Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp

Chương 65: Chương 65






Xa cách gần 5 năm, rốt cuộc Thời Nhụy cũng trở về thành phố B.
Ngồi trên xe taxi, cô không hề chớp mắt mà nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy thành phố B thay đổi quá nhiều.
Thành phố này giống như một thanh niên với sức sống vô hạn, tốc độ phát triển nhanh chóng của nó không thua gì các thành phố khác, nó có thể cung cấp cho mọi người nhiều cơ hội hơn để cho mọi người nhìn thấy tương lai.

Đó là lý do tại sao nhiều người cố gắng hết sức để bén rễ ở thành phố này.
Bệnh viện trực thuộc đại học B, là bệnh viện quốc gia số một, nơi này có thiết bị và tài nguyên chữa bệnh tiên tiến nhất.
Bệnh viện rất lớn, Triệu Dung không có văn hóa gì, hoàn toàn bối rối, chạy tới chạy lui thật lâu mới làm xong thủ tục nhập viện của Thời Nhụy, để cô vào phòng bệnh.
"Nhụy Nhụy, dọc đường đi cháu cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một lát trước, Thời Hoài con cũng nằm nghỉ đi, bà đi ra ngoài mua đồ ăn rồi trở về."
Triệu Dung dặn dò xong liền rời khỏi bệnh viện, đứng ở trung tâm thành phố phồn hoa, bà nhìn giá cả trên bảng hiệu của một cửa hàng mì trước mặt, sờ sờ mấy trăm đồng còn sót lại trong túi, nhìn mà chùn bước.
Bệnh của Thời Nhụy tiếp theo sẽ cần một khoản chi phí lớn, nhưng bọn họ đã không có tiền, chi phí chuyển đến thành phố B đều là vay mượn.
Sau mấy lần giãy giụa, bà đi tới Lam Đậu Loan.
Thím Vương cười khanh khách bưng một ly nước tới: "Bà uống một ly nước trước, tôi đã gọi điện thoại cho phu nhân rồi, bà ấy bảo bà ngồi đợi một lát, phu nhân lập tức trở về."
Triệu Dung ngồi xuống ở sofa, nhìn toàn bộ phòng khách.
Ngôi nhà lớn, trang trí bên trong cũng xa hoa như vậy, trong nhà còn có bảo mẫu bưng trà đưa nước, nấu cơm giặt giũ.

Cho nên mấy năm nay Diêu Thanh rời khỏi Thời Hoài mấy sống thật sự rất thoải mái.
Tưởng tượng đến những cảnh đó, trong lòng Triệu Dung vô cùng khó chịu, cảm giác khung cảnh hoa lẹ từ bốn phía như để nhục nhã bà.

Nếu không phải đến tình cảnh bất đắc dĩ này, hôm nay bà tuyệt không sẽ ngồi ở đây.
Không lau sau, Diêu Thanh trở về, bà xách theo túi xách gần như là chạy vào, trên mặt tất cả đều là vẻ nôn nóng và lo lắng.
"Mẹ, có phải Nhụy Nhụy có chuyện gì hay không?"

Triệu Dung liếc mắt nhìn bà một cái, xụ mặt: "Không cần gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ cô, từ lâu cô đã không còn là con dâu của tôi nữa rồi."
Diêu Thanh biết tính cách của bà, hoàn toàn không thèm để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của bà, một lòng chỉ lo lắng cho con gái của mình: "Nhụy Nhụy có phải cũng tới cùng người hay không? Con bé thế nào rồi?"
Triệu Dung lạnh lùng nói: "Tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, lần này tôi tới đây, chính là đến nói cho cô biết, đúng là Nhụy Nhụy đã tới, bệnh của con bé cũng có hy vọng chữa trị, nhưng cần một khoản tiền lớn, chúng tôi nghèo, không trả nổi, nuôi lớn con bé như vậy đã không dễ dàng gì.

Tôi nghĩ cô là mẹ ruột của con bé, cô cần chịu trách nhiệm về tiền viện phí của con bé."
Diêu Thanh không chút do dự nói: "Được, con trả, con trả, bây giờ con bé ở đâu? Tình hình trước mắt thế nào rồi?"
Hỏi đến cái này, cho dù Triệu Dung có cậy mạnh hơn nữa, vẫn không nhịn được đỏ mắt: "Con bé không ổn lắm, nhiều lần sắp đến thời khắc sinh tử.

