì thay đổi, chuyện bọn họ ở Nghiêm gia đã sớm không còn là bí mật, mà anh cũng quen rồi."
Mặc dù anh nói giống như nói chuyện người ta, nhưng Cao Mỹ Hà biết được trong giọng điệu cứng nhắc của anh có chút thất vọng.
Người ta không phải đã nói sao? Càng để ý thì càng đau, nước mắt lại càng không chảy ra được, càng quan tâm càng thất vọng, chuyện càng đau lòng thì nói chuyện càng bình tĩnh vô tư, hơn nữa với kiểu người nội tâm như anh, lại càng thêm khó chịu!
"Khó trách bà nội sẽ nói, rất sợ anh sẽ chọn cô độc cả đời."
Cao Mỹ Hà đau lòng không dứt, cô kéo tay Nhiếp Quân, nhìn kỹ những ngón tay được chăm sóc kĩ lưỡng, có chút ngượng ngùng nói tiếp: "Bà còn nói rất vui vì anh quen bạn gái."
Nhìn khuôn mặt từ một bên của cô, tim Nhiếp Quân trở nên kích động, lời Nghiêm Hâm và Mục Phong nói không ngừng đánh thẳng vào ngực anh, đầu óc anh trở nên hỗn loạn, cuối cùng anh vẫn không nhịn được bật thốt lên:
"Nhưng đời này anh sẽ không kết hôn."
Không khí trong phòng nhất thời đông cứng lại, anh quên mất phải hô hấp, trong nháy mắt động tác Cao Mỹ Hà cũng dừng lại, cúi đầu nhìn ngón tay anh.
Cô sẽ phản ứng như thế nào đây? Bỏ anh chạy lấy người ngay tại trận, hay là. . . . . .
Anh không biết, cả đầu nóng bừng, đột nhiên hối hận bản thân quá kích động.
Đúng, anh không muốn kết hôn, nhưng cũng không bảo đảm về sau vĩnh viễn sẽ không muốn kết hôn, hơn nữa khi cô gái anh yêu liên tục bị những thằng khác mơ tưởng, theo đuổi thì anh khó đảm bảo sẽ không dùng hôn nhân bắt nhốt đối phương, cần gì phải nói chuyện chắc chắn như vậy vào lúc này chứ?
Thật là ngu xuẩn!
"Ừ, em có thể hiểu suy nghĩ của anh."
Mới vừa rồi, trong nháy mắt đó, cô nhanh chóng xâu chuỗi lại những chuyện gia đình anh và bây giờ, nếu hôm nay cô gặp phải chuyện như vậy, có lẽ cũng sẽ quyết định như anh. "Dù sao xã hội bây giờ cũng thoáng rồi, không kết hôn cũng không phải là chuyện gì quá lớn, anh cứ làm theo suy nghĩ của anh đi!"
Nụ cười bên môi cô, sự nghiêm túc trong mắt cô, ngược lại làm cho Nhiếp Quân co rúm lại.
Sao cô có thể dễ dàng chấp nhận ý nghĩ của anh như vậy? Sao cô còn cười được, chẳng lẽ căn bản cô không muốn cùng anh bước vào lễ đường, thậm chí trở thành vợ của anh?
Cái suy nghĩ này đốt chày lòng anh, anh không tự chủ được bật thốt lên hỏi: "Chẳng lẽ em cũng không muốn kết hôn? Vậy em muốn chia tay với anh sao?"
Cao Mỹ Hà mở to mắt nhìn chằm chằm anh, một lúc sau, cô cười khẽ một tiếng.
"Cười cái gì?"
Anh nhíu chặt mày lại, không cho là mình nói chuyện gì vui mà cười.
"Em cười anh nghĩ nhiều quá cũng nghĩ xa quá!"
Cô cười thưởng anh một cái xem thường. "Em cảm thấy mãi mãi yêu nhau cũng không tồi, không nhất định phải dùng giấy tờ để ràng buộc nhau!"
Tình cảm bọn họ mới bắt đầu không lâu, cô căn bản còn chưa có nghĩ đến chuyện có kết hôn hay không, huống chi chuyện tình cảm không ai nói chính xác, bọn họ bây giờ có cảm giác với nhau, nhưng ai biết một năm sau, ba năm sau hay là năm năm sau, tình cảm có trở nên nhạt nhẽo, biến chất thậm chí là kết thúc? Tin tưởng không ai trong bọn họ dám chắc chắn.
