Ở Chung - Lưu Thủy Thủy

Chương 3: Chương 3





Lâm Dạng không có nhiều sở thích xa hoa, lúc Triệu Từ Nam bao nuôi cậu, cậu cũng không tiêu xài hoang phí, nên với cái ổ nhỏ này của Chung Kế Chi cậu thấy khá ổn.

Cửa hàng chắc chắn phải thuê người, nếu Lâm Dạng muốn tới giúp cũng không phải không được, nhưng ở đâu mới là vấn đề lớn, trong nhà chỉ có một phòng ngủ, anh không thể để người ta ở trong cửa hàng được.

Lâm Dạng không biết anh đang nghĩ gì, chỉ có thể khúm núm, khiến Chung Kế Chi cảm thấy cậu rất đáng thương: “Cháu có thể ngủ ở sofa, thật sự không cần tiền lương, chú cho cháu ở lại được không?”Chung Kế Chi không chịu nổi nhất là người khác cầu xin mình như này: “Đừng… haiz, bỏ đi, nếu cháu không có chỗ nào đi thật thì tạm thời ở đây đi.

” Chung Kế Chi thật sự không thể nói ra câu đuổi người.

Chung Kế Chi từng nghĩ, có người sẽ để một người mới quen biết mấy ngày, không rõ lai lịch ở trong nhà mình sao? Chắc chắn không có, Chung Kế Chi không phải không có tâm lý phòng bị, chỉ là thấy Lâm Dạng là một đứa trẻ, chắc chắn không phải là mối nguy hiểm gì.

Cộng thêm Lâm Dạng còn đang kể khổ với anh, Lâm Dạng không có người thân, không khác với anh là mấy, không có tiền không có việc làm, ra ngoài thì phải chịu đói, giống hệt anh khi vừa mới tới thành phố này, ngoài đồng cảm ra, anh còn nhìn thấy bóng hình bản thân mình trên người Lâm Dạng, Chung Kế Chi luôn tự nhắc nhở bản thân, bớt nghi ngờ, tin tưởng hơn, đừng sống mệt mỏi như vậy làm gì.

Buổi tối ngủ đâu là một vấn đề, tối hôm qua Lâm Dạng thấy Chung Kế Chi co ro trên sofa, cậu nhất quyết muốn ngủ trên sofa, dù sao cậu cũng nhỏ hơn Chung Kế Chi vài cỡ, ngủ trên sofa không vấn đề gì, Chung Kế Chi do dự một lúc: “Hay là… cháu ngủ với chú, hơi chật một chút nhưng ít nhất tốt hơn ngủ trên sofa.

”Nếu là người đàn ông khác đưa ra đề nghị này, Lâm Dạng chắc chắn sẽ từ chối, biết bọn họ có ý xấu, nhưng Chung Kế Chi thì không, cậu đoán anh còn không biết đồng tính luyến ái là gì, thậm chí hiếm khi nghe tới, không có khái niệm về nó.

Chung Kế Chi ngủ ở bên cạnh, Lâm Dạng hiếm khi được an tâm, không như Triệu Từ Nam, luôn lo lắng ban đêm sẽ bị ôm dậy rồi làm gì đó, tóm lại anh ta là người thực dụng.


Lâm Dạng còn không mang quần áo, trừ bộ đồ trên người ra thì không còn đồ để thay nữa, lúc đi ra cậu mặc quần áo mấy năm trước của Chung Kế Chi, vừa to vừa cũ, Lâm Dạng không mặt dày bảo Chung Kế Chi đi mua cho cậu, nhưng Chung Kế Chi lại mở lời trước: “Ngày mai đi, thứ ba, chúng ta ra ngoài mua quần áo, cháu cứ mãi mặc đồ của chú cũng không vừa người.

”Đúng là không vừa người, trừ việc vừa to vừa cũ ra, kiểu dáng cũng cũ, nếu không phải Lâm Dạng có vẻ ngoài đẹp thì không thể mặc nổi bộ đồ này.