Cháu gái tôi rất ngoan ngoãn, ngoan ngoãn như vậy, con bé còn quá nhỏ tôi không thể mất con bé.

Bây giờ có cơ hội để chữa bệnh, nó phải được chữa khỏi.

Nếu như không phải đến bước này, tôi sẽ không bao giờ tìm cô."
Hai người còn chưa nói được mấy câu, cửa lại được mở ra, Trình Trì đã trở về.
Trình Trì đã 22 tuổi, mặc một cái áo sơ mi trắng, quần tây đen thẳng tắp.

Anh đã hoàn toàn cởi bỏ đi sự ngây ngô trước kia, đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng, toàn thân đều tỏa ra khí chất thành thục cơ trí.
Anh đã không còn là thiếu niên, mà là một người đàn ông.
Nhìn thấy Triệu Dung, ánh mắt Trình Trì hơi dừng lại.
Mà lúc này Triệu Dung đã đứng lên, không muốn ở lại lâu hơn nữa, chỉ nói: "Cô đừng cảm thấy tôi đang cầu xin cô, đây là trách nhiệm của cô, là cô nợ con bé."
Diêu Thanh thở dài: "Vâng, từ trước đến nay con chưa từng muốn trốn tránh trách nhiệm, tiền thuốc men của Nhụy Nhụy con nguyện ý gánh vác, nhưng mà, con có thể đến gặp con bé không, con thật sự rất muốn được gặp con bé."
Triệu Dung do dự, suy xét một lúc rồi nói: "Được, tôi có thể cho cô gặp Nhụy Nhụy một lần, nhưng mà, chuyện tôi đến đây Thời Hoài không biết, tốt nhất là cô đừng để thằng bé biết tôi đến đây tìm cô, còn nữa......" Bà liếc mắt nhìn Trình Trì một cái, "Một mình cô tới là được, không được dẫn theo người kahcs tới tới, chúng tôi không chào đón."

"Mẹ......" Diêu Thanh rất bất đắc dĩ.
Triệu Dung cắt ngang lời bà nói: "Lúc trước là ai nói chỉ có nước ngoài mới có hy vọng? Tôi nói cho cô biết, chúng tôi chuyển Nhụy Nhụy đến đây là lời khuyên của vị bác sĩ điều trị chính trước đó, ông ấy nói ở thành phố B, có một bác sĩ có thể phẫu thuật cho Nhụy Nhụy, người ta rất chuyên nghiệp, cơ hội phẫu thuật thành công rất lớn."
"Mẹ, thật ra A Trì thằng bé......"
"Cô trả tiền thuốc men cho Nhụy Nhụy, chỉ là trả hết nợ cho con bé, xem như thanh toán xong, đừng nghĩ mang con bé đi.

Chờ Nhụy Nhụy nhà tôi hết bệnh rồi, con bé sẽ là một cô gái khỏe mạnh, nếu các người thật sự muốn tốt cho con bé thì đừng đến làm phiền con bé nữa, để cho con bé có thể sống một cuộc sống bình yên, tôi sẽ tìm cho con bé một gia đình tốt."
Sau khi trở về từ Lam Đậu Loan, Triệu Dung không nói một chữ nào liên quan đến chuyện đã gặp Diêu Thanh.
Bác sĩ đã tới, hỏi thăm tình hình, sắp xếp cuộc kiểm tra cơ bản sau khi nhập viện.
Sau khi làm kiểm tra xong, giường trống trong phòng bệnh vốn là chỗ của một người phụ nữ trung niên hơn ba mươi tuổi, chồng và mẹ của người phụ nữ đang ở bên cạnh cô ấy.
Bởi vì là bệnh nhân cùng phòng, nên rất nhanh đã nói chuyện với nhau, nghe mẹ của người phụ nữ đó nói, bệnh tình của con gái bà ấy và Thời Nhụy giống nhau, mấy ngày hôm trước mới vừa làm phẫu thuật xong, ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU ba ngày, tình trạng hôm nay ổn định, mới chuyển về phòng bệnh bình thường.
"Nói như vậy là cháu gái tôi thật sự được cứu rồi?" Triệu Dung vô cùng kích động.
Mẹ người phụ nữ kia liếc mắt nhìn Thời Nhụy một cái, cười nói: "Cháu gái của bà còn rất trẻ, tất cả các mặt của khả năng phục hồi sẽ mạnh mẽ hơn một chút, chắc chắn không có vấn đề." Chúng tôi cũng bắt kịp thời gian tốt, tình trạng trước đây của con gái tôi không có bác sĩ nào dám phẫu thuật cho con bé."
Triệu Dung truy hỏi: "Người phẫu thuật cho con gái bà có phải là giáo sư Trình giỏi nhất của trường đại học B không?"
"Đúng đúng đúng, chính là cậu ấy, giáo sư Trình không chỉ là bác sĩ chủ nhiệm trẻ nhất của bệnh viện trực thuộc đại học B, mà còn là giáo sư của ngành y trường đại học B, thật sự rất giỏi."
Y tá đang kiểm tra cho người phụ nữ trung niên cười nói: "Bác sĩ Trình đương nhiên là lợi hại, ba năm hoàn thành việc học, trong đó còn có một năm ra nước ngoài học tập, có thể nói là sinh viên thiên tài.