Cô tin tình yêu cần thời gian, cũng tin tình yêu chân thành có thể vĩnh viễn hiểu nhau gần nhau, mặc dù không có giấy hôn thú, cũng có thể lâu dài bên nhau, có lẽ ba mẹ cô sẽ để ý, nhưng cô lại không quan tâm như vậy.
"Nhưng mà . . . . . ." Nếu không có hôn nhân ràng buộc, sau khi chia tay không phải cô cái gì cũng không có, như vậy cũng không sao?
"Không có nhưng nhị gì hết."
Cô duỗi chân ra, cảm thấy có chút mệt. "Chuyện này dừng ở đây đi, em muốn ngủ, không phải anh cũng nên về phòng sao?"
Nhiếp Quân nhìn cô một lúc lâu, bề ngoài nhìn như bình tĩnh, thực ra nội tâm anh rất băn khoăn.
Anh sớm nên biết Mỹ Hà là một cô gái khéo hiểu lòng người, khi anh muốn mời cô đến công ty đi làm thì nếu cô có lòng mượn thân phận anh bò lên trên, không thể nghi ngờ đây chính là cơ hội tốt nhất, nhưng cô không có, ngược lại không ngừng từ chối, thậm chí anh không ngừng yêu cầu mới gật đầu đồng ý.
Nếu không phải cô quá biết diễn trò, vậy cũng chỉ có một đáp án, cô gái này chính là người Thượng Đế tạo riêng cho anh bầu bạn, là người có tất cả các điều kiện anh mong muốn.
"Anh muốn ở lại."
Không suy nghĩ nhiều, anh quyết định không bao giờ buông cô ra nữa, bàn tay xoa gương mặt cô, giọng nói có chút căng thẳng, khàn khàn. "Có được không?"
"Không phải bà nội có phòng cho anh sao? Anh ở lại làm gì?"
Cao Mỹ Hà hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ bất ngờ nói như vậy, hai gò má ửng hồng, hai mắt xấu hổ tránh ánh nhìn nóng rực của anh.
"Anh muốn em."
Nhiếp Quân nâng cao cằm cô lên, đôi mắt nóng rực khóa chặt dung nhân vừa xấu hổ vừa sợ của cô, không để cô trốn tránh. "Để anh ở lại đi."
Cao Mỹ Hà không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh, không biết được là dáng dấp anh quá tuấn đẹp trai, hay là ánh đèn trong phòng làm cho không khí quá đẹp đẽ, cô chỉ suy nghĩ trong ba giây đồng hồ, rồi thẹn thùng nhắm mắt lại.
Nhiếp Quân trừng lớn mắt, bỗng nhiên hiểu ám hiệu của cô, trong lòng vui sướng như nở hoa, anh thiếu chút nữa hưng phấn tới mức gào thét ra tiếng, mang theo chút sợ hãi và khẩn trương, thấp thỏm, cúi người hôn lên môi cô.
Phần 2
Sau khi giải quyết xong toàn bộ công việc, cuối cùng Cao Mỹ Hà cũng chính thức đi làm ở "Nhiếp thị Kim khống".
Lúc đầu Nhiếp Quân định sắp xếp cô ở bên mình, mượn cơ hội làm việc cùng nhau để tăng cường tình cảm, nhưng không ngờ suy nghĩ của Cao Mỹ Hà lại hoàn toàn khác biệt với anh.
Cô kiên trì không công khai quan hệ của hai người, tránh cho đồng nghiệp dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, vì vậy cô từ chối làm chung phòng với anh.
Không thay đổi được kiên trì của cô, anh chỉ có thể nhịn đau sắp xếp cô vào phòng thư ký, trong lòng không khỏi thổn thức.
Nhưng hai người thật vất vả mới làm việc chung tòa nhà, chung phòng, tình yêu cuồng nhiệt trong người đàn ông sao kiềm chế được xúc động muốn gặp bạn gái?