Ăn xong bữa sáng, cậu theo Chung Kế Chi ra cửa hàng.

Lâm Dạng nghĩ, từ từ, bắt đầu lại từ đầu, bây giờ cậu không phải chim hoàng yến, không có ai bao nuôi cậu, Chung Kế Chi không tính, Chung Kế Chi là ông chủ, không phải kim chủ.

Trời vừa tờ mờ sáng, trên đường phố đã có quầy mở hàng sớm, rất náo nhiệt, đa số là sủi cảo, mì sợi, bánh bao thịt, bánh bao chay, cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây của Chung Kế Chi đột ngột xuất hiện trong đó, không cần bày hàng ra trước cửa, cũng không phải khản cổ gào thét.

Ngoài bánh ngọt kiểu Tây, còn có đủ kiểu đủ loại trà sữa, chỉ có mỗi mình Chung Kế Chi vốn dĩ không thể lo xuể, vừa vào tiệm đã bắt đầu nhào bột, làm bánh mới.

Cho Lâm Dạng làm thu ngân, giải thích đơn giản cho Lâm Dạng cách sử dụng máy thu tiền, Lâm Dạng lập tức bắt đầu luôn, khách lần lượt đi vào cửa hàng.

Thu tiền khá đơn giản, Lâm Dạng cũng không bị tính sai, làm rất nghiêm túc, đưa cho khách hàng điểm tâm ngọt họ gọi, nếu như gọi trà sữa thì Chung Kế Chi sẽ phải bỏ việc đang làm trong tay xuống để làm.

Bận tới bận lui, Lâm Dạng lần đầu tiên bận rộn như thế này, khách hàng từng người từng người tới, nhanh chóng gọi đồ, nhận tiền rồi đưa đồ ăn, sau đó tới người tiếp theo, buổi sáng bận qua bảy tám giờ sáng, cuối cùng cũng xong.


Người đi làm đã tới công ty, học sinh sinh viên cũng đã tới trường, cửa hàng bánh ngọt yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng có một hai vị khách tiến vào mua đồ, Chung Kế Chi có thời gian dạy Lâm Dạng những thứ khác.

Pha trà sữa không khó, là loại đồ uống pha với nước nóng uống thôi, chủ yếu là để Lâm Dạng làm quen với các vị trà sữa, còn cả các vị trí đặt đồ, việc mà Chung Kế Chi chỉ là làm bánh ngọt thôi, tay nghề này tạm thời chưa dạy Lâm Dạng được.

Lâm Dạng còn đang ở quầy, đối chiếu tên gọi với từng loại trà sữa, một vị khách từ cửa bước vào: “Ông chủ, đặt một bánh gato sinh nhật 12 inch, có hoa quả, buổi trưa lấy.

”Vị khách nói xong yêu cầu, đưa tiền đặt cọc rồi rời đi, Lâm Dạng nhìn tờ giấy nhớ, 12 inch, bánh gato hoa quả, hình vuông, liếc nhìn Chung Kế Chi đi lại sau cửa kính, Lâm Dạng hỏi: “Là chú làm ạ?”Chung Kế Chi ừm một tiếng, Lâm Dạng đuổi theo, dựa vào cửa nhìn anh: “Bây giờ làm luôn ạ?” Chung Kế Chi ngẩng đầu nhìn cậu: “Ừm.

” Lâm Dạng vẫn đừng đó không động đậy, nhìn theo động tác của tay Chung Kế Chi, Chung Kế Chi đeo găng tay vào: “Rất tò mò à?” Lâm Dạng gật đầu: “Cháu chưa thấy ai làm bánh gato bao giờ.

” Chung Kế Chi cười một tiếng, không nói gì nữa.