Một bài báo cáo về tim mạch sau khi anh ấy trở về nhà đã gây ra một phản ứng mạnh mẽ và đã giành được giải thưởng.

Bây giờ là một bác sĩ tim mạch có thẩm quyền trong và ngoài nước."
Triệu Dung vỗ tay nói: "Thật sự là quá tốt, không biết lúc nào bác sĩ Trình đến bệnh viện làm việc?"

Y tá suy nghĩ một chút: "Bác sĩ Trình nhiều lúc còn phải học ở đại học B, cho nên khá bận rộn, mỗi thứ ba và thứ bảy anh ấy tới sẽ đến làm việc, đúng rồi, ngày mai chính là thứ bảy, bác sĩ Trình chắc là sẽ tới đây."
Triệu Dung kích động mà nắm lấy tay Thời Nhụy: "Nhụy Nhụy, cháu có nghe không, ngày mai là có thể nhìn thấy bác sĩ Trình, có bác sĩ Trình ở đấy, cháu chắc chắn sẽ không sao."
Thời Nhụy cũng thật sự vui vẻ, trong một đôi mắt xinh đẹp khó có được thần thái, giống như có những ngôi sao lấp lánh phát sáng.
"Vâng, cháu tin tưởng."
Em tin anh!
Thời Hoài ở một bên vẫn luôn im lặng, Triệu Dung chú ý tới vẻ mặt u buồn của ông, biết ông đang lo lắng cái gì, chỉ có thể âm thầm an ủi: "Chuyện tiền bạc con không cần lo lắng, mẹ đã hỏi anh chị em họ bên nhà mẹ đẻ mượn chút tiền, chắc là có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

Miễn là Nhụy Nhụy có thể tốt hơn, bao nhiêu tiền cũng được."
Ngày hôm sau, Triệu Dung xuống dưới mua bữa sáng, gặp Diêu Thanh ở cửa bệnh viện.

Diêu Thanh không đi một mình, đi theo sau lưng bà là Trình Trì.
Triệu Dung rất không thích: "Không phải tôi đã nói với cô, chỉ có thể tới đây một mình rồi sao? Tại sao lại cho người không liên quan đến?"
"Mẹ, không phải như thế, A Trì thắng bé......"
"Cô đừng nói nữa! Tôi biết cô có âm mưu gì, cô muốn dùng con riêng của cô để trói chặt trái tim của Nhụy Nhụy lại, như vậy là cô có thể giữ con bé lại bên cạnh đúng không?"
Diêu Thanh nghe xong cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Mẹ, bọn trẻ có quyền tự do yêu đương, tự do kết hôn, sao mẹ có thể nghĩ như vậy?"
"Tự do? Diêu Thanh, tôi cảnh cáo cô, cô đừng hòng dùng cái tư tưởng không đứng đắn đó làm ảnh hưởng đến Nhụy Nhụy, con bé là chúng tôi nuôi lớn, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, con bé không bao giờ ngang ngược giống như cô."
Diêu Thanh nhắm mắt, không thể tranh luận thêm cái gì nữa.
Triệu Dung đang muốn nói cái gì nữa, vừa quay lại liên phát hiện Thời Hoài cũng xuống dưới, bà không muốn Thời Hoài biết chuyện mình chủ động đi tìm Diêu Thanh, trực tiếp đi tới trước mặt Trình Trì.
"Cậu nữa, tôi biết cậu chưa từ bỏ ý định với Nhụy Nhụy nhà tôi, nhưng mà cũng vô dụng thôi, tôi đã sớm nói cho cậu biết, chuyện của hai người tôi và bố con bé sẽ không bao giờ đồng ý, cậu không cần lì lợm quấn chặt lấy con bé nữa."
Lúc này có hai y tá đi ngang qua, lễ phép mà chào một tiếng: "Chào buổi sáng, bác sĩ Trình!"
Triệu Dung hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Trình Trì một cái, lúc này Diêu Thanh mới có cơ hội giải thích nói: "A Trì là bác sĩ của bệnh viện trực thuộc đại học B."
Triệu Dung hừ một tiếng: "Thì sao? Cho dù cậu có là bác sĩ, ông chủ, thậm chí là tổng thống, đừng nghĩ sẽ đụng được vào cháu gái tôi."
Trình Trì trầm mặc, từ đầu đến cuối không phản bác câu nào, mặt khác các đồng nghiệp khác đều cảm thấy rất kinh ngạc.
"Sao lại có người tìm bác sĩ Trình gây phiền toái chứ?"
"Ai biết, bác sĩ Trình từ trước đến nay ở bệnh viện đều rất được người khác kính trọng."