Vì vậy ví dụ chuyện nhỏ như in danh thiếp, truyền tài liệu đến công ty con chờ nhiều vô số kể, cũng trực tiếp vứt xuống phòng thư ký, chỉ đích danh Cao Mỹ Hà tự mình xử lý, việc làm này rất nhanh làm nội bộ công ty xôn xao, trong hai tháng ngắn ngủn, lời đồn đại vô căn cứ đã bay đầy trời ……
Có người nói Cao Mỹ Hà là tình nhân Nhiếp Quân bao dưỡng, cho nên tổng giám đốc mượn danh công việc, ở trong phòng làm việc vụng trộm yêu đương, mới có thể động một tí là chỉ Cao Mỹ Hà lên phòng Tổng Giám đốc; cũng có người nói Tổng Giám đốc là không theo đuổi được Cao Mỹ Hà mới có thể lợi dụng chức vụ quấy rầy cô; còn có người nhận ra Cao Mỹ Hà chính là nữ chính từng lên mặt báo với Giám đốc, nói cô đã sớm tính toán rồi, tất cả đều là vì tiền của Tổng Giám đốc . . . . . .
Tóm lại đoàn người truyền đến truyền đi, nội dung nói khó nghe bao nhiêu thì khó nghe bấy nhiêu.
Có điều những chuyện châm biếm này, người trong cuộc bao giờ cũng nghe cuối cùng, ngày nào đó Cao Mỹ Hà ở trong phòng rửa tay vô tình biết được mình là nữ chính của scandal, không nhịn được vào giờ nghỉ trưa chạy thẳng tới phòng làm việc Tổng Giám đốc, trực tiếp nói rõ ràng với Nhiếp Quân.
"Về sau những chuyện vặt vãnh kia, nếu anh hoặc trợ lí của anh có thể xử lý được, phiền anh đừng chỉ đích danh em nữa được không?" Cô có chút căm giận mà nói.
"Tại sao?"
Nhiếp Quân không hiểu tức giận của cô từ đâu mà đến.
"Bởi vì tất cả mọi người đều nói em là tình nhân anh bao dưỡng, nói anh mượn danh công việc vụng trộm yêu đương!" Cô lấy hai tay chống lên bàn làm việc của anh, xúc động gầm nhẹ nói: "Đừng nói anh một chút cũng không biết!"
"Anh thật sự không biết."
Nếu mà biết, anh còn có thể ngồi nhìn mặc kệ sao? Nhưng mà bây giờ tầm mắt cũng không tồi, cô hơi cúi người vừa đúng để anh có thể nhìn xuyên thấu qua cổ áo hơi thấp của cô, thấy rõ vòng một đầy đặn, nhìn một lần cho thỏa.
"Bây giờ anh biết rồi chứ? Về sau làm phiền anh mời thư ký giúp anh xử lý." Cô cắn răng nghiến lợi cảnh cáo.
"Không muốn." Anh từ chối."Ai bảo em không tới phòng làm việc của anh giúp anh? Chỉ cần em chịu, không phải sẽ không xảy ra những chuyện này sao?"
Cao Mỹ Hà nghe vậy, thiếu chút nữa cằm rơi xuống bàn làm việc của anh.
". . . . . . Bây giờ ý anh là, ngàn sai vạn sai đều là bởi vì em tới công ty anh đi làm sao?" Trong nháy mắt cơn tức giận của cô đã biến thành bão, chỉ kém không đập bàn cho hả giận.
Mọi việc cô nghĩ cho anh cũng sai lầm rồi sao?
Kinh nghiệm bị truyền thông theo dõi lần trước, cô luôn đặt việc bảo vệ danh tiếng của anh lên hàng đầu, mới có thể kiên trì không để cho nhân viên công ty biết chuyện hai người đang qua lại, thật không nghĩ đến bọn họ lại vì chuyện này mà tranh chấp, quả thật không có thiên lý!
"Anh không có ý đó."
Nhiếp Quân thở dài, có lẽ trong tiềm thức của anh là muốn cho mọi người biết được chuyện tình cảm bọn họ, muốn dùng sự ảnh hưởng của mọi người trói cô bên mình, nhưng không ngờ lại biến thành lời đồn đại khắp nơi, tiếp theo lại làm tổn thương cô, anh cảm thấy rất bất đắc dĩ.
"Nếu không thì sao?"
Cô chau mày, vòng tay trước ngực hỏi.
Đáng chết! Tư thế này của cô cũng rất mê người, hai cánh tay bắt chéo vừa vặn nâng lên bộ ngực tròn của cô, cổ áo hơi thấp lại làm người ta muốn tưởng tượng …
Anh khổ sở nhắm mắt lại, cố gắng thở bình thường, “dẹp loạn” xúc động ở bụng dưới.