Cốt bánh gato đã có từ trước, bây giờ khách hàng không thích hình tròn nữa, thường là hình vuông hoặc hình trái tim, Chung Kế Chi chỉ cần cắt bánh thành hình trái tim, cắt bốn nhát đã có một chiếc bánh hình trái tim, lật khay lên, phết đều lên trên một lớp kem trắng như tuyết, phết kem xong, cho hoa quả lên trên, sau khi Chung Kế Chi làm tiếp vài lớp xong, một chiếc bánh gato hình vuông màu trắng đã ra đời.

Lúc Chung Kế Chi không nói chuyện, vẻ mặt chuyên tâm vô cùng, Lâm Dạng càng không dám nói chuyện, sợ làm phiền đến anh, cho dù chỉ nhìn thôi cũng thấy công việc này khiến người ta bình thản, không dễ nghĩ ngợi lung tung, khi làm việc, tất cả suy nghĩ chỉ tập trung vào chiếc bánh gato.

Vẽ hoa trang trí cũng rất nhanh, Lâm Dạng chỉ thấy Chung Kế Chi tùy ý bóp một cái, từng bông hoa kem đẹp mắt đã xuất hiện, nhìn có vẻ không khó tới vậy, tới khi chữ chúc mừng sinh nhật được cắm lên, Lâm Dạng mới nhận ra, Chung Kế Chi đã làm xong rồi.


“Nhìn có khó không?” Chung Kế Chi đột nhiên hỏi, Lâm Dạng ổn định lại tinh thần: “Hình như khá đơn giản.

” Chung Kế Chi cười cười, không nói gì, cho bánh vào hộp, nói: “Lần sau dạy cháu thử.

”Buổi trưa, lúc hai người đang ăn cơm, vị khách kia đã tới lấy bánh đi, trong cửa hàng có một gian bếp nhỏ ở đằng sau, lúc Chung Kế Chi lười biếng sẽ tùy ý gọi đồ ăn bên ngoài, có lúc lại tự mình nấu, hôm nay thì gọi đồ bên ngoài.

Cửa hàng bánh ngọt bận nhất là lúc buổi sáng và buổi chiều, lúc tan sở và tan học, người tới người đi rất nhiều, bận rộn cả một ngày, mọi người đều đói rồi, không đợi nổi về nhà ăn cơm, chỉ đành tiện mua chút đồ ăn lót bụng.

Buổi tối hai người cùng dọn dẹp vệ sinh xong mới chuẩn bị về nhà, lúc cửa cuốn kéo xuống, Chung Kế Chi đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, đây là ngày mà anh luôn mong ước, có người cùng anh mở tiệm đóng tiệm, quay về nhà ngủ, ngày trước mong mỏi cùng vợ sống cuộc sống như vậy nhưng không đợi tới ngày đó, vợ cũ đã len lén chạy rồi.

Bây giờ đứng bên cạnh là một cậu nhóc mười chín tuổi, Chung Kế Chi có chút buồn cười, chỉ là đổi một người khác thôi, cũng coi như đạt được tâm nguyện rồi, Lâm Dạng không biết suy nghĩ của Chung Kế Chi, chỉ thấy anh đang cười: “Chú cười gì thế?” Chung Kế Chi lắc đầu: “Ngày mai đưa cháu đi mua quần áo, đồ của chú to quá.

”Lâm Dạng khó xử: “Cháu không có tiền.

” Chung Kế Chi đi phía trước cũng không ngoái đầu lại: “Chú mua cho cháu, không phải cháu đang làm công cho chú à?” Lâm Dạng ồ một tiếng, lại hỏi: “Vậy cửa hàng thì sao ạ?” Chung Kế Chi trả lời: “Đóng một buổi sáng không sao đâu.

”Không phải mở cửa buổi sáng, hai người cũng không phải dậy sớm, nhưng mà đồng hồ sinh học của Chung Kế Chi rất chuẩn, năm giờ sáng đã tỉnh, trong lòng ôm thứ gì đó, không biết Lâm Dạng từ bao giờ đã chui từ chăn của cậu sang chăn của anh, bây giờ đang nằm trên lồng ngực anh ngủ say.