Bởi vì Diêu Thanh đã tới, Triệu Dung cũng không mua bữa sáng nữa, đi theo bà trở về phòng bệnh, để Diêu Thanh ở cùng một chỗ với Nhụy Nhụy, bà cũng không yên tâm.
Trình Trì đi đến phòng làm việc, trên bàn đã có ấm trà được y tá Tiểu Lan pha cho.
Anh vừa mới thay áo blouse trắng, Tiểu Lan lại đi vào, rong tay cầm mấy cây trúc phú quý tươi, đỏ mặt cắm vào bình hoa trên bàn anh.
"Bác sĩ Trình, người lúc trước thật kỳ quái, hoàn toàn cố tình gây sự.

Tâm trạng anh có tệ lắm không? Tôi nghe nói nhìn vào màu xanh lá cây nhiều hơn thì tâm trạng sẽ tốt hơn."
Tiểu Lan cười hì hì chỉ vào mấy cây trúc phú quý.
Trình Trì ngẩng đầu lên nhìn mấy cây trúc phú quý kia một cái, đột nhiên nhếch môi: "Không, tâm trạng của tôi rất tốt."
"Hả?" Tiểu Lan ngẩn người, hơi khó hiểu.
Nhưng mà thoạt nhìn, hôm nay tâm trạng của bác sĩ Trình thật sự rất tốt.

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ cười, hôm nay thế mà còn cười.
Nhưng mà vì sao chứ? Sáng sớm gặp phải người kỳ quái như vậy thế mà tâm trạng còn có thể tốt vậy sao?
Đến tám rưỡi, một vài bác sĩ và y tá đã đến để thảo luận với anh về một số tình huống trong khoa tim mạch.
"Ngày hôm qua có một cô gái nhập viện, 21 tuổi, tình trạng hơi nghiêm trọng, bà nội cô ấy vẫn luôn ở hỏi thăm ngài, hy vọng có thể nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật."
Trình Trì lật hồ sơ bệnh án trên tay, vẫn lẳng lặng nghe, nghe đến chỗ này, trong tay cũng vừa vặn lật được hồ sơ bệnh án của Thời Nhụy, vì thế tầm mắt liền dừng lại ở trang đó.
Mấy người thấy anh vẫn luôn im lặng, nhìn nhau một cái, Tiểu Lan nhỏ giọng nhắc nhở: "Bác sĩ Trình?"
Trình Trì thu hồi hồ sơ bệnh án, nói: "Đi thôi, kiểm tra phòng."
Trên đường đến khoa nội trú, một y tá khác là Tiểu Phương khều cánh tay Tiểu Lan: "Vừa rồi bác sĩ Trình bị sao vậy? Có gì đó hơi lạ đúng không?"
Tiểu Lan: "Như là, nhưng mà, từ trước đến nay trong công việc bác sĩ Trình luôn nghiêm túc, chưa bao giờ như vậy."
Tiểu Phương: "Cảm giác hôm nay bác sĩ Trình hơi kỳ lạ."
Tiểu Lan suy nghĩ, đỏ mặt nói: "Không phải là do mấy cây trúc phú quý hôm nay tôi mang đến chứ?"
"Ách......!Tôi nghĩ là cô suy nghĩ nhiều rồi."
_Hết chương 65_.