"Mỹ Hà, em không phát hiện kể từ khi em tới đây đi làm, thời gian chúng ta ở bên nhau ít lại sao?" Anh hắng giọng người nghiêng tới trước, che lấp dục vọng làm việc dưới bàn. "Trước kia anh còn có thể trong giờ làm việc đi tìm em, tan ca cũng có thể gặp em."
"Nhưng kể từ chúng ta cùng nhau làm việc đến bây giờ, chỉ còn lại mấy tiếng sau khi tan ca, một khi anh phải đi xã giao, hoặc là bà ngoại bảo em đến chỗ bà trò chuyện, vậy sẽ không còn thời gian hẹn hò. . . . . ." Anh nhỏ giọng kể khổ nói.
Nếu anh chỉ là viên chức nhỏ trong công ty, nếu cô kiên trì không công khai tình cảm bọn họ, hai người bọn họ cũng không cần ngày ngày giống như Ngưu Lang Chức Nữ chỉ có mấy tiếng bên nhau như vậy, haiz!
Cao Mỹ Hà im lặng, không thể không nhìn thẳng mặt thực tế.
Mặc dù Nghiêm Hâm mời y tá chuyện nghiệp cho Trịnh Tố Linh, nhưng có lẽ bà vẫn chưa quen cho nên cứ hai ba ngày thì Mỹ Hà phải đến dinh thự để trò chuyện với bà.
Mà Nhiếp Quân trừ là quản lý "Ngân hàng Nhiếp thị", còn là Tổng Giám đốc "Nhiếp thị Kim khống", lượng công việc rất lớn, chuyện xã giao không thể không có.
Như vậy trừ qua trừ lại, nghiêm túc mà nói, thời gian bọn họ có thể bồi dưỡng tình cảm ít đến đau lòng.
"Vậy không thể làm gì để cho lời đồn dừng được sao?"
Giọng nói cô nhẹ nhàng, cảm giác hai người đều có uất ức của riêng mình. "Anh cảm thấy nên làm như thế nào mới được?"
"Công khai quan hệ của chúng ta."
Anh cũng chẳng thèm nghĩ đã đưa ra đáp án, cũng âm thầm mong đợi cô có thể lập tức gật đầu đồng ý.
"Không có công khai đã bị nói thành ra như vậy rồi, công khai được sao?"
Cao Mỹ Hà không muốn cái gì mà dựa vào quyền quý, đem cái mác “chim sẻ biến thành phượng hoàng” vứt lên đầu cô, như vậy sẽ khiến cô cảm giác mình rất rẻ tiền. "Suy nghĩ thêm còn cách gì để chúng ta tăng thời gian ở bên nhau, được không?"
Nhiếp Quân nhìn cô thật kĩ, nhìn thấu chờ mong trong mắt cô, anh mềm lòng thỏa hiệp.
"Đến chỗ anh đi, chúng ta ở chung thôi."
Không tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ, Cao Mỹ Hà liền quyết định dọn đến ở chung với Nhiếp Quân, chỉ vì tranh thủ nhiều thời gian bên nhau hơn, không để tình cảm thật vất vả mới nảy sinh chết non, mà quyết định của cô khiến bạn cùng phòng kiêm bạn tốt Ngô Gia Gia rất là khiếp sợ.
"Ơ ~~ Mỹ Hà nhà chúng ta thay đổi rồi, đến cả mình cũng không nhận ra."
Ngô Gia Gia ngồi ở trên giường Mỹ Hà nói mát. "Trước kia lúc còn đi học, Mỹ Hà được các bạn nam liên tiếp gởi thư tình thì sợ đến chết khiếp, bây giờ lại muốn dọn đến ở chung với bạn trai, sao lại thay đổi đến thế này chứ?"
"Cậu đang ở đây lên cơn gì vậy?"
Cao Mỹ Hà liếc cô một cái, đem số lượng quần áo trong tủ treo không nhiều lắm ném hết lên giường, chuẩn bị xong nói. "Nếu cậu thật tâm muốn giúp đỡ, vậy giúp mình vứt những đồ không cần thiết đi, những đồ cần dùng thì bỏ vào thùng, ok?"
Vốn là Nhiếp Quân muốn tìm người đến giúp cô dọn nhà, nhưng cô sợ sẽ có một số thứ bị vứt nhầm, cho nên từ chối ý tốt của Nhiếp Quân, kiên trì tự mình dọn dẹp, chuẩn bị xong thì gọi cho anh.
~~~ HẾT CHƯƠNG 9 ~~~