Đúng là một đứa trẻ, ngủ cũng không yên, không trách Lâm Dạng được, Lâm Dạng đã quen rồi, lúc ở bên Triệu Từ Nam, cậu luôn bị Triệu Từ Nam ôm đi ngủ, Lâm Dạng lại sợ lạnh, vừa cảm nhận được nguồn nhiệt liền chui vào trong chăn của Chung Kế Chi.


Chung Kế Chi không gọi cậu dậy, cũng chẳng đẩy ra, nằm trên giường ngây người nhìn trần nhà, lần trước ôm người khác ngủ cùng là chuyện từ 5 năm trước rồi, với vợ cũ của anh.

Chung Kế Chi lớn lên ở nông thôn, bố mẹ mất sớm, năm hai mươi tuổi anh cùng những người lao động khác ra ngoài lang bạt, từng bưng bê, rửa bát, làm tất cả những việc nặng nhọc, Chung Kế Chi bỗng nhiên phát hiện, muốn sống thoải mái một chút thì phải có tiền, phải có một cái nghề mới có thể kiếm tiền, lúc đó mới tìm trường, học làm bánh ngọt kiểu Tây.

Học được cách làm bánh ngọt rồi nhưng Chung Kế Chi không có tiền mở cửa hàng, cũng chẳng có ai có thể cho mượn tiền, những người cùng làm với anh, hầu hết đang làm việc ở công trường, anh không mở nổi cửa hàng nên đi tìm một cửa hàng bánh ngọt tiếp tục làm thuê, tay nghề học được không được phép quên.

Cứ như thế lăn qua lộn lại, Chung Kế Chi đã hai mươi tám rồi, trong nhà không có ai giục, anh đã quên mất việc tìm một người phụ nữ để kết hôn, là Lưu Vỹ nhắc nhở anh, nên tìm một người phụ nữ cùng chung sống qua ngày rồi, không thể cứ một mình mãi được.

Lưu Vỹ mang Chung Kế Chi ra ngoài, Lưu Vỹ lớn hơn Chung Kế Chi hai tuổi, lúc đó vợ của Lưu Vỹ vừa sinh một bé gái, cảm thấy trong nhà Chung Kế Chi không có ai, người làm anh như anh ta thế nào cũng nên thay Chung Kế Chi lo liệu.

Không lâu sau đó thì giới thiệu cho Chung Kế Chi vợ cũ của anh, Lý Tuệ, Lý Tuệ cũng xuất thân từ nông thôn, vẻ ngoài cũng ưa nhìn, hai người thấy tính khí và tính cách cũng khá hợp nhau, Lý Tuệ cũng thấy Chung Kế Chi thật thà, hai người nói chuyện cũng tương đối rồi thì đi lấy giấy đăng ký kết hôn với nhau, không có tiệc cưới, chỉ có mấy người bạn quen biết tụ tập với nhau.

Lúc đó, Chung Kế Chi vẫn chưa có tiền mở cửa hàng bánh ngọt, vẫn ở khu ký túc xá tập thể của công trường, kết hôn xong, anh phải đưa Lý Tuệ ra ngoài thuê nhà.

Nửa năm đầu còn tốt, vợ chồng mới kết hôn, khổ thì có khổ, nghèo thì có nghèo, nhưng hai người tình cảm hòa thuận, chưa cãi nhau bao giờ, thêm tính cách Chung Kế Chi thật thà, hai người ở với nhau, cuộc sống rất yên bình.

Nhưng chưa được bao lâu, Lý Tuệ đổi tới một nhà có tiền làm người trông trẻ, tính cách thay đổi, không những trở nên nóng nảy mà còn phàn nàn về cuộc sống hiện tại, thường nhìn thấy cuộc sống sinh hoạt của nhà chủ, không muốn quay về căn phòng thuê vừa nhỏ vừa bừa này nữa.

.